“Xong rồi.” Anh thở phào nhẹ nhõm. “Anh đi ngủ tí đã, đúng rồi, anh ngủ cùng Tiểu Vũ Điểm, đó giờ anh chưa từng ngủ chung vớitrẻ conbao giờ, luôn bịgãSở Luật chiếm chỗ, đúng là quá lời cho anh ta rồi.
Nói xong, anh rời khỏi, Hạ Nhược Tâm vẫn không có phản ứng khi Tần Tuyết Quyên ẵm Tiểu Vũ Điểm lên.
“Bảo bảoà, ngủ chung với bác nhé?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn trả lời, Lục Cẩm Vinh vui mừng ẵm lấy như những đứa bé ôm lấy búp bê mà đi về phòng, thế là hai bác cháu ngủ một cách ngon lành. Vốn là Tần Tuyết Quyên cứ lo lắng khi Lục Cẩm Vinh là một người đàn ông chưa bao giờ ở chung với con nít bao giờ, sợ đứa bé bị đè trúng, kết quả không phải như vậy, người lớn kẻ nhỏ chụm đầu với nhau ngủ , khiến cho Tần Tuyết Quyên cảm thấy xúc động nghẹn ngào. Vinh Nhi mấy năm gần đây, thật sự là vất vả chocon lắm.
“Sao vậy, ngủ chưa ạ?” Hạ Nhược Tâm hỏi Tần Tuyết Quyên.
“Ừ, ngủ rồi.” Giọng nói trầm của Tần Tuyết Quyên, sợ làm ồn đến hai người phía bên trong. “Vinh nhi rất mệt , vừa lúc này đang ngủ saydì có ngó qua rồi, Tiểu Vũ Điểm ngủ rất ngoan ,hai người đó vẫn ổn.”
“Ài…”Bà thở dài một hơi, và lại nhớ đến việc độc thân của Lục Cẩm Vinh, xét ra thì bà vẫn phải quan tâm, dẫu sao thì Lục Cẩm Vinh này cũng uống sữa của bà ấy mà lớn lên.
“Dì à, anh hai trước đây từng xảy ra chuyện gì sao ạ?” Hạ Nhược Tâm không thể chịu đựng thêm và hỏi, có phải anh ấy có chuyện gì để trong lòng khó nói không. Vài năm gần đây bên cạnh anh chẳng có nổi một bóng hồng nào cả, nói là nuôi chó nuôi mèo thì cũng toàn là đực, giới tính của anh ấy cũng bình thường, đâu phải bị biến thái, lại không thích đàn ông, vậy thì vì điều gì ngay cả một người phụ nữ bên cạnh cũng không có.
Chẳng lẽlà vì mối tình thời đại học ấy, chỉ là, cũng nhiều năm trôi qua rồi, vẫn chưa ổnsao? Hay là vẫn còn có chuyện gì mà cô ấy chưa biết?
Tần Tuyết Quyên nhớ đến năm tháng mà Lục Cẩm Vinh đi qua, trong lòng cảm thấy buồn, nói ra thì dài dòng, vốn là không nên nói, chỉ là nếu bà ấy không nói thì trong lòng lại cảm thấy hoang mang.
Nếu như trong lúc đó, không có xảy ra nhiều chuyện đến vậy thì con của Lục Cẩm Vinh cũng đã được hơn mười tuổi rồi.
Lần đầu tiênHạ Nhược Tâm mới biết đến chuyện này, thì raphía sau anhnày lại có câu chuyện khó nói đến vậy,cũnglại là không phải chuyện tốt lành gì cả.
Lúc Lục Cẩm Vinh học đại học, lúc đấy thanh niên phong độ, đội tuổi đấy thường mắc nhiều lỗi lầm, và anh ấy cũng mắc lỗi tương tự, lúc đấy, Lục Cẩm Vinh thích một cô gái học lớp thấp hơn, gia cảnh cũng không phải khá giả lắm nhưng lại là một cô gái rất ưu tú, rất xinh đẹp, lúc bấy giờ, có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy chưa từng động lòng với bất cứ người nào cả.
Sau đó, cô ấy bị Lục Cẩm Vinh chú ý, Lục Cẩm Vinh lúc đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô, sau này cô ấy cũng cảm động, vì anh mà việc học của cô cũng dang dở, tình cảm của hai người họ lúc bấy giờ thật sự rất tốt, và Tần Tuyết Quyên cũng biết chuyện đó.
Về cô gái nghèo này, lại được nhiều người trong trường biết với danh cô bé lọ lem, chỉ khác sải bước chân là gả vào hào môn, nhưng mà ai biết được, trong khi ai cũng cho làbắt đầucủa hạnh phúc, thực tế đó không phải bắt đầu, mà lại là kết thúc.
Cái gọi là theo đuổicũng chỉ như kiểu trò chơi của hội nhà giàu, họ rảnh rỗi muốn biết mộtcô gáicó phải thật sự bị đồng tiền khiến cho cảm động không.
Kết quả Lục Cẩm Vinh đã thắng, khi sinh nhật của cô anh tặng cho cô một món quà lớn.Làchia tay, sau đó anh dắt theo một cô gái môn đăng hộ đối khác huênh hoang rời khỏi nơi đó.
Ngày hôm đó mưa rất to, có thể rất nhiều người đều nhớ cảnh tượng đó, cô gái trẻ dáng người yếu đuối, mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh, cô sụp đổ trong cơn mưa, sắc mặt tái bệch, nhưng lại cười, cô đứng trong mưa rất lâu, thậm chí không ít học sinh lúc đó chỉ trỏ cười nhạo và chửi mắng.
Sau ngày hôm ấy, cô không xuất hiện nữa, Lục Cẩm Vinh chắc cũng chẳng cảm thấy hề hấn gì.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, anh ấy cứ ngỡ là cô gái đó sẽ đi tìm anh, lúc đó thật sự quá kêu ngạo, thật sự chẳng phải anh ấy vô tâm tàn nhẫn với cô gái đấy đâu,chỉ là với tính cách của những đứa con nhà giàu này thì họ không chịu cúi đầu, không bỏ xuống được sự ngạo mạn của mình. Khi anh ấy nhận ra được, thì đã không tìm được cô gái đó nữa, và trong lúc đó hầu như không ai nhớ rằng, thật ra cô gái đó mới chỉ mười tám tuổi.
Lục Cẩm Vinh dùng tất cả mối quan hệ chỉ để tìm tung tích của người con gái ấy, từ lúc anh hai mươi tuổi đến năm ba mươi tuổi, sau đó là ba mươi tuổi tìm đến ba mươi lăm tuổi.
Nhưng không tìm được.
“Con gái à.” Tần Tuyết Quyên nắm chặt lấy đôi tay của Hạ Nhược Tâm. “Nếu như con thật sự gặp được người kia thì phải hỏi lòng mình cóthật sựmuốn từ bỏ, đây không phải là sinh li là tử biệt."
Có những thứ, một khi bỏ đi, thì có thể mãi mãi sẽ không tìm lại được nữa.
Lục gia cũng đã có Lục Cẩm Vinh như vậy, không thể có thêm một Lục Tiểu Họa cũng thế.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy trong lòng bàn tay như có từng dòng mồ hôi lạnh đang chảy, cô không nói ra được cảm giác như thế nào, chỉ là, trong lòng trĩu nặng.
Người mà Tần Tuyết Quyên đang nói là cô và Sở Luật. Tự hỏi lấy lòng mình, chỉ là làm sao cô ấy có được câu trả lời này.
Tần Tuyết Quyên nói cho cô những chuyện này , cô sẽ để trong lòng, không nói cho bất kì người nào biết cả, trong đó bao gồm cả Lục Cẩm Vinh. Cô nghĩ, nếu như muốn cô biết thì anh đã nói từ sớm chứ không phải đợi tới bây giờ cô lại nghe kể từ miệng của người khác.
Cho nên, cô biết cũng xem như không biết.
Đương nhiên có chuyện khiến cô ấy đau đầu, nếu như nói, con gái củacô vốn đã phải chia sẻ với Sở Luật, một tuần có bảy ngày thời gian, cô ba , Sở Luật ba, bây giờ còn phải dùng ba ngày đó của cô ấy chia ra thành hai, cho Lục Cẩm Vinh. Trong nhà không có trẻ con, nhất là đã lớn như thế này, vừa bé vừa ẵm được , vừa nghe lời, lại còn xinh đẹp, Lục Cẩm Vinh rất thích Tiểu Vũ Điểm,ngày ngày đều dắt đi chơi, muốn gì mua nấy, thứ không muốn cũng được mua cho cả núi, ngườibácnhư thế này thật biết chiều chuộng, mà Tiểu Vũ Điểm cũng rất thích bác.
Vẫn là câu nói ấy, tâm tư củatrẻ conluôn là rất đơn thuần và trong sáng như mặt gương, đối xử vớibé làbésẽ biết được, nếu đối xử không tốt,bé cũngsẽ biết được.Bé có thể dùng trực giác biết được rằng liệu có phải thật lòng yêu bé,muốn bảo vệ bé.
Giống như Cao Dật, trước đây Tiểu Vũ Điểm rất yêu Cao Dật, nhưng vì Cao Dật có ý tự muốn che chở cho tâm tư của mìnhnên lúc lựa chọn tổn thương bé, bé liền không còn ý muốn thân thiết với anh ấy nữa.
Trong mộttrung tâm thương mại lớn, Hạ Nhược Tâm đang lựa chọn quần áo cho con gái mình.Côkhông giống như Sở Luật, Sở Luật chú trọng thân phận cho nên Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đã khoác lên những món đồ hàng hiệu trên người,còn cômuốn con mình mặc những thứ thoải mái , nhìn vừa mắt là được.Con gái của cô vốn đã lớn lên theo kiểu bình dân như vậy.