"
Cô nương xinh đẹp, nàng nhìn bản công tử như vậy bản công tử ngại lắm đấy! Từ lúc nào mà khuê tú trong Kinh thành lại nhiệt tình mạnh dạn như vậy?” Tiểu công tử khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Tuy rằng đã cố nói giọng trầm nhưng đối với Viên Tuyết Diễm tỉ mỉ tinh tế mà nói, mấy thứ ngụy trang này không thể nào qua khỏi mắt nàng ấy.
“Chết tiệt ngươi nói cái gì đó!” Hạ Uyển Ngưng đang bực bội, lại nghe “Tiểu tử” kia khiêu khích như vậy lập tức nhảy dựng lên “Còn nhỏ tuổi đã nói năng tùy tiện như vậy, đúng là to gan mà, dám trêu đùa tỷ muội của lão nương! Hôm nay bản cô nương phải thay mặt phụ mẫu ngươi dạy dỗ cái tên tiểu sắc quỷ này!!”
“A ui ui! Bản công tử sợ quá đi!! Ngươi có giỏi thì ngươi tới đây? Tuy ngươi không xinh đẹp như tỷ muội ngươi nhưng cũng nhìn thuận mắt lắm! Ngươi gấp không nhịn được muốn nhào vào lòng tiểu gia vậy thì tiểu gia đây tiện thể cựu mang ngươi luôn vậy!” Tiểu công tử đó mở ra chiếc quạt xếp trong tay viết “Thiên hạ đệ nhất đẹp trai” làm màu quạt quạt, che lại cái miệng đang cười.
“Dư! Tiểu! Thảo! Mau lăn ra đây cho ta!!” Viên Tuyết Diễm ngăn cản Hạ Uyển Ngưng đang cầm roi muốn xông lên đánh tiểu công tử mặc đồ trắng này, cười lạnh gắn từng tiếng một với người nào đó còn đang giả vờ khí thế trong đình.
“Dư Tiểu Thảo? Muội nói tên nhóc chết tiệt đó là Tiểu Thảo muội muội của chúng ta? Không đúng? Da của muội ấy rất trắng, gần như trong suốt, tuy rằng hắn cũng trắng nhưng so ra còn kém hơn hai bậc đấy! Còn có mắt nữa Tiểu Thảo mắt to tròn, tuy mắt hắn cũng to nhưng đuôi mắt lại hẹp dài..” Hạ Uyển Ngưng cố gắng tìm kiếm nét tương đồng giữa Tiểu Thảo và tiểu công tử trước mắt nhưng tìm không ra, nàng ta nghi ngờ nhìn về phía chị em tốt của mình.
“Trong giang hồ có một kỳ văn dị thuật gọi là thuật dịch dung! Tuy rằng tướng mạo thay đổi nhưng cảm giác tạo cho người khác lại không thay đổi được. Tỷ không phát hiện là vì tỷ thần kinh thô!” Tuy Viên Tuyết Diễm có ý giải thích nhưng vẫn không quên chọc cho chị em tốt của mình một dao.
“A ui! Nhanh như vậy đã bị nhận ra, chẳng thú vị gì cả!” Dư Tiểu Thảo gấp quạt xếp trong tay, đứng dậy rời khỏi ghế đá trong đình, cười cười bước nhanh đến chỗ chị em tốt của mình.
“Là muội thật à?!” Hạ Uyển Ngưng cất roi, vọt đến vây quanh Tiểu Thảo ngắm nghía vài vòng, quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, tặc lưỡi nói “Ai dịch dung cho muội vậy? Khéo thật đó, không hề nhìn ra muội là tiểu cô nương, thoắt cái đã biến thành tiểu công tử được cả nhà cưng chiều thành hư không biết trời cao đất dày.”
“Đương nhiên rồi! Bên cạnh bản công tử có nhiều kỳ nhân dị sĩ mà! Chỉ có chuyện tỷ không ngờ đến chứ không có chuyện tiểu gia không làm được!!” Dư Tiểu Thảo kiêu ngạo ngẩng đầu, cái mũi nhỏ sắp hếch lên trời.
Viên Tuyết Diễm đánh nhẹ vào gáy nàng, hừ lạnh nói: “Muội là tiểu gia nhà ai? Ai cho muội lá gan trêu chọc các tỷ tỷ hả?”
“A ui! Viên tỷ tỷ, sao tỷ ác thế! Không biết là đầu của đàn ông và eo của phụ nữ là không được đụng vào sao? Còn có các ngươi nữa! Làm thị vệ kiểu gì thế? Chủ tử bị tập kích cũng không biết bảo vệ!!” Dư Tiểu Thảo xoay người rống lên với Xuân Hoa và Thu Thực đang mặc nam trang, ý cười trong mắt không hề giảm chút nào.
Xuân Hoa và Thu Thực cười hì hì đáp lời: “Bẩm tiểu công tử, bọn thuộc hạ biết sai rồi!”
“Đầu đàn ông không được đụng ta càng muốn đụng, càng muốn đụng, con nhóc lừa gạt nhà muội!!” Hạ Uyển Ngưng nhào đến, ỷ vào mình cao hơn mà xoa loạn đầu tóc của Dư Tiểu Thảo khiến mái tóc vốn đã chải chuốt gọn gàng của nàng rối như ổ gà. Ba chị em cười đùa đủ rồi thì vào trong đình ngồi một lát.
Hạ Uyển Ngưng hâm mộ nhìn Tiểu Thảo đang ra vẻ phóng khoáng phe phẩy quạt, nàng ta nói với giọng lấy lòng: “Tiểu Thảo muội muội, hay là ta cũng giả trang thành đàn ông đi? Như vậy cũng hay, rất thuận tiện!”
“Hạ tỷ tỷ, tỷ còn cần cải trang sao?” Dư Tiểu Thảo ngạc nhiên nhìn Hạ Uyển Ngưng, không hề che giấu ý cười ở đáy mắt.
Hạ Uyển Ngưng ngơ ngác hỏi: “Là sao?”
Viên Tuyết Diễm ở bên cạnh thọc một dao: “Ý muội ấy là tỷ không cần cải trang cũng giống đàn ông lắm rồi!”
“Nha đầu thối, muội mới là đàn ông ấy! Tiếp chiêu cù lét long trảo thủ của ta đi...” Hạ Uyển Ngưng vươn hai ngón tay ra, vẻ mặt xấu xa ép sát Dư Tiểu Thảo từng bước một.
“Nhìn kia! Tình lang của tỷ tới!!” Binh bất yếm trá, Dư Tiểu Thảo chỉ bừa một hướng của Kinh thành, sự chú ý của Hạ Uyển Ngưng lập tức bị rời đi.
“Ồ? Tiểu cô nương đi ở giữa giống muội thật đó! Mắt to da trắng, còn mặc quần áo bắt mắt như vậy! Nếu không phải người quen thân muội sẽ nhận nhầm đó là muội đấy!” Người Hạ Uyển Ngưng nhìn đầu tiên là Lữ Hạo đang cưỡi ngựa, vóc người cường tráng, nhìn rất oai phong. Tiếp đó nàng chuyển mắt nhìn về phía sau, bóng người gầy yếu quen thuộc xuất hiện khiến nàng ta trợn to hai mắt.
Dư Tiểu Thảo cũng nhìn theo nơi nàng ta nhìn, vừa ăn kẹo mềm hoa quả vừa chỉ chỉ trỏ trỏ: “Oa! Cuối cùng cũng được thấy phong thái của Dư đại nhân rồi! Dư đại nhân quả đúng như lời đồn trắng như vớt từ trong lu ra vậy.”
“Phụt!” Hạ Uyển Ngưng bật cười thành tiếng, chỉ về phía nàng buồn cười nói: “Trắng như vớt từ trong lu ra? Có ai miêu tả bản thân như vậy sao? Từ từ... muội muội, muội nói vậy là ý gì? Đó là Dư đại nhân giả, thế muội là ai?”
“Ta! Tiểu gia ta là Quả Quận vương nhỏ tuổi nhất của phủ Táp vương dẫn theo hai đại mỹ nữ du sơn ngoạn thủy, thưởng thức cảnh đẹp của quan ngoại và sự hấp dẫn của thảo nguyên!” Dư Tiểu Thảo lại mở cái quạt “Thiên hạ đệ nhất đẹp trai” của mình ra, cố gắng ra vẻ mình rất hào phóng phong lưu.
“Hạ tỷ tỷ, Viên tỷ tỷ!” Hàng giả trong miệng Hạ Uyển Ngưng thấy hai đại mỹ nhân trong Tam Lý Đình thì mỉm cười thật tươi nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hồng, hoạt bát chạy vào trong đình. Hai lúm đồng tiền bên má thực sự giống Tiểu Thảo vài phần.
“Phụt!” Hạ Uyển Ngưng được chiêm ngưỡng khuôn mặt trắng đến mất tự nhiên này trong khoảng cách gần thì lại nghĩ đến cách so sánh “Trắng như vớt từ trong lu ra” cảm thấy đúng là thú vị thật nên không nhịn được suýt phụt cười. Nếu như không phải Tiểu Thảo ở bên cạnh chọc eo nàng chắc nàng sẽ ôm bụng cười to mất.
“Hạ tỷ tỷ, tỷ cười gì thế!” Hàng giả trợn tròn đôi mắt to, khó hiểu nhìn Hạ Uyển Ngưng. Diễn thật tốt buổi trưa có thể được thêm đùi gà!
Viên Tuyết Diễm đã hiểu rõ trong lòng, nên cười nhẹ nói với “Dư Tiểu Thảo” đang mặc kỳ trang màu đỏ: “Tiểu Thảo muội muội, tỷ ấy nhìn thấy muội nên vui vẻ!”
“Viên tỷ tỷ, mọi người định đi đâu vậy? Tiểu công tử này là...”
“Dư Tiểu Thảo” nhìn về phía hàng thật, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện không giống như đang giả vờ. Đúng là diễn xuất cấp bậc ảnh hậu mà!
“Ta là Quả Quận vương của phủ Táp vương, mời hai vị tỷ tỷ đến quan ngoại đi săn du ngoạn. Không ngờ rằng lại gặp Dư đại nhân ở Tam lý đình, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Dư Tiểu Thảo nghiêm túc nói chuyện với “Dư đại nhân”.
“Hóa ra là biểu đệ của Hạ tỷ tỷ! Lần này chúng ta cũng tới quan ngoại, nếu hai người không chê thì cùng đi đi?” “Dư đại nhân” nhiệt tình đề nghị.
Dư Tiểu Thảo không thích hai từ “Đi chung” này, nàng cố mỉm cười giả lả nói: “Không cần đâu, chúng ta còn phải chờ bạn..”
Nàng còn chưa dứt lời thì một giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin lỗi ta đến chậm, để hiền đệ và hai vị cô nương chờ lâu rồi!”
“Các ngươi chẳng nghĩa khí chút nào, đi quan ngoại chơi mà không gọi Ninh tam thiếu ta theo!” Giọng nói của tên ngốc Ninh Đông Hoan truyền đến ngay sau đó.
Ba chị em liếc nhìn nhau: Sao anh em Ninh gia lại xuất hiện ở đây?
“Muội mời bọn họ đến à?” Hạ Uyển Ngưng im lặng nhìn Dư Tiểu Thảo đang giả nam.
Dư Tiểu Thảo nhún vai, xòe tay với hai người, ý tứ rất rõ ràng: Quỷ mới biết sao hai anh em bọn họ lại xuất hiện ở đây. Không phải tiểu gia mời đâu, được không?
“Hạ cô nương, Viên cô nương.” Ninh Đông Lan vẫn mặc quần áo trắng, mái tóc dài đen nhánh thả ra sau lưng, dây buộc tóc cùng màu buộc một số đoạn tóc ở phía trên, nhìn tổng thể càng thêm văn nhã dịu dàng. Y chuyển hướng mỉm cười với Dư Tiểu Thảo nói “Hiền đệ, vi huynh đến chậm, xin nhận phạt!”
“Ca! Huynh quen biết đệ đệ nhỏ tuổi như vậy từ khi nào thế?” Ninh Đông Hoan chen đến, động tay động chân sờ lên mái tóc vừa được chải chuốt gọn gàng của Tiểu Thảo nhưng bị nàng tránh khỏi.
“Sao ngươi không có chút lễ phép nào hết thế! Không biết đầu của đàn ông và eo của phụ nữa là không được sờ sao?” Dư Tiểu Thảo lớn tiếng trách mắng, không thể che giấu được giọng nói trong trẻo của bản thân. Nhưng mà hiện tại nàng trợn trừng hai mắt, thở phì phò, đúng là dáng vẻ của một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, giọng nói giống nhau vài phần cũng không có gì lạ.
“Phụt!” Ninh Đông Hoan chẳng kiêng dè như Hạ Uyển Ngưng, gã ôm bụng cười nói “Ngươi? Còn chưa mọc đủ lông đâu mà đã dám xưng là Đàn ông”? Nhìn đi! Như bản công tử mới có thể gọi là đàn ông!” Gã vừa nói vừa vén tay áo lên, làm động tác khoe cơ bắp.
Dư Tiểu Thảo chế nhạo: “Ha ha! Một con gà luộc mà dám tự nhận là đàn ông? Đàn ông chân chính phải là ta... phải như đường huynh Dương Quận vương của ta, cao lớn uy phong, cả người rắn chắc!”
Ninh Đông Hoan không phục nhưng hung danh của Dương Quận vương khiến gã không dám phản bác lại. Gã không thể làm gì khác ngoài hi nói: “Đường huynh là đường huynh, ngươi là ngươi! Nếu ta là gà luộc thì ngươi là gà con vắt mũi chưa sạch!”
“Cút đi! Đừng làm phiền tiểu gia, cẩn thận tiểu gia sai thị vệ đánh ngươi răng rơi đầy đất!! Ninh đại ca, sao huynh lại dẫn cả thằng đệ đệ ngu ngốc của huynh đến đây? Người này thành sự không có bại sự có thừa, nếu gã làm lỡ chuyện lớn của chúng ta thì phải làm sao?” Nàng không hề mời Ninh nhị công tử đến, mà y lại ra vẻ như đã hẹn nhau từ trước. Vậy chỉ có một cách nói... Hoàng thượng phái Ninh Đông Lan đến bảo vệ nàng.
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Du ngoạn hay là đi săn?” Ninh Đông Hoan sáp lại gần tò mò hỏi.
“Lần trước đường huynh ta săn được một con hổ ở quan ngoại, phụ vương ta lại thèm thuồng tấm da hổ đó đã lâu nên tiểu gia quyết định đến đó săn một con hổ trắng, lột da làm quà mừng sinh nhật phụ vương!” Dư Tiểu Thảo nói dối không chớp mắt khiến Ninh Đông Hoan sửng sốt trong chốc lát, rồi gã cũng hò hét muốn giúp săn hổ trắng.
“Không biết lần này Dư cô nương đến trại nuôi ngựa có dẫn theo hai con chó săn kia không. Nếu có thể mượn dùng thì khả năng săn được hổ trắng sẽ cao hơn nhiều.” Ninh Đông Hoan vẫn còn lưu luyến hai chú sói của Tiểu Thảo.
Danh Sách Chương: