Mục lục
Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tuna

Bàn tay của người đàn ông lại một lần nữa đặt ở trên đầu cô, cô ấy vẫn không thể quên được người đàn ông kia, cho dù anh đã cố gắng lâu đến như vậy.

Không một ai phát hiện ở khóe mắt của cô bắt đầu tràn ra một ít nước, không sai, cô khóc, đã bao lâu rồi cô không khóc như vậy?

Trên thế giới này có quá nhiều điều bất đắc dĩ, khiến cho người ta bắt buộc phải đi một con đường mà người ta không hề muốn lựa chọn, con đường này khi đã bắt đầu thì không thể ngừng lại, cô không có hối hận, bởi vì, tâm của cô, đã chết rồi.

Thẩm Vi, chính là người phụ nữ như vậy.

“Lại là một người phụ nữ đáng thương, nhưng mà, hiển nhiên, cô ấy cũng không có hiểu rõ ý của em, cũng không có tiếp nhận được ý tốt của em.”

Người đàn ông như đang suy tư gì đó.

Mà người phụ nữ kia chỉ nằm nghiêng ở đó, làm người ta thấy không rõ thần sắc của cô.

“Anh sai rồi, cô khôngphải không hiểu, cũng không phải là không biết đường lui, cô ấy chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì, cô ấy có người mà cô ấy yêu thương nhất, quan tâm nhất, có thể vì người đó mà làm bất cứ chuyện gì, bao gồm, bán đứng thân thể của mình, để cho người khác giẫm đạp lên nhân cách cùng tôn nghiêm.”

“Anh không rõ, anh vẫn là không rõ…… “thanh âm của cô dần dần biến mất ở đầu môi, mà người đàn ông lại nhăn mày, trầm mặc, cũng không nói.

So với nơi này, bên ngoài liền giống như là một thế giới khác, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, bọn họ đều đang cười, nhưng ai có thể biết được, tại một góc khuất nào đó trong tim, họ cô đơn, liêu tịch đến nhường nào.

Trong bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm một mình ngồi ở bậc thang, trong lòng ngực cô bé ôm oa oa, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.

Cô hộ lí trẻ tuổi đến, ngồi xổm bên người bé, nhẹ giọng nói, “Tiểu Vũ Điểm, ngươi sao con lại ngồi ở chổ này? Cùng dì đi về phòng nha? Chỗ này lạnh lắm.”

Cô ấy sờ sờ sườn mặt non nớt của Tiểu Vũ Điểm, khuôn mặt nhỏ đã muốn đông lạnh rồi, cô thấy chắc là đứa nhỏ này đã chờ đợi rất lâu rồi.

Tiểu Vũ Điểm đem oa oa đặt ở trên đùi chính mình, sau đó lắc đầu, gương mặt nho nhỏ thật cô tịch, “Tiểu Vũ Điểm không đi, Tiểu Vũ Điểm phải chờ mẹ.”

Đôi mắt của bé vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, bé nhớ mẹ, nếu không đợi được mẹ, bé sẽ không đi đâu hết, trước kia chỉ cần bé chờ mẹ, mẹ liền nhất định sẽ trở về.

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ con một lát nữa sẽ về, nhưng mà, nếu như mẹ con thấy con không nghe lời, chắc chắn sẽ rất tức giận đó” hộ sĩ chỉ là bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành bé, đứa nhỏ này trước giờ đều không hề đòi hỏi bất kì điều gì, chỉ có điều, tính cách đúng là rất cố chấp.

Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, đem oa oa ôm càng chặt hơn, hộ sĩ còn muốn nói gì đó, một cánh tay nhỏ liền bắt lấy quần áo của cô, hộ sĩ ngẩn người, sau đó cô nhìn thấy đôi mắt to lúng liếng của bé nhìn mình, “Dì, có phải mẹ sẽ rất giận hay không?” Khuôn mặt đứa nhỏ tái nhợt, ngồi hứng gió ở đây một thời gian cũng khá lâu rồi, bé lạnh, chỉ là, bé vẫn muốn nhìn thấy mẹ.

Mà hộ sĩ đau lòng bế thân hình nhỏ bé ấy lên, dùng sức gật đầu một cái, “Bởi vì Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, mẹ bận kiếm tiền giúp con trị bệnh a, nếu Tiểu Vũ Điểm lại tiếp tục bệnh, như vậy không phải mẹ sẽ càng vất vả hay sao.”

Tiểu Vũ Điểm tay nhỏ nắm chặt oa oa trong lòng, cái miệng nhỏ hơi hơi bẹp lên, sau đó bé cắn cắn môi, “Vậy sao, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn, về sau sẽ không như vậy nữa, dì đừng nói cho mẹ biết nha? Mẹ đã rất mệt rồi.”

Mà hộ sĩ không biết vì cái gì lại cảm giác có chút chua xót, đứa nhỏ này thật ngoan, khi chích thuốc, bé rất ít khi khóc, chỉ cần nhắc tới mẹ, bé liền sẽ ngoan đến mức làm người khác đau lòng.

Không biết là một người mẹ thế nào mà có thể dạy dỗ được một đứa bé như vậy, rõ ràng mới có ba tuổi, sao cô lại cảm thấy đứa bé này trưởng thành quá nhiều so với bọn trẻ con cùng lứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK