Cũng may, Hạ Nhược Tâm vốn dĩ đã trắng sẵn, cô sinh ra là màu da của người phương Đông nhưng thường thì trắng hơn một chút, đồng thời cộng với việc cơ thể chưa được điều dưỡng tốt, cho nên cái trắng của cô, có thêm một chút trắng bệch vì yếu ớt, mặc bộ đồ này, sẽ khiến làn da của cô trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Sau khi thay đồ xong, cô tùy ý mà vén tóc của mình lên để lộ cái cổ thon dài rất đẹp, vẫn là đôi bông tai trân châu hồng phấn đó, ngoài ra cũng không có những món trang sức khác, cả cái cổ cũng để trống, cô cũng không trang điểm, chỉ quét một chút má hồng, vậy được rồi, cô đi dự lễ cưới, cũng không phải là đám cưới của mình, không cần trang điểm kĩ đến thế.
Như vậy là được rồi, cô đi đến cửa, tìm một đôi giày đế bằng mang vào, nhưng sau đó suy nghĩ lại, lấy ra một đôi giày cao gót màu trắng.
Lúc bước ra, đúng lúc Sở Luật đã đến, anh không phải đợi quá lâu,trong không khí có mùi thuốc lá nhàn nhạt, đều từ trên người của anh mà ra.
Hạ Nhược Tâm mở cửa xe, cô cởi đôi giày của mình ra, chân trần giẫm lên xe, Sở Luật thấy rồi cũng xem như không thấy, tiếp tục việc lái xe của mình.
Khi họ đến, Hạ Nhược Tâm mới mang đôi giày vào, khách của nhà hàng cũng không có nhiều, nhưng đều là những người có tên có tuổi ở bản địa, tối thiểu, Sở Luật cũng khá là quen,thi thoảngcũng có người qua chào hỏi anh, vậy mà Sở Luật có thể nhớ được tên của những người này, có lẽ đều cùng chung một tầng lớp với Sở Luật, cũng có mấy người Hạ Nhược Tâm cũng từng gặp qua mấy lần, trong giới thương trường, cũng có trong giới chính trị, thậm chí cả một số người nổi tiếng cũng ở trong số đó.
Mặt mũi của Ngô Sa quả là không hề nhỏ, cũng khó trách cô dấm công khai khiêu chiến với Sở Luật, từ chối hợp tác cùng với Sở Luật, đúng là cũng có chút bản lĩnh.
“Em có hối hận không?” Sở Luật đưa một ly nước ép táo cho Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy, để lên miệng uống một ngụm, cô thật ra cũng có chút khát rồi.
Còn nữa, cô hối hận cái gì?
“Hối hận không có đồng ý với Ngô Sa, nếu không với gia thế bây giờ của em, tuyệt đối không hề thấp.”
“Bây giờ tôi cũng không có thấp.” Hạ Nhược Tâm cầm chiếc ly dựa vào một bên, nước ép táo vẫn là chua chua ngọt ngọt, là vị mà cô thích.
“Đúng là không thấp.” Điều này Sở Luật thừa nhận, nếu như không phải cô không thích xuất đầu lộ diện thì có lẽ đã là một thục nữ danh môn vô cùng xuất sắc rồi, dù sao thiên kim của nhà họ Lục thân phận cũng không hề thấp, nếu cô thích muốn có thân phận cao hơn anh cũng có thể cho cô.
Về phần gia sản của Ngô Sa, Sở Luật biết chắc là cô sẽ không nhận, cả một nửa tài sản của anh cô cũng không lấy, huống hồ chi là của người không quen không biết.
“Cho hỏi có phải là Lục tiểu thư với Sở tiên sinh không?” Một người bồi bàn đi đến, hỏi Hạ Nhược Tâm với Sở Luật.
“Đang tìm chúng ta sao?” Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, cũng đang hỏi Sở Luật.
Người được gọi làLục tiêu thưthì rất nhiều, cũng giống vậy, người được gọi làSở tiên sinh cũng không hề ít, nhưng đồng thời gọi cả Lục tiểu thư và Sở tiên sinh, hình như là không nhiều, cũng không biết là có trùng hợp đến vậy không.
“Tôi là Sở Luật.” Sở Luật đặt chiếc ly trên tay xuống. “Cho hỏi có việc gì?”
“Ngô tổng cho mời ạ.” Người bồi bàn thấy Hạ Nhược Tâm và Sở Luật gật đầu một cái, biết mình đã tìm đúng người rồi.
“Ngô tổng?” Hạ Nhược Tâm nhất thời chưa kịp phản ứng. “Ngô tổng là cái gì, ai là Ngô tổng?”
“Là Ngô Sa.” Sở Luật nhắc cô. “Chúng ta đi xem.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm liền để chiếc ly xuống, bây giờ cô đang nghĩ là cách tìm Ngô Sa như thế nào để hỏi thăm một chút, hôm nay chỗ này khá đông người, cô cũng ngại đi tìm trực tiếp, sợ rằng nhiều người, cũng sợ làm phiền người khác.
Người bồi bàn mở một cánh cửa ra: "Ngô tổng ở bên trong."Anh ta để một động tác mời.
Sở Luật bước vào trước, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay của Hạ Nhược Tâm.
“Cuối cùng hai người cũng đến.” Ngô Sa thở phào một cái. “Khó trách là tại sao chị lại không muốn kết hôn, kết hôn đúng là không phải việc của người làm mà.”
Hạ Nhược Tâm giơ ngón tay ra, chỉ vào Ngô Sa, cả nửa ngày trời cũng không nói lên được một lời: “Chị…”
Sau đó ánh mắt của cô dời xuống, dời tới cái bụng của Ngô Sa: “Chị Ngô, chị có thai rồi sao?”
“Nếu không em nghĩ thế nào?” Ngô Sa đỡ lấy bụng của mình, không muốn đứng dậy, còn Edward liền lấy trái cây cho cô, sau đó rót nước, phục vụ như là nữ hoàng của anh vậy.
Hạ Nhược Tâm chớp mắt một cái, thì ra là vậy, cuối cùng cô cũng hiểu, hèn gì Ngô Sa lại đột nhiên kết hôn, thì ra cô có thai rồi, thế nhưng Edward hành động nhanh thật, không ngờ nhanh đến thế, nở hoa kết trái luôn rồi.
Ngô Sa thuộc sản phụ cao niên, năm nay cô 43 tuổi rồi, có đứa con này đúng là không dễ chút nào, phụ nữ tới tuổi này,xét mọi phương diệncũng đã không thích hợp sinh con.
Nếu như mang thai thật, lúc chuẩn bị sinh ra, là đang lấy nửa mạng sống của mình để đánh cược đấy.
Ngô Sa ngồi dậy, làm cho Edward giật nảy mình liền đến đỡ lấy cô, Ngô Sa trợn mắt một cái, cô còn chưa yếu đến thế đâu. Cô lấy tay ôm lấy cái bụng nhỏ nhô ra của mình, lúc này, dù có là một nữ cường nhân lợi hại đến đâu, khi có đứa con của mình rồi thì cô cũng là một người mẹ.
“Tiểu Hoa, cám ơn em.”Ngô Sa nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Nhược Tâm. “Nếu như không có những lời nói đó của em, chị nghĩ chắc chị cũng không đi được tới bước này, cũng sẽ không thể có đứa con của mình.”
“Tuy là miệng của chị thường nói ở một mình rất tốt, đúng là rất tốt, nhưng khi chị có con, chị mới hiểu, thì ra thế giới này còn có người có chung dòng máu với chị, cũng là người thân sau này, sẽ không phản bội, là người thân thân nhất của chị.”
“Chị đúng là hào hứng.” Ngô Sa nói, âm thanh bắt đầu có chút nghẹn lại, lúc trước cô không hiểu, tại sao người phụ nữ sau khi làm mẹ thì trong lòng chỉ có con mà thôi, bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu, tại vì cô cũng sắp được làm mẹ rồi, tại vì cô cũng có đứa con của mình, vì đứa con này, không làm nữ cường nhân cũng được, cho dù đứa con này phải dùng mạng sống của cô để đánh đổi, cô cũng đồng ý.
Cũng khi đến lúc này cô mới hiểu ra người mẹ rốt cuộc vĩ đại đến cỡ nào.
“Chị Ngô vui thì tốt rồi.” Hạ Nhược Tâm cũng mừng thay cho Ngô Sa, đương nhiên, việc này cũng không phải toàn là công lao của cô, nếu như nói về công lao, cô quay lại nhìn Sở Luật một cái, Sở Luật giật lông mày một cái, không hề để bụng công lao của mình bị côlấy mất.
“Edward tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với ông.” Sở Luật gật đầu với Edward một cái, anh muốn hỏi Edward về chuyện thôi miên, không biết có ảnh hưởng về sau không, đúng lúc, hai người phụ nữ chắc cũng có lời muốn nói với nhau.
Edward không nỡ xa vợ yêu của mình, nhưng cuối cùng cũng theo Sở Luật đi ra ngoài.
Ngô Sa thấy Sở Luật và Edward đi ra ngoài, mới hỏi Hạ Nhược Tâm.