Bây giờ Sở Luật không còn tin tưởng cô nữa, mà cô cũng không thể làm gì được nữa, nếu không, người phụ nữ kia mà bị mất một cọng tóc nào, anh đều sẽ tính lên đầu cô, cô đặt tay lên bụng mình, nhắm mắt, cô phải bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, như vậy, cái gì cô cũng có, cho dù là một nửa tài sản, cũng sẽ thuộc về cô.
"Mẹ, đau không? Tiểu Vũ Điểm thổi thổi." Tiểu Vũ Điểm ngồi lên đùi Hạ Nhược Tâm, ra sức thổi thổi vết thương trên trán Hạ Nhược Tâm, cái miệng nhỏ cũng có chút tê rồi.
"Không đau." Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, "Mẹ sẽ khỏi ngay thôi, không cần lo." Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cô nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Vũ Điểm, sau đó lấy búp bê bên cạnh, nhét vào lòng con gái.
"Được rồi, tự mình đi chơi đi, lát nữa mẹ làm đồ ăn ngon cho con ăn." Hạ Nhược Tâm vỗ về gương mặt nhỏ của con gái, Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, lại nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu rồi mới chạy sang chỗ khác.
"Mẹ, mẹ và Tiểu Vũ Điểm giống nhau, đi đường không cẩn thận, cho nên bị té, cho nên, mẹ cũng ngốc!"
Bé bước từng bước nhỏ, vừa đi vừa lẩm bẩm, làm cho Cao Dật đứng ngoài cửa phải bật cười, anh chỉ nói Tiểu Vũ Điểm ngốc một lần, vậy mà bé lại nhớ kỹ đến bây giờ.
"Nhược Tâm, hình như anh dạy hư Tiểu Vũ Điểm rồi." Cao Dật cười cười, đi đến kéo ngón tay đang đặt trên trán của Hạ Nhược Tâm, "Không nên đụng vào, coi chừng nhiễm trùng. Tuy rằng vết thương không nặng nhưng mà ở trên trán cho nên cần phải cẩn thận đừng để bị sẹo, không nên làm như thế." Tay anh nhẹ nhàng chạm vào phần trán đối diện, nơi đó có một vết sẹo rất rõ ràng.
"Như vậy chẳng phải là đối xứng hai bên rồi sao." Hạ Nhược Tâm cảm thấy trên trán hơi đau, không phải là Cao Dật làm cô đau, mà là đã đau từ trước rồi.
"Em đó, đừng giả vờ không quan tâm, ở đây không ai cười em." Cao Dật muốn búng vào trán cô, thế nhưng anh phát hiện mình không thể làm động tác này, bởi vì trán cô đang bị thương.
"Tiểu Vũ Điểm cười đó, anh có nghe thấy không? Vừa rồi con bé còn nói em ngốc." Hạ Nhược Tâm tìm được cơ hội tốt để phản bác, làm cho Cao Dật chỉ biết cười.
Một đứa nhỏ thì biết gì chứ?
"Đúng rồi." Cao Dật lấy một phong bì từ trong ngực, "Cái này là của em." Nói xong thì đặt vào trong tay Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm mở phong thư, cô không biết là ai viết cho mình, bởi vì, cô không quen nhiều người lắm.
"Bên ngoài không có đề tên, nhưng mà, em mở ra xem chữ của ai đi?"
Cao Dật chỉ chỉ, giải thích, lá thư này được đưa cho bảo vệ tiểu khu, chỉ có tên của Hạ Nhược Tâm, không có viết tên người gửi.
"Được." Hạ Nhược Tâm gật đầu, mở thư ra xem, sau khi nhìn thấy nội dung thì sắc mặt lập tức thay đổi.
"Sao vậy?" Cao Dật hỏi, sau đó nhận lấy lá thư trong tay Hạ Nhược Tâm. Sau khi xem xong, anh cầm lá thư, à không, phải nói là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, đặt lên bàn.
"Nhược Tâm, bây giờ em là phú bà rồi, sau này anh sẽ biến thành người hầu." Trong mắt Cao Dật là giễu cợt, Sở Luật đúng là chịu chơi mà, một nửa tài sản của tập đoàn Sở Thị.
Hạ Nhược Tâm lại không có quá nhiều hứng thú với cái này, đương nhiên là cô cũng không có lòng tham, cô không cần thứ gì của Sở Luật, bây giờ cô và Tiểu Vũ Điểm sống rất tốt, hai người cũng không cần nhiều tiền như vậy, và cô cũng không muốn liên quan đến Sở Luật nữa.
Cô không phải thứ mà dùng tiền là có thể mua được, không phải cứ cho này nọ là cô sẽ vui vẻ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK