“Bà đừng đến bện viện, không ai muốn nhìn thấy bà đâu, đặc biệt là con trai bà, lẽ nào bà không biết, mấy năm gần đây Sở Luật có bao nhiêu cố gắng thay bà chuộc tội, bởi vì bà khiến con gái của nó chỉ còn lại một quả thận, nhưng bây giờ, Tiểu Vũ Điểm ngay cả quả thận duy nhất có thể cũng không giữ được.”
Sở Giang nói xong, quay người, thậm chí không liếc Tống Uyển một cái.
Chịu giáo huấn vẫn chưa đủ sao? Lúc trước là bị ai đâm một dao lẽ nào đều quên rồi, mấy năm gần đây có phải bọn họ đều không nói chuyện trước đây khiến bà thật sự quên những chuyện trước đây đã làm.
Sở Tương, giỏi thật, Sở Tương, Tống Uyển nuôi cháu thật tốt.
Tống Uyển bất lực ngồi trên nền nhà, bà căn bản không tin vào những điều bản thân vừa nghe. Sở Tương bắt Tiểu Vũ Điểm, còn dùng Tiểu Vũ Điểm uy hiếp Sở Luật, muốn lấy mạng của Sở Luật, nhưng ý đồ của nó không dừng lại ở đó, nó muốn tập đoàn Sở Thị, muốn toàn bộ tài sản Sở gia.
Bà không tin, bà thực sự không tin, nhưng trong đầu rõ ràng có giọng nói đang nói với bà.
Tống Uyển, ngươi thật thất bại, ngươi là một kẻ thất bại, ngươi nuôi Sở Tương, muốn chứng minh với mọi người quyết định của ngươi không sai, ngươi nuôi dưỡng đứa trẻ cũng rất ưu tú.
Nhưng nó thực sự ưu tú sao, nó ngoài việc có tâm kế thì chỉ biết ăn, biết mặc, biết uống, nó nào đâu có bóng dáng của người Sở gia, mà bây giờ nó không chỉ muốn những thứ này, ý đồ của nó đã nhiều ngươi cũng hết cách đáp ứng.
Vì vậy nó biến thành con rắn độc, thứ nó cần thật nhiều, thứ muốn cũng càng nhiều, càng nhiều hơn, nhưng không cách nào đáp ứng được miệng của nó.
Bảo mẫu Sở gia trốn một góc, tâm trạng lo lắng.
Chuyện Sở gia thật nhiều, Sở Tương kia quả thật không phải đèn cạn dầu, phu nhân thật giống như đã tự đánh sưng mặt mình.
Trong bệnh viện, ở đây toàn mùi thuốc giảm đau, nhưng không cần biết từ đâu, mùi như vậy tràn ngập không khí, mùi này toàn bộ có thể bám vào quần áo của ngươi, trong hơi thở của ngươi, trong da của ngươi, dường như ngay cả lỗ chân lông cũng nở ra khiến người ta thấy ngột ngạt, mùi này chỉ có độc nhất ở bệnh viện.
ở đây có người chết, có người mới sinh, tất nhiên có nửa sống nửa chết, có người trong phút chốc rơi xuống địa ngục, nhưng có người may mắn trở về từ cõi chết.
Toàn khu bệnh viện, chỗ cốt lõi của bệnh viện, cũng chính là phòng bệnh cao cấp VIP trong bênh viện, người bệnh ở đây, không giàu thì ắt cao quý, tất nhiên không quản là loại phòng bệnh nào, bất kể ở đây có cao cấp thế nào, bị bệnh, người vào đây tất nhiên là có bệnh cần chữa trị, tất nhiên không tránh khỏi đau.
Tiểu Vũ Điểm cử động ngón tay, cảm thấy toàn thân vô cùng nặng nề, cũng rất khó chịu.
Cô muốn khóc, cô cố dùng sức khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc này một bàn tay to đặt lên trán cô.
Cảm giác thật ấm áp.
Hình như là ba, nhất định là ba, chỉ có ba mới giống như ngọn núi lớn, thay cô chống gió, thay cô che mưa, cũng là bảo vệ cô trưởng thành, lúc nhỏ, là cô được ba bao bọc mà trưởng thành, trước 18 tuổi, đều là ba che chở cô, sau 18 tuổi cô lớn rồi, ba bắt đầu đứng sau lưng cô, ba gọi cô là con gái yêu, bởi vì dù cô lớn như thế nào, đều là con gái bé bỏng của ba, là Tiểu Vũ Điểm lúc trước ba tìm lại.
Đột nhiên, mũi của cô rất cay, cô cảm thấy khó chịu.
“Ba... ba...”
Cô không ngừng gọi ba, giống như trước đây bị bệnh luôn gọi mẹ, ba không chỉ là ngọn núi cho cô dựa, mẹ cũng vậy.
“Ngoan, con gái yêu, đừng khóc, ba ở đây, ba ở đây.” Sở Luật đặt tay lên trán cô, anh biết con gái rất khó chịu, đúng vậy, là khó chịu, bất kỳ ai bị mất máu như vậy, sau đó truyền lại, đều cảm thấy không thoải mái. Anh chỉ hy vọng ông trời không nhẫn tâm đối với họ, hy vọng kết quả sau cùng sẽ tốt đẹp.
Tiểu Vũ Điểm mở mắt, thật sự cô không biết đã ngủ bao lâu, cô cử động tay, nắm mặt, thấy mẹ đã trở về đang ở bên ngoài.
“Mẹ...” Cô yếu ớt gọi, nhưng cảm giác không có chút sức lực, thận chí ngay cả giơ tay đều phải cố hết sức.
Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, cô liền nắm lấy tay con gái, kết quả đối với con gái mang đến sự gương mặt rạng rỡ.
“Mẹ.” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, con đói rồi...”
Cô cố nhịn không rơi nước mắt, nhưng không nhịn được sự cay trong mũi.
“Được.” Hạ Nhược Tâm đứng dậy, đặt tay con gái vào trong chăn, “Mẹ làm cho con món cá thích ăn nhất được không?”
“Mẹ làm món cá là ngon nhất.” Tiểu Vũ Điểm cười nói với mẹ, cô luôn cười, nhưng ngón tay bất lực, giọng khàn để lộ ra sự yếu đuối của cô.
Hạ Nhược Tâm quay đi, cô lặng lẽ lau nước mắt, sau đó đi ra làm món cá cho con gái.
Chỉ là lúc cô đi ra, lại dựa đầu vào tường kiềm chế khóc, sao lại như vậy, sao lại như vậy, cô không phải mới đi có mấy ngày, con gái cô sao lại thành như vậy, không phải luôn khỏe mạnh sao, mỗi năm đều kiểm tra hai lần, sức khỏe của Tiểu Vũ Điểm luôn tốt, bình thường ngay cả cảm lạnh cũng không có, sao đột nhiên lại thành ra như vậy.
Cô không thể chấp nhận, cô căn bản không thể chấp nhận...
Lúc này một bàn tay đặt lên vai cô, sau đó dùng sức nắm chặt.
“Đừng để con gái biết, con bé bây giờ rất cần chúng ta.”
Ánh mắt của Sở Luật nhìn vào cửa, đồng tử nặng nề, lúc này quá nhiều sự mệt mỏi và mệt mỏi.
“Em biết.” Hạ Nhược Tâm lau nước mắt, “Chưa phải lúc tuyệt vọng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở Luật an ủi cô, “Đừng sợ, nhiều nhất là thay thận, nhưng bây giờ phẫu thuật thay thận cũng rất tiến bộ, con bé nhất định sống tiếp, chỉ là sau này mỗi ngày đều phải dùng thuốc.”
Nhưng ít nhất, chúng ta không nên tuyệt vọng, đúng không?
Sở Luật mở cửa, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, lúc này da của cô trắng bệch, trắng như là không có máu, cô giống như một thiên sứ đã mất đi đôi cánh.
Cô là một đời của ba mẹ, niềm an ủi lớn nhất, cũng là con gái duy nhất của bọn họ.
Một bàn tay to đặt trên trán của cô, Tiểu Vũ Điểm mở hai mắt. Nhìn thấy Sở Luật cuối cùng cũng cười.