Mục lục
Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhược Tâm, dì muốn hỏi con một chuyện, hy vọng con không nên trách dì." bà bỏ ly trong tay xuống, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn chọn cách dao sắc chặt đay rối, bà đến đây không phải để nói chuyện phiếm, Hạ Nhược Tâm cũng không phải họ hàng gì của bà, nói trắng ra là, kỳ thật bọn họ nửa phần quan hệ cũng không có, như vậy, bà ngồi trong nhà người ta, không phải rất kỳ quái, rất ngu ngốc sao?

"Vâng, dì nói đi." Hạ Nhược Tâm đặt ly lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đường vân trang trí, cô biết Tống Uyển tới không phải là chuyện tốt, cho nên cô đang đợi, chờ bà nói.

Tống Uyển mở miệng, nhưng hồi lâu lại không cất lên tiếng nào, bởi vì bà không biết phải hỏi từ đâu.

"Nhược Tâm, con với A Luật nhà ta, có phải đã gặp rồi không?" Cuối cùng, bà thử hỏi, nhưng không nói hẳn ra.

"Cháu và A Luật nhà bác chẳng có quan hệ gì cả." Hạ Nhược Tâm thật sự không muốn nghe đến tên Sở Luật nữa, vì sao tất cả mọi người đều lo chuyện cô và Sở Luật sẽ gương vỡ lại lành.

Tống Uyển bị Hạ Nhược Tâm nói cho xấu hổ, bà vội vàng giải thích, "Nhược Tâm, con đừng hiểu lầm, dì không có ý gì đâu, dì chỉ muốn biết, trong lòng con nghĩ thế nào?"

"Dì, có phải dì hiểu lầm cái gì?" Hạ Nhược Tâm đã hiểu ra Tống Uyển tới đây tìm cô là có việc gì, đều nói phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, những lời này cô cũng chỉ thấy ở trên người Thẩm Vi thôi, những người khác, không phải đang làm khó cô sao?

"Dì..." Tống Uyển không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ thật sự phải nói trắng ra một câu, cô đừng có quấn lấy con trai tôi, con trai tôi có vợ rồi, tôi cũng sắp có cháu rồi, cho nên sau này cô tránh xa nhà tôi ra một chút. Nhưng xin lỗi, bà thật sự không nói ra được.

"Cháu hiểu mà."Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt, nụ cười xa xăm.

"Có phải dì muốn hỏi xem có đúng là con đang quấn lấy Sở Luật hay không đúng không?"

"Không..."

"Dì sợ con sẽ chen vào giữa Sở Luật và Lý Mạn Ni, trở thành kẻ thứ ba." Tống Uyển vừa định nói, lại bị cắt ngang.

"Dì Tống, xin dì cứ yên tâm." Hạ Nhược Tâm cười châm chọc, "Tuy con không đọc sách nhiều, cũng không có bằng cấp cao, thậm chí là thành tích cũng không tốt, nhưng những đạo lý cơ bản này con cũng hiểu, con sẽ không dính dáng gì đến chồng người khác đâu, có một số việc, người phụ nữ khác có thể làm được, nhưng con thì không, con có nguyên tắc của mình, cũng có tự tôn."

"Cho nên dì à, đây là đáp án." cô nói từng câu từng chữ rõ ràng, "Hiện tại dì đã biết đáp án rồi, vừa lúc, con cũng bận, nếu dì không còn việc gì nữa thì con xin phép đi làm việc."

Cô đang đuổi khách, Tống Uyển không ngốc, đương nhiên cũng hiểu.

Bà đứng lên, tuy rằng có được đáp án vừa lòng, nhưng lại thấy mất mặt, lời của Hạ Nhược Tâm quá vô tình, vậy mà lọt vào trong tai Tống Uyển lại thành châm chọc vô cùng. Người phụ nữ khác có thể làm, trở thành kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, đúng, chuyện này Hạ Nhược Tâm làm không được, cũng khinh thường làm, nhưng người khác thì lại sẵn sàng, bằng không, trên sổ hộ khẩu nhà họ Sở, cái tên con dâu sao lại biến thành Lý Mạn Ni, đừng tưởng rằng người trong thiên hạ không biết, Lý Mạn Ni vào nhà họ như thế nào, trong lòng họ ai cũng hiểu, mà Tống Uyển đúng là không chỗ dung thân, cười miễn cưỡng.

"Vừa lúc, trong nhà cũng có việc, dì về trước." bà nói với Hạ Nhược Tâm, nụ cười kia ngượng ngùng xấu hổ, cũng có chút khó chịu.

Hạ Nhược Tâm cũng chẳng phải dạng hùng hổ doạ người gì, cô mở cửa, tiễn Tống Uyển, hai người nói không nhiều, nhưng nghĩ đến thái độ của Hạ Nhược Tâm, vị Tống phu nhân này hẳn là rất vừa lòng, đương nhiên, người sau lưng kia hẳn là càng vừa lòng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK