Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1014: Báo thù
Hạ Nhược Tâm lấy điện thoại gọi cho Lục Cẩm Vinh:
“Anh, em có việc cần giúp đỡ.”
Sau đó không lâu cô nhét lại điện thoại vào túi, giống như không có việc gì cô đi tới cửa sổ tựa đầu vào kính đón nhận ánh nắng chiếu tới.
Cô vươn ngón tay, nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, môi cô khẽ cong lộ ra một chút bí ẩn.
Buổi tối, Hạ Dĩ Hiên kêu tài xế dừng xe ở cách đó không xa, tự cô đi tìm vị bác sĩ kia lấy thuốc. Thật là ngu ngốc, có chuyện này mà làm cũng không xong, như vậy cho nhiều tiền thật lãng phí.
Chỉ chốc lát sau, cô lỡ miệng oán giận nhưng trong tay đã mang ra một túi đồ vật.
Cô rất thỏa mãn ôm chặt đồ vật trong lòng ngực, từng này cũng đủ để bà già đáng chết kia tiếp tục ngủ mê. Kết quả cô mới đi chưa được vài bước liền cảm thấy phía sau đầu mình tê rần, nháy mắt đã không còn phản ứng gì ngất đi.
***
Hạ Nhược Tâm lấy ra một cái gói nhỏ, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc, bình thủy tinh nho nhỏ, nghe nói dùng một lọ có thể ngủ ngon một giấc dài, cô cũng thử một chút.
Thuốc này có thể tiêm vào nhưng cũng có thể uống trực tiếp. Cô lấy cho mình một cốc nước, sau đó mở bình thuốc đổ vào miệng mình.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ ập đến, cô thừa dịp mình còn một chút ý thức đi tới mép giường, cởi quần áo, cởi giày, chui vào chăn, rồi sau đó ngủ.
Đến khi cô mở hai mắt đã là ban ngày, cô không biết mình đang ở đâu, cũng không biết cô đã lớn như nào, là lúc ba bốn tuổi mới vào Hạ gia, là hai mươi tuổi mới gả cho Sở Luật, là khi cô sinh Tiểu Vũ Điểm, hay là hai mươi sáu tuổi như hiện tại.
“Thế nào, có ổn không?” Gia Hân Bảo chỉnh thuốc trong ống tiêm rồi tiêm vào cánh tay cho cô.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trán mình: “Cảm giác thật không tốt.”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Giọng cô khàn khàn, lúc này càng thêm cảm giác sắp tắt tiếng.
“Một ngày một đêm.” Gia Hân Bảo giúp cô tiêm xong liền đè lên cánh tay, da cô trắng như vậy thật có chút luyến tiếc phải bóp chặt.
“Uống nhiều hay ít?” Gia Hân Bảo chỉ chút rác vẫn còn một lọ thủy tinh rỗng chưa được dọn đi.
“Không nhiều lắm.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa ấn đường mình: “Một lọ.”
“Một lọ?”
Gia Hân Bảo hét lên. Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nhìn anh: “Giọng nhỏ một chút, anh muốn cho mọi người biết tôi thử thuốc sao?”
“Cái gì mà thử thuốc khó nghe như vậy?” Gia Hân Bảo thu hồi ống tiêm: “Đây là thuốc ngủ nhưng cũng không có ai uống như cô cả. Lúc uống sao cô không hỏi tôi mà tùy tiện dùng? Một lọ này là dùng cho ba ngày, vậy mà cô uống một lần, không ngủ li bì ba ngày ba đêm là tốt rồi, nhưng di chứng sẽ vẫn còn, sợ là cô còn phải tiếp tục ngủ thêm một ngày, cho nên ăn nhiều một chút, tránh để mình bị chết đói.”
Kiểu người không chú ý giữ gìn thân thể này từ trước đến nay anh thật không thích.
Rất nhiều người dù trải qua cả trăm cay ngàn đắng đều muốn sống sót, cho dù chỉ có một ngày cũng sẽ tranh thủ. Vậy mà có một số người thân thể lại không biết giữ gìn, thân là bác sĩ, đối với hành vi này của bọn họ anh thực sự khinh bỉ.
Hạ Nhược Tâm lại kéo chăn lên: “Kỳ thật như vậy cũng tốt,” cô xoa xoa đầu, “có thể ngủ ngon không vướng bận như vậy đã lâu tôi không có.”
Đúng vật, từ khi nào cô đã không thể ngủ ngon, là từ khi Tiểu Vũ Điểm không còn nữa, những thời điểm khác sau đó cô đều quên rồi.
Cô nhắm mắt lại, lại muốn ngủ tiếp. Gia Hân Bảo biết đây là tác dụng của thuốc liền thu dọn đồ của mình, đóng cửa đi ra ngoài.
Anh không biết được, anh vừa bước chân khỏi cửa Hạ Nhược Tâm đã lại ngồi dậy.
Cô muốn ngủ, người cô mệt mỏi, tinh thần cô muốn ngủ, mắt cô cũng díp lại.
Nhưng là, cô lại không thể ngủ. Cô còn chưa quên có người hiện tại còn đang chờ cô ra tay. Cô đã chờ cơ hội này rất lâu, nhưng Hạ Dĩ Hiên thật sự rất cẩn thận, rất ít khi đi ra ngoài một mình giữa đêm, nhưng tóm lại, cũng có lúc cô ta sẽ phải đi một mình, giống như hiện tại.
Cô hiện tại cô phải suy nghĩ cho tốt, muốn tra tấn khối thịt này như nào.
Giết cô ta trả thù sao?
Không đủ, hoàn toàn không đủ.
Thù đẩy cô xuống biển.
Thù hủy mặt cô.
Thù hủy giọng nói của cô.
Thùy đập gẫy chân cô…
Những thù này phải báo như nào, dù có chặt Hạ Dĩ Hiên thành mấy mảnh cuối cùng vết thương cô vẫn chịu, mặt cô cũng không về, sự đau đớn cô cũng đã nhận qua.
Cho nên, không đủ, không đủ.
Cô mở tủ quần áo, thay một chiếc váy màu trắng, mặc thêm một chiếc áo choàng cũng màu trắng rồi chỉnh nhẹ lại tóc của mình một chút. Thật đẹp, đúng là thân phần mới a.
Đương nhiên khi Hạ Dĩ Hiên tỉnh lại ngoài trời vẫn màu đen, từ phía sau cổ cô truyền đến sự ê ẩm đau đớn không thoải mái. Theo thói quen cô đi bật đèn kết quả ‘huỵch’ một tiếng, cô ngã trên mặt đất, toàn bộ thân thể đều mềm đi, một tia sức lực cũng không có.
“Đây là đâu? Cứu mạng, cứu mạng…”
Cô nôn nóng, cũng sợ hãi. Cô chỉ đi lấy thuốc, sao lại biến thành như vậy? Đây không phải nhà cô, không phải bất cứ nơi nào cô thấy quen thuộc.
Điện thoại, điện thoại của cô đâu.
Cô tìm túi xách của mình, điện thoại ở trong túi, nhưng túi của cô đã đâu mất rồi, điện thoại của cô đã đâu mất rồi?
“Cứu mạng, cứu mạng, ai tới cứu tôi, ai tới cứu tôi!”
“Ba, anh Luật, mọi người ở đâu, cứu con, cứu con…”
Lúc này duỗi tay ra không nhìn thấy ngón, mà cô kêu trời trời không biết, gọi đất đất không hay. Đột nhiên cô ôm đầu mình hét lên.
Mà lúc này, bên ngoài trời cũng tối đen không chút ánh sáng.
Hạ Nhược Tâm ôm chặt cánh tay mình đón nhận từng trận gió thổi đến trên người cô, cũng thổi luôn cả tác dụng buồn ngủ của lượng thuốc cô đã uống. Bên tai cô thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nỉ non như quỷ khóc xa xa.
Gió khiến tóc cô bay tán loạn, vươn tay cô vén lại vài sợi tóc vào tai, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại, mở ra.
“Xin chào, tôi là Hạ Dĩ Hiên. Hiện tại tôi muốn đi nghỉ ngơi, nếu có việc vui lòng nhắn lại."
Cố ấn một chút, mặc kệ có ai gọi đến đều sẽ nhận được câu thông báo này.
Xem thêm...Xem thêm...