"Về sau chúng ta có thêm một người dì, mày thấy đúng không, Trịnh An Trạch?"
Trịnh An Trạch không tiếp lời, cậu thật lòng chúc phúc cho hai người họ, còn về cái loại lời nói kiếm nhã này của Lâm Thanh cậu nghe nhiều rồi nên cũng lười đáp lại.
"Thiên kim của nhà họ Lục."
“Xem ra, giá trị của Tiểu Vũ Điểm ngày càng cao rồi, có hai nhà Sở, Lục làm hậu thuẫn, bây giờ lại là đứa cháu duy nhất của hai nhà, so với đứa con nhận nuôi Sở Tương kia Tiểu Vũ Điểm mới là công chúa đáng giá, không biết sau này có bao nhiêu người sẽ nhìn chằm chằm vào con bé nữa.”
"Cho nên, Trịnh An Trạch, mày hiểu chứ?" Âm thanh của Lâm Thanh lạnh dần, cố gắng tỏ ra người lớn nhưng trong mắt Trịnh An Trạch mà nói tên này như đang diễn hề vậy.
"Em tôi năm nay mới 5 tuổi." Cậu nhàn nhạt nói, nhưng bên trong âm thanh mang theo sự cảnh cáo, đứa trẻ mới 5 tuổi mà đã bị hắn ta đánh chủ ý lên người, tên này nghĩ nhiều quá nhiều rồi nhỉ.
Mắt của Lâm Thanh bỗng xẹt qua tia âm lãnh: "Trịnh An Trạch, mày đừng tưởng chú Sở cho máy vào nhà chính, là đã nhận định mày, con của chú ấy chỉ có một, đến cả Sở Tương còn không có cửa, thì mày nghĩ mày là ai."
"Cảm ơn sự nhắc nhở của mày." Trịnh An Trạch vẫn không tỏ ra thái độ gì cả, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cậu trầm tĩnh hơn nhiều.
"Vậy chúng ta chờ xem." Khuôn mặt của Lâm Thanh bắt đầu nhăn nhó, nó cười lạnh, sau này ai chết trước, còn chưa biết được đâu.
Trịnh An Trạch thật sự là lười nói chuyện với Lâm Thanh nhưng động cơ của Lâm Thanh không thuần khiết. Thoạt nhìn cậu vẫn chưa trưởng thành, cũng chưa thành thục, thủ đoạn càng không thể giống như chú Sở được, nên cậu nhất định phải lớn nhanh mới được, mục tiêu của Lâm Thanh có thể là em cậu, mà cậu thì từng nói là sẽ bảo về em ấy.
Đây là đứa em gái mà mẹ tặng cho cậu, cậu sẽ không để người khác bắt nạt em ấy, đương nhiên cũng không để Lâm Thanh có cơ hội đó, càng không để hắn có suy nghĩ gì với em mình...
Cho nên sau này cậu phải chú ý tới Lâm Thanh mới được.
Đứa trẻ mười bốn tuổi thực ra cũng đến tuổi có mối tình đầu, nhưng mà cậu không muốn thế, em cậu mới có năm tuổi.
Xem ra, cậu phải dạy em cách tránh sói rồi.
Đương nhiên chuyện này cậu sẽ không nói cho Sở Luật, nhưng cậu cứ cảm thấy hình như chú ấy biết điều gì rồi cho nên mới không cho Lâm Thanh tới nhà chú ấy, cũng không cho hắn ta tiếp cận em cậu.
Dì đối với em ấy rất tốt, cũng đối với cậu rất tốt, thật ra cậu cũng biết thân phận của dì ấy, dì là vợ trước của chú, cũng là mẹ ruột của Tiểu Vũ Điểm.
Vậy thì cậu có thể yên tâm rồi, em gái sẽ không phải sống chung với mẹ kế, cũng sẽ không có ai bắt nạt em ấy, còn về chú, chú tuy mặt lạnh với người ngoài, nhưng với mẹ con dì ấy thì luôn trở thành người đàn ông hoàn hảo.
"Sao vậy An Trạch, đang nghĩ gì à?" Bạn tốt của cậu vỗ vai một cái. "Hôm nay cậu không làm bài tập, thật hiếm gặp nha!”
Trịnh An Trạch ném cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo: "Không làm là bởi vì làm xong rồi, cậu có thể cho mình bài mới hơn được không?”
