Mục lục
Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra, thật đúng là như vậy...

"Con gái tôi đang gọi người khác là bố, mà cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi." Đôi mắt Sở Luật thâm trầm di chuyển cái ly trong tay, đáy mắt hiện lên một nỗi cực thống khổ.

"Thật tốt, anh còn có con gái." Mạc Minh không biết đang cảm thán hay là đang tự giễu: "Con của tôi không biết bây giờ đang đầu thai ở đâu, tôi vì một đứa con người khác mà tự tay giết bỏ con mình, cho nên anh hạnh phúc hơn tôi, ít nhất anh còn có một đứa con gái, còn tôi cái gì cũng không có."

Anh quay mặt đi, lại uống một ly.

Sở Luật khẽ mấp máy môi, anh cũng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng xác thật có lẽ anh so với Mạc Minh may mắn hơn một chút, bởi vì con gái anh còn sốmg, mặc dù con không thích anh, chán ghét người bố này, nhưng chỉ cần còn sống là tốt rồi, vì vậy dường như anh hạnh phúc hơn rất nhiều so với Mạc Minh.

Bởi vì anh còn một đứa con gái, còn Mạc Minh chỉ có hối hận.

Hai người đàn ông đều không nghĩ tới, bọn họ lại một lần gặp nhau sẽ là tình cảnh như vậy, có lẽ bọn họ thật sự có thể nói là cùng bệnh thương nhau.

Hai người không ngừng uống rượu, màn đêm bao phủ có thể làm say được người khác nhưng lại không làm say được anh.

Khi Sở Luật chống trán tỉnh táo lại, Mạc Minh đã sớm không thấy bóng người. Anh vỗ trán, sau khi say rượu cảm giác thật không dễ chịu, lắc lắc đầu, anh muốn có thể tỉnh táo một chút.

Từ trong túi lấy ví tiền ra, anh vừa muốn trả tiền lại bị người ta chặn lại: "Vị tiên sinh này, không cần, vị tiên sinh kia đã trả hết rồi."

Lúc này Sở Luật mới thả lại ví tiền vào bên trong túi, bốn năm trước, anh hỏi, bốn năm sau Mạc Minh hỏi, bọn họ cũng coi như thanh toán xong.

Tay anh vẫn như cũ đặt trên trán, môi mỏng lại chua xót cười khổ, một đêm say rượu, dường như làm cho anh hiểu ra anh vẫn luôn không thay đổi, vẫn luôn muốn có được, nhưng anh lại quên mất, người khác có cần hay không, có nguyện ý hay không.

"Nhược Tâm, em còn có thể tha thứ cho anh không? Nếu anh nói với em, anh thật sự yêu em, em sẽ tin tưởng sao?"

"Nếu em muốn rời xa mà em sẽ có được hạnh phúc, vậy anh lấy hạnh phúc còn lại của anh cho em đấy..." Anh ngồi thẳng người lên, trên người bộ âu phục đã sớm không bằng phẳng, anh ngồi lên xe, lại dựa đầu vào vô lăng.

Mà khoé môi anh ý cười kia trước sau đều chua xót vô cùng.

Từ ngày đó trở đi, Sở Luật không còn xuất hiện trước mặt Hạ Nhược Tâm, thậm chí khi Tiểu Vũ Điểm xuất hiện ở Sở gia anh cũng tránh ở nơi cực xa, chỉ vì có thể nhìn lén con gái mình một cái.

Anh sợ con càng thêm ghét anh.

Tiểu Vũ Điểm cầm lấy một quả bóng cao su, cái này là chú đưa cho bé, mặc dù bé là con gái nhưng bé rất mê chơi cái này. Cái chân nhỏ thoăn thoắt chạy về phía trước đuổi theo quả bóng in hình con thỏ, bé đứng tại chỗ ngó nghiêng, bóng của bé đâu, sao lại mất rồi?

Có chút uỷ khuất chu môi, bé sắp khóc, bởi vì bé đá bóng đâu mất rồi.

Trong tay Sở Luật cầm một quả bóng, đây là vừa rồi anh nhặt được, mà anh thấy vẻ mặt con gái sắp khóc, tự nhiên lại vô cùng đau lòng. Anh đi đến, sau đó ngồi xổm xuống, đẩy quả bóng lăn đến bên chân Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt, sau đó mới cúi đầu, không hiểu đá đá quả bóng bên chân, bé vui vẻ ôm lên: "Bóng bóng, thật ngoan, cùng ngoan giống Tiểu Vũ Điểm." Bé giống như ôm em bé, ôm quả bóng kia rời đi, lại không phát hiện sau khi bé đi khỏi không lâu, Sở Luật đi ra từ một bên gốc cây, mà trên tay anh có dấu vết bị nhánh cây cứa vào.

Anh nhìn tay mình, nở nụ cười buồn, con gái anh thật sự rất đáng yêu, con cũng rất ngoan, chỉ là ở ngay trước mắt nhưng không thể ôm con. Nắm chặt đôi tay, anh không màng đôi tay sẽ bị đau, chỉ đứng ở chỗ này, nhìn bóng dáng bé nhỏ đã sớm không thấy đâu.

Rồi sau đó, anh lấy di động, gọi một số điện thoại.

"Đỗ Tĩnh Đường, anh cảnh cáo em, không được mua những món đồ chơi nguy hiểm như thế nữa, bé là con gái, không phải con trai." Tay anh còn đang nhói đau, may là có anh, nếu Tiểu Vũ Điểm đi nhặt bóng nhỡ may bị thương thì sao.

Đỗ Tĩnh Đường ở bên kia điện thoại bị anh trai mắng sửng sốt. Anh thật là oan uổng rất oan uổng nha, một quả bóng đá thì có gì nguy hiểm, hơn nữa đây cũng là Tiểu Vũ Điểm tự muốn, không phải anh nguyện ý mua cho nhá. Nhưng anh ở đây không có chỗ kể khổ đi, chỉ có thể kéo di động ra xa lỗ tai một chút, cái anh họ này của anh, gần đây dường như càng ngày càng yêu mắng anh.

Cái này không đúng, cái kia cũng không đúng, anh - Đỗ Tĩnh Đường không phải sinh ra để anh ấy mắng, trong lòng anh ấy chính là không cân bằng khủng khiếp, nhưng cũng có thể lí giải là người bố đó lại không thể ôm con gái yêu.

Sở Luật luôn lặng lẽ đi theo con gái, ở nhà trẻ, ở công viên, tóm lại con gái ở đâu cũng có thể nhìn được anh đang lén lút đi theo, mà anh cũng có rất nhiều thời gian nên hầu như anh không có mặt ở công ty.

Hiện tại anh chỉ cần nghĩ trông thấy con nhiều hơn, một ngày thiếu anh, công ty của anh cũng sẽ không loạn. (Tất nhiên rồi, khổ thân Đường Đường:"[)

Tiểu Vũ Điểm kì lạ nhìn bốn phía, tay đặt trên mặt sờ sờ, tại sao bé luôn cảm giác có người ở quanh đây.

Ồ, có thể là cô giáo đi, đến đây bé mới ngồi trên mặt đất, cầm gỗ xếp đồ chơi, búp bê của bé được cẩn thận đặt một bên, đó là bảo bối của bé, đi đến đâu đều phải mang theo.

Tuổi còn nhỏ nên bé cũng không biết, thật ra nguy hiểm đang chậm rãi tiếp cận bé. Trên khuôn mặt quả táo quá nghiêm túc, chỉ có màu mắt cực kì giống Sở Luật, nhưng trên mặt bé sinh ra đã hồn nhiên, ngây thơ, chứ không phải âm trầm, khuôn mặt cười rộ lên ngay cả tâm địa sắt đá cũng sẽ bị mềm yếu.

Lý Mạn Ni buông tờ báo trong tay xuống, ngón tay đặt trên chiếc bụng đã nhô cao, cô phức tạp đứng lên, bây giờ đứa nhỏ này cô vẫn chưa quyết định có muốn phá bỏ hay không, mà đứa nhỏ càng ngày càng lớn, nếu còn tiếp tục như vậy nhất định cô phải sinh ra.

Nhưng mà không được, cô không thể sinh ra nó.

Cô đứng lên, tay đặt lên bụng dùng sức nắm chặt, cô quyết định, cho dù cô có chết cũng sẽ không sinh hạ loại con hoang này, mà cô sao có thể giúp người đàn ông kia sinh con, tuyệt đối không có khả năng.

Cô cầm lấy ví tiền, đi xuống lầu chuẩn bị đến bệnh viện, mẹ Lý thấy cô từ trong mũi hừ ra một tiếng, hiện tại cô còn mặt mũi nào đi ra ngoài sao, bụng lớn như này muốn đi đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK