“A Luật!” Đột nhiên có một giọng truyền đến khiến bước chân Sở Luật ngừng lại, anh nắm chặt tay con gái, người cứng đờ.
Tiểu Vũ Điểm đột nhiên ôm lấy hai chân ba, cũng không bước tiếp.
Sở Luật bế con gái lên, cách đó không xa có hai người đi tới, một già một trẻ, một lớn một bé.
Lục Tiêu Họa nhàn nhạt nhìn chằm chằm hai người đang tiến lại gần, cô không có một tia hảo cảm.
“A Luật, sao con lại tới đây?” Tống Uyển vội vàng đi tới. “Con cũng đến đây ăn cơm à? Vừa lúc Hương Hương còn chưa ăn, chúng ta ăn cùng nhau đi?”
“Mẹ, mẹ cùng Sở Tương ăn đi, con ăn rồi, giờ phải về.” Giọng Sở Luật có chút lãnh đạm, đương nhiên cũng không liếc mắt nhìn Sở Tương một cái, cho dù Sở Tương có bao nhiêu tủi thân cũng không liên quan gì tới anh.
“A Luật!” Tống Uyển cảm thấy yết hầu mình có chút khó chịu, bà nắm chặt tay Sở Tương. “Đã thật lâu con không về nhà, khi nào con mới về?”
“Con biết, khi nào rảnh con sẽ về.” Sở Luật vẫn trả lời không chút nhiệt tình, anh ôm chặt con gái rồi bước đi, Tiểu Vũ Điểm ghé mặt lên vai ba, đôi mắt rất giống ba cũng thâm trầm hơn, bé nhìn thoáng Sở Tương một cái sau đó ngoảnh mặt đi, vuốt kẹp tóc trân châu trên đầu mình.
Lục Tiêu Họa đi theo, có thể cảm giác được Tống Uyển vẫn còn đứng đó nhìn theo, lúc này bà ra cảm thấy như nào không có quan hệ với bọn họ.
Bà ta đã làm sai, đời này đừng nghĩ sẽ được người khác tha thứ.
“Đưa tôi về nhà đi.” Ngồi trên xe, Lục Tiêu Họa nhàn nhạt nói, tâm tình vui vẻ vì gặp Tống Uyển mà biết mất, giờ cô không còn tâm trạng làm gì.
Sở Luật nắm chặt tay lái, đem xe đi về hướng Lục gia.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay vẫy vẫy với Lục Tiêu Họa, gương mặt nho nhỏ cười rất đáng yêu, ánh mắt thiên chân vô tà đang cong tít.
“Hẹn gặp lại.” Lục Tiêu Họa cũng vẫy tay với Tiểu Vũ Điểm, trong lòng cô có một loại chua xót lan tràn. Cô xoay người, gió thổi tóc cô bay tán loạn dán vào mặt, cô dùng ngón tay vuốt sang, rồi sau đó nhấc chân đi về phía trước. Không ai biết trong lòng cô đang giãy giụa, trong nháy mắt cô muốn đem con gái đi, mặc kệ cô có nhớ rõ con gái không thì kia cũng vẫn là con gái cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn là nhịn xuống.
Bởi vì cô không có thân phận.
Sở Luật mở cửa xe ra, đặt con gái ngồi lên ghế an toàn, lại xoa xoa gương mặt nhỏ của con gái: “Bảo bảo, chúng ta về nhà.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn nói. Tuy rằng đối với Lục Tiêu Họa vẫn không nỡ xa, vẫn muốn mẹ, nhưng cuối cùng bé vẫn ngoan, không khóc không quấy. Bé lấy cặp sách của mình xem sách ba mua cho bé.
Sở Luật lấy một cái ly, cho con gái uống một chút nước sau đó mới lái xe về nhà.
Buổi tối, anh kéo chăn cho con gái, hôn lên má con một cái: “Bảo bảo, ngủ ngon.”
Tiểu Vũ Điểm lấy tay gãi gãi chăn, lông mi thật dài cũng khén lại. Sở Luật đóng cửa lại, anh đứng bên ngoài ban công, lấy ra một hộp thuốc, bắt đầu hút từng điếu lại từng điếu. Gió bên ngoài có chút lạnh nhưng khiến anh càng thêm tỉnh táo.
Mà lúc này, cũng trong bóng đêm, cũng trong gió, có một người cũng không cách nào ngủ được.
Lục Tiêu Họa lấy giá vẽ ra, sau đó cô nguồi xuống bắt đầu vẽ từng chút. Cô thật sự cũng không biết vì cái gì, cô chỉ biết cô muốn vẽ tranh, cô cho rằng đây là năng khiếu, sau này mới biết được hóa ra Hạ Nhược Tâm ngày trước cũng vậy.
Cô là Lục Tiêu Họa không có ký ức của Hạ Nhược Tâm, cô là Hạ Nhược Tâm nhưng lại chỉ có thân phận của Lục Tiêu Họa, cho nên có khi hai loại thân phận sẽ khiến cô đau đầu, có khi cô không phân biệt được rõ, rốt cuộc cô là ai, hoặc là ai cũng không phải.
Là Lục Tiêu Họa hay là Hạ Nhược Tâm? Có lẽ cái gì cũng không phải, chỉ là một quái vật không có quá khứ.
“Tiểu Hoa, em có nghe hay không?” Cao Dật lại một lần nói, Lục Tiêu Họa vừa thất thần, cũng không biết vừa rồi cô nghĩ điều gì.
“Anh nói gì, xin lỗi.” Lục Tiêu Họa buông cái ly trong tay. “Vừa rồi em không chú ý.”
Cao Dật đưa tay lên trán Lục Tiêu Họa: “Tiểu Hoa, gần đây em sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có việc gì.” Lục Tiêu Họa kéo tay Cao Dật ra, sau đó cúi đầu, nâng ly đặt lên môi. Lông mi cô hơi rũ xuống, nhìn qua cốc thủy tinh cũng có thể thấy hàng mi dài của cô đang khép hờ dường như đang run run.
“Tiểu Hoa, em có tâm sự à?” Cao Dật cũng không phải mới quen Lục Tiêu Họa ngày một ngày hai, cô có tâm sự chẳng lẽ anh còn không nhìn ra sao.
“Tâm sự? Không có.” Lục Tiêu Họa phủ nhận, sau đó cô ngẩng mặt lên cười với anh. “Cao Dật, có phải anh đã quên mất em ngủ không được tốt lắm, gần đây lại bắt đầu mất ngủ, anh lấy cho em ít thuốc hôm trước đi.”
“Thuốc đó không thể dùng nhiều.” Cao Dật nhíu mày. “Sao gần đây lại không ngủ được?”
“À.” Lục Tiêu Họa khẽ dùng ngón tay vuốt ve cái ly. “Em luôn nằm mơ rồi tỉnh đột ngột, dường như ở trong mơ em không phải Lục Tiêu Họa mà là một người khác. Cao Dật, anh nói đi, em có phải Lục Tiêu Họa giả không?” Cô giống như vô tình thử thăm dò Cao Dật.
“Nói bậy gì đó?” Cao Dật cốc đầu cô. “Em là Lục Tiêu Họa, cho dù anh có thể nhầm nhưng cha mẹ em sao có thể nhận nhầm con gái. Em đừng quên em là do bọn họ sinh ra.”
Lục Tiêu Họa lại cười nhưng khóe miệng lộ ra một tia chua xót. Cao Dật là người cô tín nhiệm nhất, nhưng hóa ra tín nhiệm nhất lại là lừa cô càng sâu.
“Hay là,” Cao Dật nghĩ nghĩ, lại không khỏi than một tiếng. “Anh lại lấy cho em ít thuốc, em cứ uống trước đã.”
“Cảm ơn.” Lục Tiểu Hoa lại bưng ly trên bàn lên, cũng mượn động tác này che lại tâm tư quá mức phức tạp của cô.
“Đúng rồi, chuyện anh vừa nói em thấy thế nào? Có muốn đi một lần không?”
“Đi đâu?” Lục Tiêu Họa thật sự không chú ý nghe.
“Có một nhóm đi leo núi, vừa lúc anh có mấy ngày nghỉ, chúng ta có thể đi cùng họ. Tình hình lúc này của em có lẽ tiếp xúc với thiên nhiên sẽ tốt hơn một ít.”
“Được ạ.” Lục Tiêu Họa cảm thấy mình không có lý do gì để không đi. Hơn nữa Cao Dật nói rất đúng, có lẽ cô thật sự nên đi tiếp xúc với thiên nhiên một chút, cô vẫn luôn có cuộc sống quá cẩn thận và gò bó, đi leo núi hẳn sẽ khiến thoải mái hơn.