“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm rất thích cái chú kia, bởi vì mỗi lần đi bé đều sẽ biến thành thật xinh đẹp, đương nhiên cũng vì vốn dĩ bé đã có một gương mặt rất xinh đẹp.
Bé từng ngụm lại từng ngụm uống sữa bò trong ly, đôi chân cũng khẽ đung đưa trong không khí, sau đó một chiếc dép lê rơi xuống, Sở Luật nhặt lên đi vào cho con gái, cũng đưa ly sữa lên môi mình. Anh hơi nheo mắt lại, sữa này hơi ngọt, nhưng so với sự đắng của café anh vẫn thích uống cái này, đã uống một thời gian lâu rồi nên hương vị này đã thành thói quen.
“Đi thôi, bảo bảo, cùng ba đi ngủ.”
Sở Luật buông ly xuống, cũng lấy ly trên tay con gái đặt xuống, chờ đến mai bảo mẫu tới dọn dẹp sẽ rửa ly.
“Ba không làm việc sao?” Tiểu Vũ Điểm dựa mặt vào cổ ba.
“Ừ, không tăng ca, gần đây ba không bận.”
“Ba, thật tốt.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm lấy cổ ba. “Ba thật vất vả, không làm thêm ba có thể ngủ ngon.”
Bước chân Sở Luật dừng lại, anh ôm con gái chặt thêm một chút.
Anh rửa chân cho con gái rồi ôm con đi ngủ, còn kể chuyện cổ tích cho con, tiểu gia hỏa rất nhanh ngủ rồi, còn ôm một con búp bê xinh đẹp trong lòng. Sở Luật kéo chăn cho con gái, tuy rằng anh cũng nằm xuống nhưng lại không buồn ngủ, anh vốn muốn tới thư phòng một chút nhưng cuối cùng lại luyến tiếc con gái, anh nắm nhẹ tay bé.
Đột nhiên lòng anh có cảm giác đau nhói.
“Nhược Tâm, em có nhìn thấy không, anh tìm được con gái về rồi. Em yên tâm, bé rất tốt, anh sẽ làm tiểu công chúa của chúng ta lớn lên bình an vui vẻ.”
Anh lại nằm xuống ôm thân mình nho nhỏ của con gái vào lòng, đứa bé nho nhỏ này hiện tại chính là tất cả của anh.
Ngày hôm sau, anh dời tất cả các cuộc họp lùi lại, hôm nay anh muốn đưa con gái đi làm tóc, sau đó lại đưa con đi chơi trò chơi ở công viên, mọi chuyện ở công ty để bỏ lại làm sau.
Dương Nhược Lâm thỉnh thoảng nhìn thang máy, đã sắp tới 9 giờ sao Sở Luật vẫn chưa tới. Từ trước tới nay anh là người đúng giờ nhất trong các nhân viên, một năm 365 ngày trừ bỏ những ngày được nghỉ thì trước nay anh đều không về sớm, cũng sẽ không đến trễ, vậy mà hôm nay dường như anh đã đi trễ.
“Tiểu Trần, hôm nay tổng giám đốc đi đâu sao?” Rốt cuộc cô không nhịn được hỏi thư ký Tiểu Trần, cô ấy là thư ký của Sở Luật, hành trình cùng công việc hàng ngày tất nhiên cô ấy biết rõ.
“Cô hỏi tống giám đốc à?” Thư ký Tiểu Trần cười với cô, nhưng có chút ngoài cười mà trong lòng không cười. “Tổng giám đốc hôm nay không tới đây, anh ấy đưa tiểu công chúa đi công viên chơi, quả nhiên tiểu công chúa vẫn yêu nhất ba.”
Lời này không thể nghi ngờ chính là tát vào mặt Dương Nhược Lâm, cô nắm chặt tài liệu trong tay lại thành một nhúm, gương mặt cũng vặn vẹo theo. Vậy mà bọn họ lại đi ra ngoài, thật vất vả tới thứ hai cô mới có thể nhìn thấy Sở Luật, vì cái gì cuối tuần bọn họ không đi mà đến thứ hai lại đi.
Thư ký Tiểu Trần tập trung vào công việc của mình, đối với Dương Nhược Lâm đang biến sắc như tắc kè hoa cô nghỉ khẽ nhếch môi, lúc mới đến còn khá tốt sao thế nào hiện tại đã như này, trước kia còn gọi cô là chị Tiểu Trần, hiện tại đều là Tiểu Trần Tiểu Trần.
Cô ta quả nhiên là lòng tham không đáy.
Người như tổng giám đốc không phải người phụ nào cũng có thể tơ tưởng được, liền tính có một gương mặt đẹp thì sẽ thế nào, nếu tổng giám đốc là một người thích mỹ nhân thì không có khả năng hiện tại vẫn cô đơn một mình.
Cô ta a, cơm có thể ăn nhiều một chút nhưng mộng đừng nên mơ thì hơn.
Bầu trời bên ngoài rất ấm áp, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa kính vào trong phòng.
Sở Luật ngồi trên ghế sô pha, nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế hiện tại đang cắt tóc cho một nhóc con.
“Sở Luật, có phải anh thừa tiền muốn đốt bớt? Tóc con gái anh tự anh cũng cắt được, vì cái gì một hai phải mang tới đây cho tôi cắt, anh biết tôi cắt một cái đầu bao nhiêu tiền không, lại có bao nhiêu người đang chờ để được tôi cắt, vì sao một hai cứ phải mang bé tới đây?” Tùy nói vậy nhưng anh cũng rất thích cô nhóc này, gã Sở Luật mặt mũi xám xịt xấu xí vậy mà lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy.
“Tôi chính là thừa tiền.” Sở Luật nhàn nhạt trừng mắt nhìn anh một cái.
“Mái tóc bảo bối của con gái tôi ngoài anh ra thì còn ai có thể động vào.”
“Có phải tôi nên cảm ơn vì anh đã khen và ban thưởng?” Tần Lạc khẽ bũi môi xem thường, nhưng anh tình nguyện không cần nghe những lời này. Với anh làm tóc cho một phụ nữ xấu thành đẹp chính là thành tựu, làm tóc cho một phụ nữ đẹp chính là tác phẩm của anh, nhưng với một đứa trẻ thì phải làm sao bây giờ.
“Ngoan, bảo bối ngồi yên nha.” Tần Lạc nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, sau đó xoa xoa cằm mình, đưa kéo dạo một vòng, lúc này đem những lọn tóc đã uốn của bé cắt sạch, sau đó tỉa tóc mái cho bé mỏng đi một ít, như vậy bé sẽ không nóng, đương nhiên cũng là mái tóc đang thịnh hành nhất lúc này. Chiếc kéo trong tay anh nhanh chóng di chuyển, tóc rơi xuống trên mặt đất cũng không nhiều lắm, anh nhớ rất rõ câu nói của Sở Luật, tóc của bảo bối không thể cắt nhiều, đứa nhỏ này rất sợ cắt tóc, nếu cắt nhiều bé sẽ khóc.
Chỉ chốc lát sau, một thiên thần xinh đẹp nhất Trung Quốc xuất hiện trước mặt Sở Luật, bảo bối vốn dĩ đã thật xinh đẹp, hiện tại có mái tóc dài, còn có một đôi mắt to giống hệt búp bê.
Sở Luật rất hài lòng với mái tóc mới của con gái, một lát sau anh sẽ đưa con gái đi mua một chiếc váy xinh đẹp lại càng đẹp hơn. Hiện tại thật sự Sở Luật đã đem con gái trở thành tài sản lớn nhất trong cuộc đời của mình.
Anh lấy cho con gái một ít nước, sau đó ôm bé lên: “Hóa đơn gửi về công ty cho tôi.”
“Yên tâm đi.” Tần Lạc dựa người vào sô pha, chân cũng tùy ý đặt lên trên sô pha. “Tôi sẽ không lấy ít của anh.” Cái anh nên thu anh sẽ thu, cái không nên thu thì không tới phiên anh có thể thu.
Sở Luật ôm con gái đi ra ngoài, anh lái xe dừng tại một trung tâm thương mại lớn, sau đó anh bế con gái xuốn, đưa con gái đi tìm cửa hàng thời trang trẻ em cao cấp. Tất nhiên sau khi tìm được con gái thì mọi thứ liên quan tới con đều được người cha này làm rất tốt, chải đầu, mua quần áo, rửa chân… không có cái nào là không tự người cha này làm. Đã lâu như vậy, một người vốn không quen làm cha hiện tại cũng đủ tư cách thành một ông bố bỉm sữa.
“Sở tiên sinh, đưa con gái tới mua quần áo ạ?” Sở Luật vừa đi vào cửa thì trưởng cửa hàng đã tự mình tới nghênhđón.