"
Nói bậy gì đó! Dạy hư trẻ nhỏ!” Mặt Dư Tiểu Thảo đỏ hồng, lập tức duỗi tay nhéo một cái lên cánh tay của Chu Tuấn Dương. Trên đường phố nhiều người như vậy, lỡ để ai nghe thấy thì phải làm sao? Gia hỏa này da mặt cũng thật dày, không sợ bị chê cười!
“Tin tức đáng tin cậy, trước cửa Trân Tu Lâu có đèn băng! Mau đi nhanh chiếm một vị trí tốt!” Bóng người vội vã chạy lướt qua bên người Dư Tiểu Thảo, gần như chạm vào cánh tay nàng khiến nàng bị dọa một trận. Bỗng nhiên, bên hông nàng căng thẳng, khi phục hồi tinh thần lại, đã bị kéo vào trong cái ôm ấp ấm áp tươi mát kia.
Vừa ngẩng đầu, nàng đã đụng phải một đôi mắt phượng đen như bầu trời đêm, sáng như ngôi sao, tựa như một hồ nước sâu thẳm có thể hấp dẫn linh hồn người ta vào đó. Dư Tiểu Thảo còn chưa kịp say mê, một bông tuyết lại chậm rãi bay xuống, vừa lúc rơi ngay trên mũi nàng. Tầm mắt nàng không tự chủ được tập trung trên bông tuyết trắng tinh kia, lại chưa từng lường trước được bản thân ở trong mắt người khác đã trở thành một con gà chọi ngộ nghĩnh.
Cảm nhận được lồng ngực của người nào đó rung lên, một bàn tay to nhẹ nhàng phủi bông tuyết trên mũi nàng đi. Lúc này, Dư Tiểu Thảo mới ý thức được bộ dáng vừa rồi của bản thân buồn cười cỡ nào, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tuấn Dương đang nén cười một cái, đẩy mạnh hắn ra. Trước mặt bao nhiêu người, ấp ấp ôm ôm còn ra thể thống gì! Dù thế nào nàng cũng không thừa nhận, bản thân đang thẹn quá hóa giận!
Chu Tuấn Dương đội mũ áo choàng lên trên đầu nàng, hất những bông tuyết rơi xuống trên đầu vai nàng đi, nụ cười rạng rỡ trong ánh đèn mờ càng thêm quyến rũ. Đại cô nương tiểu phu nhân đi qua bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt thẹn thùng và ánh mắt lưu luyến không rời.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt!” Dư Tiểu Thảo khó chịu hừ hừ. Chu Tuấn Dương vội thu lại nụ cười trên mặt, bày ra bộ mặt than lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh nhạt khiến biểu cảm của những đại cô nương tiểu phu nhân lén chú ý hắn giống như đột nhiên thấy quỷ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, rối rít tản đi...
“Như vậy, nàng đã vừa lòng hay chưa?” Lúc Chu Tuấn Dương cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thảo, lại không tự chủ được hóa thành vẻ mặt dịu dàng, ý yêu chiều trong ánh mắt càng khiến người ta nhịn không được chìm đắm.
“Tỷ tỷ... sợ quá!” Phòng Hạo Lân đang gặm đồ chơi làm bằng đường, bị biểu cảm vừa rồi của Chu Tuấn Dương dọa đến hoảng sợ, bũi môi nhỏ mếu máo, thút thít muốn khóc giống như bị ấm ức rất lớn vậy.
Chu Tuấn Dương trừng mắt về phía cậu bé: “Lá gan nhỏ như vậy, còn nói lớn lên bảo vệ tỷ tỷ, cũng gần như để tỷ tỷ bảo vệ đệ thì có! Thấy thiếu niên mặc áo bông màu xanh lá kia không? Cậu ấy cũng là đệ đệ của tỷ tỷ đệ, nhỏ như vậy đã là Tú tài, tương lai lập chí thi Trạng Nguyên! Thi đậu Trạng Nguyên làm quan lớn, sẽ chống lưng cho tỷ tỷ. Nếu đệ không dũng cảm lên sẽ không thể sánh bằng cậu ấy!”
Dư Tiểu Thảo vừa bực mình vừa buồn cười, nhận lấy Tiểu Lân Lân vẫn luôn đưa tay về phía nàng đòi bế, nói: “Huynh nói với thằng bé những thứ này làm gì? Cũng không nhìn xem nó mới chưa đến hai tuổi, có thể nghe hiểu mới là lạ!”
“Tỷ tỷ, lớn lên Lân Lân sẽ làm đại tướng quân, đánh đuổi người xấu bảo vệ tỷ!” Khi nói đến người xấu, Phòng Hạo Lân đặc biệt lén liếc nhìn Chu Tuấn Dương một cái, hiển nhiên đã xếp hắn vào loại người này.
Chu Tuấn Dương nào nỡ để Tiểu Thảo ôm tiểu mập mạp, tiểu nha đầu tay nhỏ chân nhỏ, lỡ mệt muốn chết thì phải làm sao bây giờ? Hắn bày ra vẻ mặt coi khinh trừng mắt nhìn Phòng Hạo Lân, nói: “Nào có Đại tướng quân nào có lá gan nhỏ như vậy? Người xấu tới, chính đệ còn bị dọa khóc trước, nào có thể bảo vệ được tỷ tỷ mình?”
“Lân Lân rất can đảm!” Phòng Hạo Lân không phục lắm, cũng đã miễn dịch với cái trừng mắt của hắn. Cậu bé dùng sức phồng hai má nhìn chằm chằm Chu Tuấn Dương, tựa như chỉ có như vậy mới không sợ hãi nữa.
“Làm sao chứng minh được đệ có can đảm đây? Ta chỉ xụ mặt chút đệ đã khóc rồi, chẳng lẽ đó chính là can đảm à?” Chu Tuấn Dương vẫn giữ vẻ mặt không tin như cũ, lén chú ý biểu tình của tiểu gia hỏa.
Phòng Hạo Lân nhăn khuôn mặt nhỏ rối rắm thật lâu, mới vươn tay về phía hắn, chứng minh bản thân không sợ hắn, miệng nói: “Lân Lân không khóc, Lân Lân dũng cảm, tương lai Lân Lân sẽ là Đại tướng quân đánh kẻ xấu!”
“Lúc này mới đúng!” Chu Tuấn Dương ôm tiểu gia hỏa trở về một lần nữa, cúi đầu nhịn cười nói với Tiểu Thảo, “Hình như nhóm cha mẹ nàng đã đi về phía Trân Tu Lâu, chắc là đi xem đèn băng rồi, chúng ta cũng đi qua đó nhé? Nghe nói đêm nay Trân Tu Lâu có bán đồ ăn khuya, đi dạo đói bụng mệt mỏi, vừa vặn nghỉ chân ăn chút gì đó ở trong lâu.”
Không đợi Tiểu Thảo đáp lại, hắn đã tay trái ôm Tiểu Hạo Lân, tay phải nắm tay Dư Tiểu Thảo, đi theo dòng người về phía Trân Tu Lâu. “Cửu mạch liên đăng ảnh, thiên môn độ niên hoa.” Hai bên đường phố, trong những chiếc đèn lồng hình dáng khác nhau là ánh nến đỏ hồng lay động, lập loè...Đèn băng của Trân Tu Lâu đặc biệt hơn người khác cũng vẫn là chủ ý do Dư Tiểu Thảo đưa ra! Kiếp trước, điều khiến Dư Tiểu Thảo tiếc nuối nhất chính là vẫn luôn không bỏ chút thời gian đi Cáp Nhĩ Tân xem triển lãm đèn băng. Năm nay Kinh thành vô cùng lạnh, cho nên nàng mới có thể trong lúc lơ đãng đề ra một câu như vậy, không nghĩ tới Chu Tam thiếu vậy mà thật sự đặt ở trong lòng.
Khi bọn họ chen lấn chạy đến gần Trân Tu Lâu nhìn thấy đám người vây ba tầng trong ba tầng ngoài trước mắt, đã có thể hình dung ra đèn băng được hoan nghênh cỡ nào! Trước cửa Trân Tu Lâu, đập thẳng vào mắt chính là hai tượng sư tử bằng băng cao bằng một tầng lầu giống như sư tử trấn giữ trước cửa miếu, bên trong đốt nến đỏ thật lớn, tạo ra vẻ vừa sáng rõ lại vui vẻ. Kế cận đó là các loại đèn băng rực rỡ muôn màu, lầu, tháp, cầu, động vật, nhân vật, cung nữ... Thật đúng là muôn màu muôn vẻ, cực kỳ đẹp mắt. Vừa tựa như đang đặt mình trong thế giới khắc băng, lại như đang đắm chìm bên trong tiên cảnh!
Chu Tam thiếu ở trên lầu nhìn xuống đám người chen chúc dưới lầu, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong đám đông. Hắn vội vàng từ trên lầu đi xuống, khó khăn lắm mới thoát được ra ngoài cửa, cuối cùng tìm được hai người Dư Tiểu Thảo và Dương Quận vương trong vạn đầu chen chúc: “Sao lại chen lấn ở trong đám đông? Cẩn thận bị giẫm vào chân! Đi, vào trong lâu, ta đã giữ lại một căn phòng từ trước, có thể nhìn thấy tất cả đèn băng từ cửa sổ, tầm nhìn không phải chỉ tốt bình thường đâu!”
Dư Tiểu Thảo đi theo phía sau Chu Tam thiếu chen lấn đi về phía trong Trân Tu Lâu, Chu Tuấn Dương vừa ôm Phòng Hạo Lân còn muốn che chở Tiểu Thảo không bị người bên cạnh xô lấn, may mắn hắn tay dài chân dài, không đến mức tay chân luống cuống không cố nổi.
“Tam thiếu, huynh có nhìn thấy cha mẹ ta, còn có cha nuôi không?” Dư Tiểu Thảo lên lầu ba, đang ngồi ở giữa một nhã gian bên cửa sổ, uống một ngụm nước trà ấm áp, nhẹ giọng hỏi.
Chu Tam thiếu lắc đầu, nói: “Không nhìn thấy, muội xác định bọn họ đi về phía bên này? Để ta sai tiểu nhị dưới lầu chú ý, nếu nhìn thấy nhóm Dư thúc sẽ lập tức mời lên phòng. Dưới lầu người xem đèn quá đông, trong chốc lát thật sự khó có thể tìm ra.”
Dư Tiểu Thảo thò đầu ra ngoài, thưởng thức những đèn băng độc đáo có hình dáng độc đáo dưới lầu. Không thể không nói, trí tuệ cổ nhân đúng là không thể khinh thường. Đèn băng tinh xảo lại lung linh, quả nhiên so với đèn lồng của cửa hàng khác càng hấp dẫn người hơn. Chu Tuấn Dương đặt Phòng Hạo Lân ở trên cửa sổ, dùng tay ôm thân mình nhỏ của cậu bé, nửa ghé vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn một bên mặt của Tiểu Thảo. Sang năm mới, tiểu nha đầu lại lớn thêm một tuổi, ngũ quan giống như bỗng nhiên nẩy nở, dần dần bớt đi vẻ non nớt, hiện ra sự duyên dáng và hồn nhiên của thiếu nữ.
“Nhìn ta làm cái gì? Ngắm đèn đi!” Tầm mắt hắn chuyên chú quá mức khiến Dư Tiểu Thảo rất khó để bỏ qua. Nàng cảm giác hai má mình nóng bỏng, ngay cả lỗ tai cũng nóng đến dọa người. Cuối cùng Tiểu Thảo không nhịn được xấu hổ và buồn bực quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Đèn không đẹp nếu không có nàng!” Đồ vô sỉ Chu Tuấn Dương này, càng ngày càng không biết xấu hổ. Giờ còn làm trò trước mặt người thứ ba là Chu Tam thiếu nữa! Không biết xấu hổ!(Phòng Hạo Lân: Còn có đệ nữa! Đệ này! Không thể bởi vì Lân Lân còn nhỏ tuổi mà khinh thường gia!
Chu Tuấn Dương: Nhỏ hơn ba tuổi đều không thể tính là một người...
Phòng Hạo Lân giận điên...)Chu Tam thiếu mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn chằm chằm Chu Tuấn Dương: Đây vẫn là Quận vương mặt lạnh nghe tên đã khiếp sợ sao? Sao hắn lại đột nhiên rời khỏi vương tọa, trở thành một kẻ si tình. Bị ngốc rồi à? Nói lên lời âu yếm mà mặt không đỏ thở không gấp, đúng là quá đủ rồi! Thức ăn cho chó rải đầy đất, chó độc thân không chịu nổi mà!
Chu Tử Húc liều mạng muốn bỏ qua phần chua xót nào đó trong lòng, nhưng lại không nhịn được suy nghĩ: Nếu lúc trước hắn không chỉ lo chứng minh năng lực và thực lực của bản thân với ông nội với Chu gia, chỉ lo mở rộng cải thiện lâu và những công việc làm ăn khác của Chu gia, mà nghe theo tiếng gọi từ đáy lòng bỏ nhiều tâm tư ở trên người Dư Tiểu Thảo một chút, thì hôm nay nam tử làm bạn bên cạnh tiểu cô nương, nói chuyện riêng tư kia có thể đổi thành hắn hay không?
Tuy hắn nhận được sự tín nhiệm của gia tộc, đạt được vị trí người nối nghiệp gia chủ, nhưng sau khi quay người lại mới phát hiện, người hắn để ý kia đã có người khác làm bạn bên cạnh. Nơi trái tim tựa như bị ai đào đi mất một góc, trống rỗng, cảm giác rét lạnh thấm vào tận xương.
“Tam thiếu, huynh lạnh sao? Muốn đóng một cánh cửa sổ lại hay không?” Khóe mắt Dư Tiểu Thảo liếc thấy Chu Tam thiếu rùng mình một cái, vội ghé mắt nói.
Chu Tam thiếu chịu đựng tầm mắt có thâm ý khác của Chu Tuấn Dương đánh giá, cố tự trấn định cười lắc đầu nói: “Trong phòng còn có hai chậu than mà, sao ta có thể lạnh được? Đúng rồi, trong phòng bếp có mâm trái cây ta giữ lại trước, ta đi bưng tới đây cùng ăn...”
Chu Tuấn Dương nhìn bóng dáng gần như chạy trốn của Chu Tam thiếu, nhướng mày, trong mắt thêm mấy tia suy nghĩ sâu xa: Hắn dám đánh cược bằng tước hiệu Quận vương, tên tiểu tử họ Chu này còn dám có ý tưởng với nha đầu nhà hắn! May mắn gia xuống tay tương đối nhanh, bằng không tiểu nha đầu còn không biết bị con sói hoang lớn nào ngậm đi mất nữa!
“Ư hử…” Ở Dư gia xa xa, Tiểu Hắc bị chủ nhân vứt bỏ cô đơn ở nhà, đang ủ rũ cụp đuôi húc tuyết ở trong hoa viên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía không trung tối đen như mực gào một tiếng – Chủ nhân, Tiểu Hắc cũng muốn ra ngoài ngắm đèn lồng, vì sao không mang theo Tiểu Hắc!
Tiểu Bạch đang ghé vào trong đình nào đó ở hoa viên hóng gió, trợn trắng mắt nhìn nó, trong đôi mắt màu xanh xám khinh thường viết hai chữ - ngu ngốc!
Chỉ chốc lát sau, người Dư gia và vợ chồng Phòng Tử Trấn được mời vào trong quầy dưới lầu. Lúc này đêm đã khuya, đám đông trên đường phố cũng dần dần tản đi, đèn băng trước cửa Trân Tu Lâu vẫn lấp lánh vầng sáng lung linh như cũ, số lượng người ngắm đèn băng cũng không giảm, vô cùng náo nhiệt.
Chu Tử Húc sai phòng bếp sửa soạn một bàn ăn khuya thanh đạm ngon miệng. Đi dạo mấy canh giờ, người hai nhà ai nấy đều họng đã khát, bụng cũng đã đói; họ uống canh rau nhút Tây Hồ tươi mát ngon miệng, ăn những món rau tươi xanh ngon miệng, bàn luận hiểu biết lúc ngắm đèn hoa, không khí hoà thuận vui vẻ.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay lác đác lưa thưa như cũ. Trong nhà, tình thân, tình bạn, tình yêu hòa quyện thành hình ảnh ấm áp, chảy xuôi trong lòng mỗi người...
Danh Sách Chương: