"Không phải anh rất thích báo thù cho cô ta sao? Đến đi, là tôi đánh cô ta đó, tôi còn muốn tiếp tục đánh, cho dù anh có giết chết tôi, tôi cũng không sợ." Hạ Nhược Tâm đứng lên, trên mặt đất thỉnh thoảng lại có vài giọt máu rơi xuống, từng giọt từng giọt một.
Máu cô nóng, nhưng tâm cô lạnh.
"Thật xin lỗi, Nhược Tâm." Sở Luật lần nữa muốn chạm vào vết thương của cô, "Em đổ máu, cần phải đi trị liệu, bây giờ cái gì cũng đừng nói nữa, chúng ta đi trị thương trước đã" tay anh vừa chạm đến thì đã bị cô đẩy ra.
"Anh không cần phải đạo đức giả ở đây, anh đừng nên quên, người khiến tôi trở nên như bây giờ là ai. Chính là anh, Sở Luật!"
Thân thể Hạ Nhược Tâm lung lay một chút, cô nghiêng người liền thấy được người phụ nữ sau lưng anh đang nở nụ cười, cười vô cùng đắc ý.
Vừa đúng, lúc này Cao Dật nghe được thanh âm nói chuyện bên trong, nên đã chạy qua.
"Nhược Tâm..." Cao Dật vội vàng chạy lại đây, lúc nhìn thấy trán cô đẫm máu thì anh liền trừng to măt, anh dùng tay vội vàng bưng kín miệng vết thương của Hạ Nhược Tâm, sau đó là trầm mặc nhìn thoáng qua Sở Luật, còn có người phụ nữ đang nấp phía sau anh ta.
Anh nhịn xúc động muốn đánh người xuống, nơi này là bệnh viện, hơn nữa, bây giờ không phải là lúc làm những chuyện như vậy, Hạ Nhược Tâm còn cần phải trị liệu, chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết là có phải khâu hay không, anh vội vàng che chở Hạ Nhược Tâm vào lòng, lúc đi ngang qua người Lý Mạn Ni, mặt anh liền lạnh xuống, mà Lý Mạn Ni sửng sốt một chút, không tự chủ được lui về phía sau một bước, anh mắt lạnh lùng của người này tràn đầy cảnh cáo khiến cô không khỏi có chút run sợ.
"Luật..." Khi trong toilet chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Mạn Ni mới đến gần anh, vươn tay kéo tay anh, "Luật, không phải lỗi của anh, tất cả đều tại em không tốt, nếu em..." Tay cô đặt ở trên mặt, cơ hồ cảm thấy cả khuôn mặt đều bị sưng lên.
"Mạn Ni, không cần nói nữa." Sở Luật xoay người, trong mắt có chút nặng nề u ám, lại khiến Lý Mạn Ni không khỏi chột dạ, tựa như anh đã biết hết tất cả mọi việc vậy.
Tay Sở Luật nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt Lý Mạn Ni, sau đó dùng sức, làm Lý Mạn Ni đau đến nhíu mi.
"Luật, anh làm em đau!" Cô đáng thương nói.
"Mạn Ni, về sau không cần làm những chuyện như vậy nữa, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ly hôn với cô, vì đứa nhỏ này." thanh âm Sở Luật cực kì lãnh đạm, tầm mắt anh cũng theo lời nói mà chuyển đến bụng cô.
"Thứ cô muốn, tôi đều cho cô, không cần phải tính kế ai nữa, đã biết chưa? Nụ cười cũng nước mắt không thích hợp với cô. Bây giờ tôi thật sự rất muốn biết, Lý Mạn Ni lương thiện trước kia đi đâu rồi? Không, hay là nói, Lý Mạn Ni trước kia có từng tồn tại hay không."
"Những lời cô từng nói, những việc cô từng làm khiến tôi không khỏi thắc mắc, tôi thật sự không ngờ, cô có thể tâm kế đến như vậy"
Sở Luật buông lỏng tay mình ra, hướng ra cửa mà đi, "Đừng làm tôi thất vọng về cô thêm nữa, Mạn Ni, tôi hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng, tôi cũng sẽ không gặp cô ấy nữa, giống như cô nói vậy, tôi và cô ấy không có khả năng, mà mỗi lần tôi xuất hiện đều mang theo thống khổ cho cô ấy, nên cô đừng gây thêm những chuyện dư thừa nữa!"
Sắc mặt Lý Mạn Ni lập tức trắng bệch, ngay cả bụng cô cũng đau âm ỉ.
Sao anh lại biết, anh biết từ lúc nào, không, anh còn biết những gì nữa?
Cô vội vàng đi theo, cả người tràn ngập cảm xúc bất an.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK