Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"

Nếu có thể dùng giếng nước rồi thì sau này dùng nước trong giếng cho ngựa uống đi!” Lưu thống lĩnh cũng tự nếm thử, gật đầu vỗ đùi.

Chờ đến khi đoàn người trở về chuồng ngựa thì con ngựa đỏ bệnh nặng nhất kia đã có thể đứng lên, khẩu vị cũng tốt, ăn xong cỏ khô cao cấp mà vẫn còn thèm. Ngoài ra mấy con ngựa cũng có triệu chứng ban đầu của bệnh sau khi uống nước trong máng cũng bắt đầu ăn cỏ cao cấp. Nhưng mà hình như chúng nó chỉ thích cỏ khô cao cấp, từ chối ăn những loại cỏ khác.

“Kén chọn!” Vương đại phu sờ từng con ngựa một, khuôn mặt già nua gầy nhom cuối cùng cũng mỉm cười. Đối với ông ta, không chuyện gì đáng mừng hơn bệnh tình của ngựa có chuyển biến tốt.

“Chủ tử, thống lĩnh!” Trương Quần được phái đi thử nghiệm hiệu quả của mồi câu phấn khởi trở về, “Mồi câu này rất có sức hút với đám ngựa, thuộc hạ thử mấy lần, phát hiện khoảng cách xa nhất là năm trăm thước, xa hơn thì hiệu quả sẽ giảm xuống! Hơn nữa hình như ngựa rất thích ăn thứ này, thuộc hạ muốn cướp lại một viên từ trong miệng ngựa mà còn suýt bị nó cắn nữa!”

“Có hiệu quả là tốt! Nha đầu, nàng trở về làm thêm mồi câu đi, ngày mai ta dẫn nàng đi bắt ngựa hoang! Không phải nàng thích con ngựa đầu đàn kia sao? Gia thuần phục nó làm vật cưỡi cho nàng!”

Hôm nay Tiểu Thảo chính là đại công thần, không những giải quyết được vấn đề bắt ngựa hoang mà còn giúp chữa bệnh cho ngựa ốm. Đừng tưởng hắn không biết số cỏ khô được mang đến cho con ngựa đỏ kia đã bị nàng đụng tay đụng chân.

Chu Tuấn Dương đã sớm nhìn ra nàng rất hứng thú với việc bắt ngựa hoang. Để thưởng cho nàng, hắn đồng ý dẫn nàng đi cùng!

Ngày hôm sai, trời vừa sáng Chu Tuấn Dương và Lưu thống lĩnh đã chia binh hai đường, tiến quân vào sâu trong thảo nguyên. Mục đích của Chu Tuấn Dương là đàn ngựa hoang hôm đó đã gặp. Lúc lên đường hắn chỉ dẫn theo mấy thân tín bên cạnh, trong đó có Hầu Hiểu Lượng và Lưu tổng quản.

Tuy lần trước làm kinh động bầy ngựa nhưng hai người bọn họ cũng không lộ mặt, bầy ngựa không cảm nhận được đe dọa nên lại trở về sơn cốc trong ngọn núi kia. Chu Tuấn Dương thiết kế bẫy cách lối vào sơn cốc không xa, bên cạnh có một cây cổ thụ già cỗi, vừa khéo có thể làm nơi ẩn nấp. Cách chỗ cây già không xa là bẫy ngựa đã được thiết kế hoàn hảo, bên trong là mồi câu khiến cho ngựa không thể kháng cự.

Loại bẫy như vậy trong sơn cốc cũng thiết kế thê vài cái, mỗi một nơi đều có thân tín của Chu Tuấn Dương trông nom. Hắn và nàng thì mai phục tận sâu trong sơn cốc. Không lâu sau đó, bầy ngựa bắt đầu có phản ứng, mùi hương của mồi câu thực sự quá mê ngoài, có con ngựa hoang nhanh chóng bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của ngựa đầu đàn, đi về phía cạm bẫy ngoài cùng sơn cốc.

Sau khi mấy con ngựa hoang bị dụ đến, một vài thân tín đang ẩn nấp lập tức lặng lẽ đặt một mồi câu ở trong cái bẫy mà bọn họ canh giữ, nếu như có thêm ngựa đến gần sẽ tăng thêm con mồi. Chỉ trong chốc lát, ngay cả Chu Tuấn Dương đang ẩn nấp sâu trong sơn cốc cũng bắt đầu đặt mồi câu vào bẫy thì phía ngoài sơn cốc đã có ngựa hoang cắn câu!

“Đến!” Dư Tiểu Thảo dùng khẩu hình nói với Chu Tuấn Dương. Nàng nằm trong bụi cỏ, đầu đội một cái mũ bện từ cỏ canh, phía trên còn cắm đủ loại hoa nhỏ sặc sỡ sắc màu. Một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu lại đội cái mũ cỏ độc đáo như vậy càng thêm ngây thơ hoạt bát.

Mà Dương Quận vương mặt lạnh sát khí quanh người ở bên cạnh nàng trên đầu cũng đội cái mũ tương tự. Nếu như thuộc hạ của hắn nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn đó mới gọi là “Thanh danh một đời hủy trong chốc lát”!Đôi mắt của Chu Tuấn Dương tràn ngập cảm giác bất lực, hắn rất muốn xé nát cái mũ cỏ này nhưng nàng cứ nói hắn đội lên rất đẹp, thật sự rất thích hợp đội cái mũ này so với bất cứ ai nàng từng gặp. Không nỡ phản đối ý kiến của nàng, hắn cũng vui mừng vì xung quanh chỉ có hai người bọn họ, không có kẻ thứ ba thấy dáng vẻ ngu ngốc này của hắn.

Hắn nhìn theo tầm mắt của Tiểu Thảo, thấy một con ngựa Thanh Thông dần tiến đến cạm bẫy bọn họ đã đặt. Phẩm chất của con ngựa Thanh Thông này trong đàn ngựa hoang cũng coi như chỉ kém ngựa đầu đàn, nếu như có thể huấn luyện thành công sẽ không kém Cuồng Phong là bao! Chu Tuấn Dương lên cao tinh thần, dồn hết sự chú ý vào việc bắt ngựa hoang.

Gần rồi, càng gần hơn rồi! Bốn vó ngựa của ngựa Thanh Thông đi bước vào phạm vi của bẫy, miệng ngựa cũng vươn vào trong bẫy. Đột nhiên nó cảnh giác ngẩng đầu lên, hình như cảm giác được nguy hiểm sắp đến gần nên lùi về sau mấy bước. Nhưng mà mùi hương này thật sự quá mê người, giống như một người đói bụng đã lâu trước mặt đột nhiên xuất hiện một bát thịt kho thơm ngon vậy, người có ý chí kiên cường đến đâu cũng khó mà cưỡng lại được, càng không phải nói nó chỉ là một con ngựa.

Con ngựa Thanh Thông nhìn xung quanh, không phát hiện có gì khác lạ thì lại vươn cổ lên phía trước, ngậm mồi câu ra nhai, híp mắt hưởng thụ. Quá ngon! Bên trong hình như có chứa năng lượng có thể khiến nó mạnh hơn, nếu như nó có thể ăn nhiều hơn có lẽ trong lần tranh đoạt vị trí đứng đầu trong bầy ngựa vào lần sau nó có thể đánh bại con ngựa đầu đàn bây giờ, trở thành kẻ lãnh đạo của đàn ngựa!

Không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ ăn ngon, con ngựa Thanh Thông hoàn toàn bỏ qua phòng bị bắt đầu cắm đầu vào trong bẫy ăn thêm mấy mồi câu ở trong đó. Nhân dịp này Chu Tuấn Dương giật sợi dây trong tay, cạm bẫy lập tức siết lên cổ của ngựa Thanh Thông. Ngựa Thanh Thông bị hoảng sợ hí vang, cố gắng muốn tránh thoát nhưng mọi thứ đã muộn, nó bị một sợi dây thừng bền chắc trói lại, một đầu khác của dây thừng do đôi tay khỏe khoắn của Chu Tuấn Dương nắm giữ.

Tiếng ngựa hí của ngựa Thanh Thông giống như một hiệu lệnh, ngay sau đó bên ngoài liên tiếp vang lên những tiếng ngựa hí hoảng hốt, tiếng vó ngựa ầm ầm của những con ngựa may mắn chạy thoát hòa lẫn tiếng quát của những thân tín của Dương Quận vương.

“Nha đầu, nàng xem…” Chu Tuấn Dương đắc ý quay đầu định khoe công với Tiểu Thảo thì phát hiện bóng người mảnh mai yêu kiều kia đã biến mất từ lúc nào. Hắn quá sơ suất, tiểu nha đầu rời đi từ lúc nào hắn cũng không biết. Cũng may là xung quanh không có ai khác nên nhất định là do nàng chủ động rời vị trí.

Hắn vừa kéo căng dây thừng trong tay, mặc kệ con ngựa Thanh Thông kia có giãy giụa kiểu gì cũng không thoát được. Hắn phóng người lên ngồi trên lưng nó, hai chân kẹp chặt bụng ngựa lại. Ngựa Thanh Thông là một con ngựa hoang kiêu ngạo, sao có thể cho phép người khác cưỡi nó, nó bắt đầu nhảy lên nhảy xuống như điên, chỉ muốn hất người trên lưng xuống. Nhưng mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Chu Tuấn Dương rất cao, kỹ thuật thuần phục ngựa cũng không tầm thường, hắn cứ như lớn lên trên lưng ngựa vậy. Hắn vừa đối chọi với ngựa Thanh Thông vừa dõi mắt nhìn về phía xa tìm kiếm bóng dáng của Dư Tiểu Thảo.

Hôm nay vì muốn ngụy trang kín đáo hơn nên Tiểu Thảo đặc biệt mặc một bộ quần áo màu xanh lá nhạt, trên đầu còn đội cái mũ bện từ cỏ xanh nên gần như hòa làm một thể với bãi cỏ. Nhưng mà Chu Tuấn Dương vẫn rất tinh mắt phát hiện ra nàng.

Tiểu nha đầu gan lớn bằng trời này không biết nhích đến gần bầy ngựa từ lúc nào, cũng không biết nàng dùng cách gì mà bầy ngựa không hề bài xích nàng. Cùng với tiếng ngựa hí của ngựa Thanh Thông và những con ngựa khác bị bắt, đàn ngựa vốn đang yên bình trở nên xao động hẳn lên. Chu Tuấn Dương xoắn cả lòng, sợ vó ngựa hỗn loạn sẽ khiến nàng bị thương.

Không sai, ngay lúc Chu Tuấn Dương đang chuyên tâm bắt ngựa Thanh Thông, Tiểu Thảo đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Nàng vẩy ít nước linh thạch lên người, xách theo túi vải nhỏ chứa đầy “mồi câu” lặng lẽ rời khỏi nơi ẩn nấp, từng bước tiến đến gần nơi đàn ngựa đang đứng.Đúng như nàng dự đoán, bầy ngựa đánh hơi được mùi của nước linh thạch, chẳng những không bài xích nàng mà ngược lại, có mấy con ngựa ngốc nghếch đến gần nàng, còn nhẹ nhàng ngửi ngửi người nàng, chỉ thiếu chút liếm người mà thôi.

Dư Tiểu Thảo cũng không hi vọng bị ngựa dùng nước miếng rửa mặt cho nàng nên nàng lấy ra một mồi câu được chế từ mước linh thạch, dè dặt đưa đến gần con ngựa. Nàng biết ngựa hoang đều rất thông minh, chỉ sợ động tác của nàng quá lớn sẽ kinh động chúng nó. Cũng may sự chú ý của nó bị mồi câu trong tay nàng hấp dẫn, một con hoàng thông mã thử thăm dò nhô đầu đến, ăn “mồi câu” trong tay nàng. Những con ngựa khác thấy nó ăn ngon như vậy thì chen chúc đến xin nàng đồ ăn.

Nếu như lúc này có người thấy chuyện này nhất định sẽ không tin vào mắt mình. Những con ngựa chủ động gần người này lại là loài ngựa hoang dã tính khó thuần, chứ không phải loài ngựa đã được thuần phụcĐiều khiến Tiểu Thảo cảm thấy vui vẻ chính là con ngựa đầu đàn trắng như tuyết kia hình như không bài xích sự lân la đến gần của nàng. Ngựa trắng là loài tính cách khá kiêu ngạo, tuy rằng cũng bị mồi câu trong tay nàng hấp dẫn nhưng khi những con ngựa khác chen chúc xin ăn nó vẫn chỉ lặng lặng đứng đó, đôi mắt đen vừa ôn hòa vừa kiêu ngạo dịu dàng nhìn Tiểu Thảo, giống như nàng không phải người có thể gây nguy hại cho chúng nó mà là đồng loại. Bởi vì mùi hương trên người nàng giống như có thể vượt qua chủng tộc, khiến bất kỳ loài vật nào cũng không nổi lên địch ý được.

Tiểu Thảo thử thăm dò bước đến gần ngựa trắng, thấy nó không phản đối gì thì cười cười lấy lòng, đưa một mồi câu đến bên miệng nó. Thức ăn Tiểu Thảo chủ động dâng tặng đương nhiên ngựa trắng sẽ nhận. Tiểu Thảo thiên vị, số mồi câu còn lại trong túi đều đút cho nó ăn hết.

Tuy rằng lần này đến đây, con ngựa trắng nàng cưỡi cũng rất đẹp nhưng so với con ngựa đầu đàn này thì còn kém xa. Con ngựa trắng như tuyết trước mặt này chính là tượng trưng của sự hoàn mỹ trong mắt Tiểu Thảo, nàng hoàn toàn không tìm ra một khuyết điểm nào trên người nó.

Ngựa trắng ăn mấy mồi câu của nàng hình như càng thân thiết với nàng hơn, lúc nàng vuốt ve lông mao trên cổ nó nó cũng không phản kháng gì, lại còn có vẻ ngoan ngoãn hơn Tiểu Hồng kiêu ngạo nữa.

Nhưng mà cảnh tượng hài hòa này nhanh chóng bị tiếng vó ngựa phá vỡ. Con ngựa trắng đầu đàn ngẩng đầu hí vang, không ngừng đạp vó trước, giống như đang ra hiệu cho các con ngựa khác. Những con ngựa đang vây quanh Tiểu Thảo cũng trở nên bất an và nóng nảy. Mấy con ngựa ở ngoài nghe được tiếng hí của ngựa đầu đàn thì lập tức sải vó chạy như bay ra khỏi sơn cốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PH
Phương Hoàng03 Tháng tư, 2023 04:19
đọc mấy chương đầu thấy dù nu9 đã 29 tuổi rồi chưa kể trước đây từng bươn chải, kinh doanh các thứ nuôi các em mà xuyên xong lại nhiều khi ngây thơ thế nhỉ
TT
Thảo Trang28 Tháng một, 2023 11:54
kiểu ban đầu ngầu,giỏi bao nhiêu thì khúc sau ghen tuông,tào lao bấy nhiêu á bạn,mjh đọc lướt lướt biết nội dung thôi chứ khúc nào có namnu chih là bỏ qua
D
Ducle24 Tháng một, 2023 14:33
Nội dung qus rõ ràng sự thật dù có thông minh tài năng thế nào cũng thua cấp bậc phong kiến..k ohair muốn là dc.. như thằng tiểu quận vương chả ra gì...tại vì nó là vương nên n9 phải ép buộc mình chịu đựng..k phải muốn là có thể làm theo ý mình dc..thích tiểu thợ săn triệu với n9 hơn..chân thành và gần gũi..k như thằng quận vương.. tưởng mình là cha..ép này ép nọ.. thấy phát bực
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu thấy ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu tháng ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
D
Ducle22 Tháng một, 2023 01:53
Dịch giả dịch mấy cái đơn vị tiền sai bét...1000 văn là 1 lượng bạc..lúc thì 100 văn là 1 lượng...chú ý kĩ dùm..lộn xộn
TT
Tp thảo11 Tháng một, 2023 14:13
Cảm ơn bạn HaTa đã ủng hộ 20lt nhé ❤️❤️
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724....724
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717......717
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......703
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695......
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680..,.
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680
BÌNH LUẬN FACEBOOK