Giữa mấy người đàn ông, Hạ Nhược Tâm ngồi đờ đẫn, một ly rượu đặt trước mặt cô, cô nhận lấy rồi uống vào, sau đó lớn tiếng ho khan, cô chưa bao giờ có thể uống được nhiều rượu đến vậy, nhưng mà bâ giờ rượu đối với cô mà nói, cô chẳng những muốn uống, mà còn muốn cười nữa cơ.
Cô tiếp tục uống thêm một ly, lúc cúi đầu xuống, nước mắt cô nhỏ vào bên trong ly rượu, mà bản thân nàng rõ ràng đã uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh cô, trước mặt cô cũng đang cười.
Một người đàn ông đặt ta lên đùi cô, thân thể cô bắt đầu trở nên run rẩy, bản năng của cô vẫn đang chống cự những tiếp xúc da thịt như vậ, nhưng khuôn mặt cô vẫn gượng cười, cười có chút đau khổ, với một chút nước mắt.
Mà cô cũng không biết rằng, ngay lúc này, một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt ấy như hận không thể đem cô mà xé ra từng mảnh nhỏ vậy.
Sau khi mấy người đàn ông tàn cuộc, Hạ Nhược Tâm mới đứng lên, cặp lông mày của cô nhíu lại, ta đặt phía dưới phần dạ dày của mình, cổ họng cô đau rát, cô đi về phía toilet, mỗi một bước chân của cô như loạng choạng, Say hay tỉnh, chính cô còn không biết.
Đi vào trong toilet, cô nôn ra hết rượu trong bụng, đôi mắt nhắm nghiền lại, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, nhưng lúc phát hiện sau lưng cô có người, thân thể cô chợt rùng mình như tuyết tháng mười hai đang rơi, cứ như vậy mà rơi vào bên trong cổ họng của cô.
Gương mặt này...
Làm sao có thể, làm sao có thể là...hắn?
Sở Luật!
Cô xoay người, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, tránh đi ánh mắt của người đàn ông kia.
-Hạ Nhược Tâm!
Tiếng Sở Luật như rít qua từng khẽ răng, Hạ Nhược Tâm ngơ ngác, bốn năm không gặp, hắn bâ giờ dường như còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn nữa, nhìn bộ dạng hắn gọi tên cô giống như hận không thể đem cô mà băm vằm ra hàng ngàn mảnh.
Sở Luật đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, bàn tay hắn nắm chặt lại, nếu hắn không làm như vậy thì hắn không chắc rằng mình có thể bình tĩnh mà không đi đến túm lấy cổ của cô mà bóp đến chết được.
Hắn cho rằng cô chết rồi, cho rằng cô đã mất tích, cho rằng cô đã lập gia đình, cho rằng, cô vẫn còn sống một cách đau khổ, hoặc có lẽ là đang làm ăn mày, hay cũng có thể là một giúp việc.
Hắn đã nghĩ tới hàng vạn kết cục của cô, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn sẽ không nghĩ rằng cô sẽ đến chỗ này, ngồi uống rượu cùng một đám đàn ông, để cho bàn tay bẩn thỉu đụng chạm đến thân thể của cô, thậm chí còn có thể mặc kệ cho người nào đó chà đạp.
-Tại sao cô lại lựa chọn một công việc thấp kém đến vậy, tại sao? chẳng lẽ không có đàn ông cô không sống nổi hay sao?
Sở Luật tựa vào cửa, chặn cửa phòng rửa tay lại không cho phép ai tiến vào.
Thân thể Hạ Nhược Tâm run lên bần bật, trong ánh mắt cô hằn lên nỗi khó chịu, đã có nhiều người nói rằng cô thấp hèn, nói cô không biết xấu hổ, nhưng không ai có thể nói câu đó mà khiến cô tổn thương bằng những từ ngữ thốt ra từ miệng hắn, trái tim cô như bị xé toạc ra, chảy máu đau đớn.
-Tôi thấp hèn, trụy lạc, là đáng xấu hổ, là không biết xấu hổ đấy, thế nhưng có liên quan gì đến việc của ông Sở không? - Hạ Nhược Tâm gắng sức lấy lại bình tĩnh, cô không thể gục ngã trước mặt hắn được, cô thấp hèn, không biết xấu hổ, thế nhưng biến hắn trở bên như thế, là ai chứ?
Sở Luật đổ nhiên tiến lên một bước, duỗi bàn tay ra nắm chặt lấy cằm của cô một cách không thương tiếc, cũng không có chút nào là nhẹ nhàng, từ trước đến nay, hắn đối với cô, chỉ có thô lỗ, tàn nhẫn mà thôi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK