Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước
Chương 828: Bác sĩ Giản về nước.
vietwriter.com
Hạ Nhược Tâm lấy quần áo chuẩn bị đi giặt, nơi này cứ để kệ cha con bọn họ, Sở Luật sẽ chăm sóc tốt cho con gái cô, đúng rồi, cũng là con gái của anh nữa.
Cô đưa tay vào trong chậu nước, thỉnh thoảng bọt trong chậu bắn lên chạm vào tay cô. Cô ngồi giặt đồ có chút hơi đờ đẫn.
Lúc này có một người đi vào, là bảo mẫu của Sở gia cũng mang quần áo tới.
“Hạ tiểu thư, là cô, chào cô ạ.” Bảo mẫu nhận ra Hạ Nhược Tâm. Từ ngày Hạ NHược Tâm gả vào Sở gia, mọi việc của gia đình này bà đều biết.
“Chào bà.” Hạ Nhược Tâm cười thanh nhã chào bà, hiện tại giữa hai người đều có chút khoảng cách.
Bảo mẫu Khương hạ giọng cẩn thận hỏi:
“Tiểu Vũ Điểm có khỏe không?”
“À, cảm ơn, khá tốt. Mấy ngày nữa bé có thể xuất viện, định kỳ tới kiểm tra là được.” Hạ Nhược Tâm vẫn cứ nhàn nhạt cười, nhàn nhạt trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Bảo mẫu Khương cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà bà còn vô tình buông thêm mấy câu: “Tiểu Vũ Điểm sao lại khỏe nhanh như vậy? Còn Sở Tương lại rất chậm, miệng vết thương của bé tới giờ vẫn còn đâu, không đúng, kỳ thật cũng không quá đau nhưng mỗi ngày đều kêu đau, có điều mỗi lần kêu đau chỉ cần bé vừa nói đau thì phu nhân sẽ mua cho bé cái này cái kia.”
“Đứa trẻ kia bị phu nhân chiều nên hư rồi. Ài, Tiểu Vũ Điểm ngàn vạn lần không thể để phu nhân nuôi, nếu nuôi thành một Sở Tương khác thì phải làm sao bây giờ, cả ngày đều như vậy, đều quên mất thân phận của mình.
Mỗi lời nói của bảo mẫu Khương đều có chút oán giận, giật quần áo cũng dùng nhiều sức hơn.
Hạ Nhược Tâm chỉ cười không nói, chuyện ở Sở gia cũng không có chút liên quan gì tới cô, cô cũng không tính việc quay lại Sở gia và Tiểu Vũ Điểm cũng vậy. Quyền nuôi dưỡng Tiểu Vũ Điểm thuộc về cô, chỉ cần cô không đồng ý thì Sở gia không có quyền cướp Tiểu Vũ Điểm của cô.
Cô cầm quần áo phơi ở ban công. Nơi này không phải phòng bệnh bình thường nên cũng không có nhiều người ở, rất trống trải, chỗ phơi quần áo cũng không cần chia sẻ với ai, cũng chỉ có bảo mẫu Khương mang thêm quần áo tới đây.
Sở Tương cũng ở phòng VIP, cũng chỉ cách phòng bệnh của Tiểu Vũ Điểm một đoạn, bọn họ cũng coi như nước sông không phạm nước giếng. Như vậy cũng tốt, để cô không cần gặp Tống Uyển.
Cô không thích Tống Uyển, có lẽ Tống Uyển cũng không có khả năng thích cô.
Cô phơi quần áo xong liền đi, cũng không thừa hơi nói. Mở cửa phòng bệnh, bác sĩ đang kiểm tra cho Tiểu Vũ Điểm, cả đống bác sĩ đang quan sát tiểu gia hỏa, còn bé vẫn rất tốt, thỉnh thoảng nghịch tay chân của búp bê, có lẽ cũng do thói quen đã ở quá lâu trong bệnh viên nên bé cũng không sợ bác sĩ, cũng không sợ bị tiêm.
Nhưng lúc này bé không hề cười. Bé đau tới sợ rồi sao?
Bác sĩ Giản ấn ấn vị trí vết thương của Tiểu Vũ Điểm, Hạ Nhược Tâm vội bước tới, đừng đụng vào chỗ đó của con gái cô, bé sẽ đau.
Nhưng Sở Luật lại đưa tay chặn cô.
“Không sao đâu, chỉ là kiểm tra lại thôi.”
Tuy anh biểu cảm như vậy nhưng không ai biết được tay anh đút trong túi có bao nhiêu run rẩy.
“Có đau không cháu?” Bác sĩ Giản cười hỏi Tiểu Vũ Điểm, ông rất thích cùng đứa bé này nói chuyện, bé nói tiếng Anh thật không tồi.
“Không đau.” Bẽ ưỡn bụng mình ra, một tay ôm búp bê cười khanh khách. Bé không biết mình đang có bệnh gì, còn tưởng do mình bị ngã.
“Nơi này thì sao?” Bác sĩ Giản lại ấn một chút.
“Không đau.” Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu.
Bác sĩ Giản nhéo má của bé: “Bảo bối ngoan, cháu thật dũng cảm, có thể về nhà được rồi.”
Tiểu Vũ Điểm cười tít mắt, bé dụi dụi hai mắt mình, sau đó đưa tay lên che cái miệng ngáp to, sau đó liền ngủ rồi.
Bác sĩ Giản đắp chăn cho Tiểu Vũ Điểm, sau đó mới đứng lên gật đầu với Sở Luật và Hạ Nhược Tâm rồi đi ra ngoài, hai người cũng đi ra theo ông.
“Hai người yên tâm.” Bác sĩ Giản đưa mu bàn tay lên, xem như là chúc mừng. “Bé đã khỏe hẳn rồi, không có việc gì nữa. Có điều cần chú ý, rốt cuộc bé chỉ có một quả thận, ăn cơm thì chú ý một chút, nên cho ăn thanh đạm, cần phải cẩn thận bảo vệ quả thận kia của bé.
“Tôi biết rồi.” Sở Luật tiến lên một bước, vươn tay của mình. “Cảm ơn ông.”
“Khách khí rồi. Bác sĩ Giản nắm tay Sở Luật. “Anh là bạn của bạn tôi đương nhiên cũng là bạn tôi. Còn có bé rất đáng yêu, tôi cũng rất thích bé.”
Hạ Nhược Tâm lúc này lại ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài, gió thổi tới cuốn đi mùi của bệnh viện, là hy vọng tới. Hy vọng cả đời này không bao giờ còn phải đến bệnh viện nữa.
Bác sĩ Giản về nước cùng ngày, nơi này đã không còn chuyện gì cần tới ông nữa, ở nước ông tất nhiên ông còn việc phải làm, ngay cả Sở Luật muốn mời ông một bữa cũng không được, ông ngồi trên máy bay suốt đêm, vội vàng rời đi.
Chuyện còn lại ở nơi này các bác sĩ khác đều có thể xử lý. Tuy rằng bác sĩ Giản nói Tiểu Vũ Điểm đã có thể xuất viện nhưng Sở Luật vẫn chưa yên tâm, cho nên anh vẫn để con gái ở bệnh viện mấy ngày theo dõi thêm, sau đó lại tìm mấy bác sĩ ghi chép lại những việc bé cần chú ý sau này.
Anh hy vọng con gái có thể sống lâu trăm tuổi, cho dù hiện tại chỉ có một quả thận.
Bên kia Sở Tương cũng đang được kiểm tra, nhưng lần này đổi thành bác sĩ khác chứ không phải bác sĩ Giản.
“Bác sĩ Giản đâu?” Tống Uyển có chút không vui hỏi. “Sao có một người bệnh lại cứ đổi vài bác sĩ?”
“Ông ấy đã về nước.” Vị bác sĩ này đứng lên, đương nhiên cảm giác được Tống Uyển không vui. Nhưng cũng không có cách nào khác, người đã bay suốt đêm về đất nước của mình rồi.
“Về nước?” Tống Uyển có chút không tin. “Sao có thể về nước, ông ta về nhà thì cháu gái tôi phải làm sao?”
“Cái này tôi cũng chỉ có thể xin lỗi.” Bác sĩ vẫn tươi cười khéo léo. “Muốn biết nguyên nhân có lẽ phải hỏi bác sĩ Giản mới biết được.” Nói xong ông liền cầm bệnh án rời đi, để lại Tống Uyến với khuôn mặt âm trầm.
Bà cũng không suy nghĩ gì nhiều, lấy ví của mình đặt ở một bên, kêu bảo mẫu chăm sóc Sở Tương, còn bà đi ra ngoài, toàn thân dường như phát ra một chút tức giận.
“Cũng không biết là ai xui xẻo.” Bảo mẫu Khương than một tiếng, cúi đầu kéo chăn cho Sở Tương. Mệnh của cháu thật đúng là tốt, thành đại tiểu thư của Sở gia, phu nhân cũng đối xử với cháu rất tốt, thậm chí ngay cả thận của cháu gái mình cũng cho.
Xem thêm...Xem thêm...