Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1074: Anh em lưu lạc
Trịnh An Trạch nắm chặt tay em gái, em gái nó sẽ do chính nó chăm sóc, cho dù khổ dù mệt cũng không đem em gái đưa cho người khác, ai mà biết những người đó có phải kẻ xấu muốn làm tổn thương em gái nó không.
“Cảm ơn chú.” Nó nói lời cảm ơn, cúi người bế Leng Keng từ mặt đất lên, sau đó nó ôm em tới chỗ vòi phun nước, rồi kéo tay em gái ngồi xổm xuống dưới cẩn thận rửa tay và mặt cho em gái sạch sẽ, sau đó dùng tay áo của mình lau khô cho em. Rồi nó bế em gái tới một góc tường nho nhỏ, đem bánh quẩy vừa rồi được cho xé ra đút cho em gái.
“Ăn đi.” Nó cười một chút, tuy rằng còn nhỏ nhưng có thể nhìn ra nó rất đẹp trai, đôi mắt to, mũi cao môi mỏng, mỗi khi cười rộ lên rất đẹp. Rồi nó cũng từng miếng từng miếng ăn vào, nhưng phần lớn vẫn là để em gái ăn.
Bọn nó vẫn luôn đi, cũng nhặt trên mặt đất vỏ chai người khác bỏ đi, đây là khi Trịnh An Trạch lang thang mới biết cái này có thể bán lấy tiền, một ngày nhặt được nhiều cũng được mấy đồng, nếu toàn bộ đều dùng để mua màn thàu ăn thì đủ cho bọn nó ăn được mấy ngày rồi.
Nó nắm chặt một trăm đồng trong túi, tới buổi tối kéo tay em gái đưa đến một cái chợ đêm, có rất nhiều người bán hàng ở vỉa hè, nơi này bán nhiều đồ vật, giá cũng rất rẻ. Trong tay nó còn có một cái túi, bên trong có vài cái màn thầu là đồ ăn mấy ngày tới của anh em nó.
Nó cầm một chiếc áo từ sạp hàng trên vỉa hè, là một báo bông nhỏ, không phải xem như loại quá tốt nhưng hẳn cũng rất ấm.
“Dì, cháu muốn cái này, cái này bán thế nào?” Nó cầm áo trong tay, hỏi.
Người bán quần áo là một phụ nữ trung niên, vừa thấy hai đứa trẻ mặc quần áo rách tứ tung kỳ thật cũng không nghĩ lại tới mua quần áo.
“Cháu lấy đi.” Bà nói, lại lấy thêm một cái quần. “Còn còn có một đôi giày, đều bị lỗi một ít, vốn dĩ muốn bỏ đi, cho các cháu vậy.” Sau đó bà nhìn thoáng qua bé trai, lại từ bên trong lấy ra một bộ. “Đây đều là hàng ế, bán cũng không đáng mấy, cháu lấy mà mặc.”
“Cháu cảm ơn.” Trịnh An Trạch vốn là muốn mua, nhưng không ngờ dì này tốt như vậy, đều cho nó.
Tầm mắt người phụ nữ trung niên dừng trên người Leng Keng.
“A, đứa nhỏ này xinh quá.” Bà không nhịn được đưa tay xoa má Leng Keng, quả nhiên khuôn mặt mềm mại xinh đẹp.
Leng Keng cũng không né tránh, bé cũng không cười, chỉ nắm chặt tay anh trai hơn một ít.
Trịnh An Trạch bế em gái lên, sợ ở đây nhiều người sẽ lạc mất em.
Tới buổi tối, hai anh em nó rúc vào dưới gầm cầm, sau đó nó thay quần áo cho em gái, tuy rằng quần áo rất xấu nhưng lại rất dày, mặc vào cũng không lạnh.
Nó cũng thay quần khác nhưng không thay áo mà đem áo khoác lên người cho em gái, sau đó dựa vào tường, cũng ôm em gái vào lòng ngực, lấy ra một cái màn thầu bẻ đôi đưa em gái, hai đứa cứ vậy một miếng lại một miếng ăn vào. Đường phía dưới cầu lâu lâu sẽ có xe chạy qua, đôi khi ánh đèn xe sẽ chiếu vào người hai đứa, tay nó vẫn luôn ôm chặt lấy em gái trong lòng, sợ người khác sẽ trộm em gái nó đi.
Buổi sáng, hai đứa lại ăn một cái màn thầu. Ăn xong Trịnh An Trạch mang theo em gái đi tìm nước uống, vừa lúc ven đường có xe bán nước đi qua, nó lôi tay em gái đi đến, sau đó từ trong túi lấy ra một cái cốc được rửa sạch sẽ.
“Chú, có thể cho chúng cháu một cốc nước được không.” Trịnh An Trạch chỉ vào cái xe chở nước, ở đây có cả một xe nước, bọn nó muốn không nhiều lắm, chỉ một cốc nho nhỏ là được.
Leng Keng đứng bên cạnh Trịnh An Trạch, mở to đôi mắt nhìn người trước mặt.
“Ba mẹ các cháu đâu?” Người đàn ông đưa bàn tay to lớn xoa đầu Leng Keng, mới sáng sớm tinh mơ, người nhà đâu sao lại để hai đứa nhỏ ở bên ngoài, con gái của ông cũng còn nhỏ hiện tại vẫn đang ngủ, nếu ai đánh thức dậy nó một hai sẽ gào khóc đến chết không thôi.
“Mẹ…” Ánh mắt Trịnh An Trạch có chút ảm đạm, nó nắm chặt tay em gái. “Ba mẹ đều không có.”
“Hai đứa bọn cháu…” Người đàn ông vừa nghe lời này cũng không biết phải nói thế nào, ông lấy từ trong xe mình một cái ly, cuối cùng nghĩ nghĩ, tính một cái ly giá trị cũng không nhiều, vậy cứ cho đi. Ông vốn nghĩ cho thêm một ít tiền, nhưng nhớ tới hiện tại lừa đảo nhiều như vậy, cuối cùng ngẫm lại vẫn thôi đi, liền không cho nữa.
“Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch nói với người đàn ông, Leng Keng rất lễ phép cúi xuống chào, sau đó bị anh trai kéo đi, nhưng bé quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau, đôi mắt cũng nhìn tới tay người đàn ông vẫn đang đặt ở túi tiền. Bé gái rất gầy, tay nhỏ bé được anh trai nắm lấy, khuôn mặt nhỏ cũng không có vẻ tươi cười, cũng chỉ như vậy nhìn người, ánh mắt thuần túy đến tinh tế như chiếu được cả vào linh hồn người khác.
Mặt người đàn ông nóng ran, vội vàng thu tay mình lại, sau khi hai đứa nhỏ đi xa ông lại bắt đầu hối hận, hẳn là nên cho một ít.
Đúng vậy, hẳn là nên cho một ít, mặc kệ là thật hay giả thì cũng là trẻ con, có lẽ cũng thật sự gặp khó khăn. Nếu là thật sự thì phải làm sao bây giờ, lương tâm ông hiện đã day dứt bất an, nhưng khi ông muốn tìm hai anh em này thì lại phát hiện ông không thể tìm thấy nữa.
Trịnh An Trạch kéo tay em gái, nó tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đặt em gái ngồi lên đầu gối của mình, lấy cái chiếc ly người đàn ông kia cho.
Nó đem ly đưa lên miệng em gái.
“Uống đi, không nóng đâu.”
Đây là ly giữ ấm, nước bên trong vẫn còn chút độ ấm.
Leng Keng ngoan ngoãn uống một ngụm, sau đó lắc đầu đẩy cái ly tới trước mặt Trịnh An Trạch.
Xem thêm...Xem thêm...