Cậu bạn học ngây người, sau đó đột nhiên túm lấy cổ áo cậu lắc mạnh: "Sao cậu biến thái vậy, cái đề mình nhìn còn không hiểu, vậy mà cậu làm xong rồi, tại sao?”
"Đây là khoảng cách của trí thông minh, mình cũng đâu có cách nào.”
Cậu bạn cũng không để ý lời châm chọc của bạn mình, trong mắt của cậu, đây mới là Trịnh An Trạch thật sự.
Sau đó cậu bạn này buông tay ra, nằm gục trên bàn, vẻ mặt ủ rũ.
"Bây giờ tớ mới biết, làm bạn với cậu khổ quá, tâm lý phải vững mới có thể chống đỡ được.”
"Cảm ơn, "Trịnh An Trạch đem câu nói này thành câu khen.
Cậu bạn cùng lớp lại đảo mắt: "Thật không biết, bố mẹ cậu sinh ra cậu thế nào nữa, là do di truyền hay do tôi luyện đây nhỉ?" Cậu cứ thao thao bất tuyệt, đâu biết gương mặt người kia khi nge được câu hỏi đã lạnh đi vài phần.
Cậu giơ tay sờ sợi dây chuyền trên cổ mình.
Trịnh An Trạch mở mặt dây chuyền ra, bên trong là nụ cười của một người phụ nữ, tấm ảnh rất nhỏ, mà nụ cười của cô ấy cũng bị giấu ở đây, vĩnh viễn.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ sống tốt mà." Trịnh An Trạch nhẹ nhàng sờ tấm hình, tấm hình còn có những nếp gấp, nhìn thoáng qua cũng đoán được đó là một người đàn ông.
Mà Trịnh An Trạch cũng biết rất rõ, người này không phải ai khác chính là cha cậu, nhưng cậu không có ý định đi tìm cha mình, đây là người bỏ rơi hai mẹ con cậu, nên giờ cậu không muốn quan tam tới người này nữa.
Ánh mặt trời chiều lụi tàn dần, nhưng nó vẫn cố sức chiếu sáng gương mặt cậu, đẹp đẽ nhưng đơn độc, gương mặt vẫn con mang theo chút ngây thơ, nhưng vì đi theo Sở Luật quá lâu nên bị ảnh hưởng của anh, giờ đây cậu cũng ít cười hơn rồi.
Sở Luật híp mắt hỏi: "Lục Cẩm Vinh, anh lại dắt con gái tôi đi đâu?”
Lục Cẩm Vinh bế bé lên, bước ra ngoài, nhưng anh dừng bước, cười với Sở Luật: "Sao, có ý kiến hả, đừng quên đây cũng là cháu tôi nhé.”
Sở Luật thật muốn đấm người này mà, cứ dăm ba bữa lại tới cướp con của anh, hôm thì kêu là bà ngoại nhớ cháu, hôm thì kêu là ông ngoại nhớ cháu, đều là mượn cớ cả, làm cho con bé cả ngày chân không chạm đất, cả tháng thì nửa tháng ở nhà họ Lục rồi.
"Tôi muốn tốt cho anh mà." Lục Cẩm Vinh nói dối mà mặt không đỏ, rõ ràng là có dụng ý khác, nhưng cuối cùng Sở Luật lại trở thành kẻ xấu.
"Tôi mang bé đi không phải cậu cùng em gái tôi có thể có thời gian ở bên nhau hay sao.”
Cái này...
Sở Luật gõ nhẹ lên mặt bàn, cái này cũng được.
Không lâu sau đó, anh mang hết công việc của mình đổ lên đầu Đỗ Tĩnh Đường, rồi mang Hạ Nhược Tâm đi du lịch nước Anh, tới bây giờ bọn họ đã chậm tuần trăng mật tới 6 năm. Mà không biết anh làm sao để thuyết phục Hạ Nhược Tâm đi, gần đây Hạ Nhược Tâm mới làm xong công việc, cô cũng đem mọi việc giao cho Hứa Tự Như, chính mình cũng không mang theo nhiều hành lý lắm, tới một hồi nói là đi du lịch. Hiện tại bọn họ có thể buông bỏ tất cả, ra ngoài một lần, thật sự có được lần vui vẻ này quả không dễ dàng.