Chỉ là, lòng của cô, lại vẫn đau đớn.
Không phải đau chết lặng và không đau, thì ra, sẽ còn đau.
"Bốn năm, chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra, không phải cô biết sao?" Hạ Nhược Tâm cứ mở to mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, bốn năm trước cô hận, thế nhưng bốn năm sau, cô đã không có hận, bời vì, hận quá mệt mỏi, cô học được việc yêu chính mình, cũng yêu con gái cô.
Lý Mạn Ni mất tự nhiên, chẳng qua, lòng tràn đầy cừu hận, cô ta duỗi ngón tay chỉ Hạ Nhược Tâm, có loại điên cuồng hoàn toàn che mất.
"Cô rời đi Sở Luật, rời đi chồng tôi, tôi không cho phép cô câu dẫn anh ấy, cô cút, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không."
"Cô không hiểu Sở Luật sao? Cô không hiểu rõ anh ấy sao?" Nhón tay trước mắt kém chút chút đâm vào mắt Hạ Nhược Tâm, mà lông mi thật dài của cô ẩn hiện lạnh buốt, ai nói, cô muốn tiếp nhận những thứ này.
Cô cũng không muốn, cũng không nguyện ý.
Nếu như, có thể, cô muốn rời khỏi người đàn ông này càng xa.
"Cô đây là ý gì?" Lý Mạn Ni dùng sức hít một hơi, cuối cùng thu hồi ngón tay, nắm quần áo mình, không nên trách cô ta đã mất đi bình tĩnh, bời vì gần đây cô ta bị ép điên rồi.
Sở Luật như gần như xa, cha mẹ Sở thị thỉnh thoảng hỏi tình huống bụng cô ta, còn một lần nữa nhìn thấy cô, Hạ Nhược Tâm, càng làm cho cô ta không có cách nào tiếp nhận, người phụ nữ nào đều được, nhưng không thể với cô, không thể.
Hạ Nhược Tâm khẽ cười một tiếng, cười có chút tang thương: "Chuyện người đàn ông kia muốn, cô có thể ngăn cản, hay là tôi có thể sao?"
Sắc mặt Lý Mạn Ni càng thêm trắng bệch, cô nói đúng, từ trước đến nay Sở Luật đều là người duy ngã độc tôn, anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn, anh sẽ ra bất kỳ thủ đoạn để đạt được, mà anh không muốn, anh cũng có thể ra bất kỳ thủ đoạn hủy đi, giống như bốn năm trước anh hận Hạ Nhược Tâm, triệt để hủy cô, chỉ là, cô còn sống, thậm chí, con là nguy cơ trong hôn nhân của họ, cô ta sợ chính mình sẽ biến thành một Hạ Nhược Tâm khác.
Cô ta sợ mình mất đi Sở Luật, mất đi tất cả hiện tại.
Nhất là bời vì Hạ Nhược Tâm, bốn năm nay Sở Luật đều không có quên.
Mặc dù cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng toàn thân Lý Mạn Ni vẫn không ngừng run rẩy, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể nhịn chuyện như vậy, chồng mình vậy còn có gút mắc cùng vợ trước mà cô ta cũng không ngoại lệ.
"Cô không cần lo lắng, chẳng mấy chốc tôi sẽ rời đi, vị trí của cô không có người có thể cướp đi, tôi cũng không phải cô." Hạ Nhược Tâm có chút thê lương nhếch khóe môi của mình, từng bước từng bước rời đi, tay của cô nhẹ nhàng vuốt mặt mình, trên mặt vẫn đau đớn như cũ.
Chờ Tiểu Vũ Điểm của cô tốt, cô sẽ đi, rời đi những người này thật xa, cô muốn chỉ là yên ổn sinh hoạt, mà những người này, hiển nhiên cũng không để cho cô sống sót, mặc kệ là Sở Luật, hay là Lý Mạn Ni, đều thế.
Mà Lý Mạn Ni đứng ngay tại chỗ, nhìn Hạ Nhược Tâm rời đi, sắc mặt vẫn khó coi, một cái tát căn bản không thể làm cho tức giận của cô ta biến mất, nếu như không phải vì thân phận của cô ta, cô ta thật muốn liều lĩnh đánh chết cái ngời đàn bà không biết xấu hổ này.
Chỉ là, cô ta đã quên, cô ta cũng là loại đàn bà không biết xấu hổ, hiện tại tất cả bắt đầu lần nữa, cô ta đã quên lúc trước chính mình, kỳ thật cướp chồng của người khác, chiếm hôn nhân người khác, hủy gia đình người khác.
Cô ta quay đầu nhìnnhà của Sở Luật, nếu như không phải tự mình cô ta tới nơi này, lại tận mắt nhìn thấy, như vậy không phải mãi mãi cũng không biết, anh đã phản bội cô ta, phản bội hôn nhân của bọn họ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK