“Cô không biết sao?” Bác sĩ lần đầu tiên gặpbệnh nhânnhư vậy, đây không phải là bệnh mà là bị thương, xương bị gãy vụn sẽ rất đau, bệnh nhân không có khả năng không biết, đây là chính mình bị đau chứ không phải người khác.
Lục Tiêu Họa lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.” Cô nhíu mi, kí ức xưa vẫn trống rỗng, nhưng rất kỳ quái không phải cô bị mất trí nhớ, bởi vì có một số việc cô nhớ rõ, cũng có ấn tượng.
Vậy thì rốt cuộc trước kia cô đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bác sĩ nói cánh tay cô bị dập nát, xương cũng đã sắp xếp lại, nhưng điều này có chút không có khả năng.
Không nói cô, ngay cả người nhà cô cũng không có khả năng giúp cô sắp xếp lại xương mà không phải đi trị liệu, chẳng lẽ cô cũng không biết mình đã đã được trị liệu?
Khi cô còn đang miên man suy nghĩ thì Cao Dật đã quay lại, còn cầm theo một ít băng vải.
Anh bình tĩnh cầm lấy cánh tay của Lục Tiêu Họa, sau đó cố định tay cô rồi buộc lại như xác ướp.
“Cao Dật.” Lục Tiêu Họa gọi tên Cao Dật, giống như cô nhịn không được.
"Sao em?" Cao Dật đáp lời, hiện tại anh là Cao Dật nhưng đồng thời cũng là một bác sĩ.
"Cao Dật, cánh tay em ngày trước bị thương như thế nào, vì cái gì bị lệch xương phải đến mấy năm sau mới phẫu thuật?"
Cao Dật nâng mí mắt: “Là do em bị ngã, lúc đó em sợ đau không chịu chữa trị nên xương bị lệch, sau đó lại bị ngã một lần.”
“Sau đó lại bị ngã?” Nhẹ nhàng nâng cánh tay trái của mình lên, Lục Tiêu Họa thật sự cảm giác mình giống như một cuốn truyện cổ tính chưa viết xong, tay cô bị gãy, sau đó lại bị gãy tiến rồi thành như vậy.
“So với em nghĩ còn nghiêm trọng hơn.” Cao Dật không nói gì thêm, còn lại để tự cô đoán, cô không ngốc, không có khả năng không đoán ra được chuyện này, mà sự thật đúng như lời Cao Dật nói.
Cánh tay này của Lục Tiêu Họa lúc trước bị thương nghiêm trọng tới mức muốn cắt bỏ, sau đó người đàn ông kia liều chết cũng không từ bỏ tìm những chuyên gia chỉnh hình giỏi nhất trên thế giới mới bảo vệ được cánh tay cho cô. Nhưng cánh tay này về sau không thể lại gặp bất cứ vấn đề gì nữa.
“Mình đi xem tiểu gia hỏa kia đi.” Lục Tiêu Hỏa lấy quần áo của mình khoác lên tìm cách che cánh tay băng bó trước ngực, nhưng cô phát hiện không che hết được, vậy thì cứ đi đi.
Cô còn chưa tới phòng bệnh đã nghe thấy tiếng đứa bé kia sụt sịt khiến người khác đau lòng.
Cô lấy tay xoa mặt mình, sau đó kéo cửa đi vào, không phát hiện được vẻ mặt phức tạp của Cao Dật ở phía sau.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm thấy Lục Tiêu Họa đến vội vàng chạy tới, nhưng khi bé chạy đến trước mặt Lục Tiêu Họa liền dùng chân lại.
“Tay mẹ lại bị đau ạ?” Bé dùng từ ‘lại’, tuy rằng ký ức của bé không nhớ rõ mọi người lắm nhưng trong lòng nhớ nhiều nhất chính là mẹ, bởi vì bé và mẹ luôn ở bên nhau không rời.
Lục Tiêu Họa đi tới bên cạnh đứa bé, sau đó cô ngồi xổm xuống, dùng cánh tay không bị thương khẽ vuốt mặt bé: “Cháu xem, dì không sao cả cho nên bảo bảo đừng khóc, mấy ngày nữa là sẽ khỏi, đương nhiên dì cũng không đau.”
Tiểu Vũ Điểm nhích lại gần, cẩn thận dựa đầu lên vai Lục Tiêu Họa, tay nhỏ cũng nắm lấy áo cô.
“Mẹ…” Bé lại gọi một tiếng khiến Lục Tiêu Họa rất xấu hổ bởi vì mẹ thật sự của bé vẫn còn ở đó. Cô không có chút nghi ngờ Dương Nhược Lâm trước mặt không phải là mẹ của bé, rốt cuộc hai người giống nhau như vậy. Nhưng đôi khi con mắt chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài sai lầm, ai nói giống thì là mẹ con, ít nhất Dương Nhược Lâm tuyệt đối không phải là mẹ của Tiểu Vũ điểm, không có người mẹ nào có thể dễ dàng buông tay để con gái rơi xuống cả.
Với một người mẹ mà nói, cho dù mình bị thương nặng cũng không có khả năng sẽ để con mình bị thương.
Cuối cùng Lục Tiêu Họa ngồi lên mặt đất, để đứa nhỏ này ngồi lên đùi mình, thể lực bé vốn không tốt, lại khóc lâu như vậy đã sớm ngủ rồi.
“Cảm ơn dì.” Trịnh An Trạch cẩn thận ôm lấy em gái, em gái khóc sưng đỏ cả mắt, trong lòng cậu rất khó chịu. Cậu ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, cũng không liếc mắt nhìn Dương Nhược Lâm một cái.
Lúc này Cao Dật mới đi tới đưa tay đỡ Lục Tiêu Họa lên, nhìn sắc mặt không tốt quả anh Lục Tiêu Họa cũng biết mình đã làm sai chuyện gì, cô nhẹ nhàng kéo tay áo Cao Dật.
“Thật xin lỗi, Cao Dật.”
Cao Dật xoay người lấy áo khoác lên người cho cô: “Về nhà thôi, nhưng em phải nghĩ xem giải thích điều này với cha mẹ em thế nào.” Anh chỉ cánh tay trái của Lục Tiêu Họa.
Nói thật, Lục Tiêu Họa cũng rất đau đầu, sợ là cô về lần này có lẽ mấy ngày tới cũng đừng mong đi đâu được. Dựa vào tính tình cha mẹ cô, bọn họ sẽ không nghe bất cứ lý do gì, bất cứ lời giải thích nào, bọn họ chỉ xem kết quả, mà kết quả là cánh tay này của cô nửa tháng đừng nghĩ đến chuyện cử động.
Cao Dật đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh sâu thẳm rất nhiều, sau đó ánh mắt dừng trên người Lục Tiêu Họa, cũng phức tạp hơn.
Trên xe, Trịnh An Trạch vẫn ôm em gái đang ngủ, lúc này trên mặt cậu không còn vẻ ngây thơ của trẻ con, tuy gương mặt vẫn rất trẻ con nhưng từ người cậu đã toát ra lệ khí quét toàn bộ bên trong xe.
“An Trạch, cháu sẽ không nói chuyện này cho chú Sở chứ?” Dương Nhược Lâm do dự nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nói về vấn đề này.
“Dì đang sợ sao?”
“Cháu không sợ sao?” Dương Nhược Lâm nắm chặt túi xách của mình. “Tiểu Vũ Điểm bị thương cháu cũng có trách nhiệm, nếu không phải cháu không trông cẩn thậnthì sao bé có thể bị ngã phải vào bệnh viện. An Trạch, chúng ta ai cũng sai, vậy thì cứ bỏ qua đi, cháu thấy như vậy có phải tốt hơn không?”
“Dì sẽ không bị chú Sở trách, cháu cũng vậy, như vậy là cả hai cùng vui vẻ, cháu không đồng ý thì sẽ thế nào, tự tìm nghe mắng sao?”
Trịnh An Trạch cúi đầu kéo lại áo trên người cho em gái.
Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên có chút châm chọc.
“Dì, dì muốn cháu nói dối giúp dì sao?”