-Đúng vậy, con của chúng ta, em thật sự sơ ý quá, bản thân đã có thai cũng không biết.
Tay Sở luật chuyển qua trên bụng cô ấy, bàn tay anh đặt lên đây ấm nóng, chỉ là, trong lòng anh, không biết tại sao lại giống như chết lặng đi.
Thực xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm, chú không thể cứu con được rồi.
Trong giây lát, lòng anh đau quặn thắt, khiến cho gân xanh trên bàn tay của anh nổi hằn lên, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến đứa bé kia, không dám nghĩ đến cái khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Bên trong phòng bệnh cao cấp nhất, lúc này, mọi người đều đang chìm trong suy nghĩ, không khí bốn phía dường như đang đông lại, áp lực khiến cho người ta cảm thấy không thể thở nổi.
Tay Sở Luật vẫn đang đặt trên bụng Lý Mạn Ni, tựa hồ anh muốn làm vậy để tinh thần của mình được ổn định lại, không suy nghĩ về huôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đúa bé đã bị anh bỏ rơi nữa.
Lý Mẫu nói rất đúng.
Con của người khác sao có thể so sánh với con mình được, đúng vậy a, con của mình, mới là quan trọng nhất.
Nếu anh bắt buộc phải chọn, như vậy, anh sẽ chẳng có lựa chọn thứ hai, anh cần con, Sở gia nhà anh cần cháu trai, Sở thị bọn anh cũng cần một người thừa kế. Lý Mạn Ni rút cuộc đã nở nụ cười thõa mãn, có lẽ trong cả đám người, chỉ có cô ấy là có thể thật sự cười ra tiếng được đấy.
Bởi vì, hiện tại cô ấy đã có tất cả.
Thứ cô muốn đều đã có, thứ cô không muốn cũng đã nhanh chóng biến mất rồi.
Yên tĩnh nhắm lại đôi mắt của mình, hôm nay cô đã có thể ngủ ngon giấc rồi.
Ánh mắt đen trầm của Sở Luật vẫn nhìn chằm chằm cô ấy, trong mắt rốt cuộc có chút đau thương không có cách nào xóa được, anh xoay người nhìn về phía cửa sổ, đôi lông mày nhíu lại tang thương, anh hông ngoqf Sở Luật anh cũng có ngày phải dằn vặt như vậy, cô ấy đã ngủ ngon rồi, đêm nay chắc anh phải thức trắng đêm, nhưng mà, chỉ cần cô ấy muốn như vậy là được rồi.
Vợ của anh, con của anh cần sự bảo vệ của anh.
Bên trong một căn phòng bình thường ở bệnh viện, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng lau sạch vết lem trên miệng Tiểu Vũ Điểm, cô bé lại ói, mà đứa nhỏ này đã vào ngày không được ăn cơm ngon lành nữa rồi, thậm chí, bệnh tình đang này một tồi tệ đi.
-Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau...
Bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy áo Hạ Nhược Tâm, kỳ thật cô bé vẫn luôn là một đứa trẻ rất kiên cường, cho tới bây giờ đều vẫn chưa từng kêu đau, chỉ là lần này cô bé đã nói đau, như vậy nhất định đang rất rất đau rồi.
Một đứa trẻ ba tuổi có thể chịu đựng được đến đâu chứ, một đứa trẻ ba tuổi, hơi chút đụng một cái đều khóc, nhưng con gái của cô, hôm nay đau đến như vậy, lại cũng chỉ nói một câu "mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau" mà thôi.
-Mẹ biết...
Cô ôm thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng nói:
-Mẹ biết Tiểu Vũ Điểm đang rất đau, mẹ cũng đau giống như Tiểu Vũ Điểm vậy đó, cố gắng vài ngày nữa được không nào, chỉ cần như vậy, sau đó Tiểu Vũ Điểm sẽ không còn đau đớn nữa, mẹ sẽ mua cho Tiểu Vũ Điểm thật nhiều chiếc nơ xinh xắn, còn có rất nhiều bộ quần áo đẹp nữa.
-Mẹ đừng gạt Tiểu Vũ Điểm nhé?
Giọng Tiểu Vũ Điểm ngày càng nhỏ đi, cô bé càng thêm ấp ủ hi vọng bên trong, thân thể nho nhỏ không ngừng đang run rẩy.
Hạ Nhược Tâm đưa tay sờ lên trán con gái, phát hiện con gái đang sốt rất cao.
-Bác sĩ, bác sĩ...
Cô vội vàng ôm lấy con gái gọi bác sĩ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, con gái cô đang sốt cao, càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng nhiều, càng lúc nhiệt độ con gái cô cũng tăng lên...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK