Ở cửa thành, hai hàng cấm vệ quân mặc áo giáp đứng thẳng ở hai bên. Lọng xe vàng sáng tượng trưng cho hoàng quyền, những cái quạt rộng lớn vẫn luôn xếp dọc đường vào thành. Nhạc nổi, trống vang, Hoàng thượng mặc long bào màu vàng ngồi trên loan giá quý giá tiến dần về phía hoàng thành dưới sự vậy quanh của các quan viên.
Người dân ở hai bên nín thở tập trung tinh thần, vô cùng mong đợi. Sau lưng các quan viên là từng tốp thiết kỵ đội mũ giáp sắt đen, bước đều, xếp hàng rất trật tự. Ở giữa là một người mặc khôi giáp màu bạc, eo đeo trọng kiếm, hắn ngồi thẳng lưng trên con chiến mã màu đen, cả người toát ra khí thế oai phong lẫm liệt. Bên cạnh hắn là một người đàn ông nhanh nhẹn khỏe mạnh, lưng đeo một cây cung không giống bình thường tùy lúc hầu hạ. Cờ chiến màu đen đón gió bay phấp phới, mặt trên thêu hai chữ “Đại Minh”!
Dương Quận vương cưỡi ngựa đi đầu, nhóm thiết kỵ phía sau bước đều bước đi theo hắn, tiếng chân ngựa vang lên cũng có trật tự, vang vọng thẳng vào lòng người.
Sau khi đại quân đi qua người dân mới hoàn hồn lại, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:
“Người dẫn đầu mặc chiến giáp màu bạc kia khí thế mạnh thật, ta không dám nhìn thẳng hắn. Nghe nói hắn là ‘Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Đại minh chúng ta, vừa đến biên cương Tây Bắc đánh giặc đã khiến đám người dị tộc không ngóc đầu lên nổi!!”
“Ta vừa định nhìn xem ngoại hình của Đại tướng quân thế nào đã bị ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của hắn quét đến, dọa ta sợ đến mức cúi đầu ngay lập tức, suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất. Cho đến giờ chân ta vẫn còn run! Quá đáng sợ!!”
“Triệu lão tướng quân bên cạnh hắn tuy rằng râu tóc đều đã bạc trắng nhưng gừng càng già càng cay, không hề yếu thế so với những hậu bối phía sau. Nếu như không có Triệu lão tướng quân trấn thủ biên ải Tây Bắc lâu như vậy, sao chúng ta có thể có được cuộc sống yên bình thế này?”
“Còn có Triệu tướng quân! Vóc người kia, vừa khôi ngô vừa khí thế!! Trên chiến trường hắn là một chiến sĩ dũng mãnh, dù là cầm binh hay giết địch đều rất giỏi. Đáng tiếc bị ngoại tốc hãm hại, nếu không cũng không cần Dương Quận vương dẫn binh viện trợ.”
“Tuy Triệu tướng quân uy vũ nhưng Dương Quận vương cũng rất giỏi! Cha con Triệu tướng quân canh giữ biên ải nhiều năm như vậy cũng không dẹp loạn được đám người ngoại tộc. Nhưng Dương Quận vương vừa đến đó một năm đã đánh tan quân xâm lược, đuổi như đuổi gà khiến bọn chúng trốn thật xa không dám tái phạm!!”
“Các ngươi nhìn thấy tiểu cô nương bên cạnh Hoàng thượng không? Đó là Kim An Quận chúa phải không? Nghe nói mùa xuân năm nay hoàng gia trồng thử lúa nước, đạt được sản lượng 200, 250 cân, là do Kim An Quận chúa trồng! Nàng mới chỉ nhậm chức năm năm mà đã có thể nghiên cứu ra cây ngô cho sản lượng hơn 500 cân, lúa mì vụ Đông cho sản lượng cao, rau cải trong lều lớn khiến Kinh thành có thể ăn được rau củ tươi ngon vào mùa đông... Công lao nào cũng rất lớn! Hiện giờ giống lúa nước cho sản lượng cao cũng có hy vọng cải tiến thành công! Không ngờ rằng đó đều là công lao của tiểu cô nương trẻ tuổi này!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta có một họ hàng xa gả đến vùng Đông Bắc, lúc đến thăm người thân thấy bên đó nói, vì lý do khí hậu nên một năm Đông Bắc chỉ trồng được một vụ lúa, hơn nữa sản lượng rất thấp, ruộng đồng bỏ hoang hàng năm nhiều vô kể. Nhưng từ sau khi trồng ngô và lúa mì vụ Đông cho sản lương cao, bây giờ trong nhà đã được ăn no rồi!”
“Ta nghe nói trước đó mấy ngày quan viên vùng Giang Nam đã xin Kim An Quận chúa giúp đỡ cải tiến giống lúa nước. Kim An Quận chúa tốt bụng, đầu mùa xuân đã trồng thử mười mẫu ruộng nước ở hoàng trang, không ngờ rằng lại thành công cải tạo được hạt giống lúa nước, sản lượng đạt đến 250 cân, tăng lên gấp đôi. Nghe nói nàng còn chưa thấy hài lòng, quyết tâm cải tạo ra giống lúa nước đạt sản lượng 500 côn nữa!”
“Sản lượng 500 cân? Ngươi nói dối không sợ xoắn lưỡi, sản lượng 250 cân đã tính là cao rồi, một mẫu đất có thể thu hoạch được 500 cân sản lượng, ngươi tưởng ngươi đang trồng ngô và khoai lang à?”
“Ta lừa ngươi làm gì? Ta có một em họ là tá điền trong hoàng trang, nó chính tai nghe Kim An Quận chúa nói với quản sự hoàng trang như vậy!”
“Không phải lừa người chứ? Kim An Quận chúa nói như vậy thật sao? Nếu là thật thì dân chúng chúng ta có phúc rồi. Đến lúc đó ai cũng có thể ăn bột mì, cơm trắng, nhà nhà có lương thực dự trữ, cho dù gặp năm có thiên tai cũng không Sợ!"
“Các ngươi nói xem Kim An Quận chúa có phải thiện tài đồng nữ ông trời thương tình phái xuống không? Ngươi xem nàng trồng gì là thứ đó cho sản lượng cao, nuôi con gì con đó cũng có linh tính, đặc biệt còn trồng được rau củ trái mùa, nàng khẳng định không phải người phàm.”
“Nhất định là do nỗi lo cho dân cho nước của Hoàng thượng đã cảm động trời xanh nên ông trời mới phái tiểu tiên nữ xuống giúp đỡ ngài, lập nên cơ nghiệp thiên thu vạn đại. Trời phù hộ Đại Minh, phù hộ con dân Đại Minh!”Đám dân chúng vây xem vốn còn đang bàn luận đại quân Chinh Tây, nay đều đổi lại thành Kim An Quận chúa “Thiện tài đồng nữ”.
Tiểu Thảo hoàn toàn không biết, chỉ trong chớp mắt nàng đã biến thành tiên nữ từ trên trời hạ phàm trong miệng người dân. Lúc này nàng còn đang hứng thú bừng bừng xem vở kịch “Thăng quan tiến chức!”
Lúc này loan giá của Hoàng thượng đã đến trước cổng cung thành. Hoàng thượng sửa sang lại long bào, bước xuống loan giá, bước lên điện Kim Loan dưới sự vây quanh của văn võ bá quan, ngồi ngay ngắn vào giữa ngai vàng.
Văn võ bá quan chia thành hai bên, Tiểu Thảo đứng ở một vị trí rất bình thường trong hàng ngũ, ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng lưng, mở to mắt chờ kịch hay.
Lúc này trong mắt nàng chỉ có vị Đại tướng quân cao lớn uy vũ, mặc khôi giáp màu bạc. Hắn siết chặt cương ngựa ở cửa cung, tay phải hơi giơ lên, các tướng sĩ sau lưng lập tức dừng lại. Nàng thấy hắn tung người xuống ngựa, thẳng lưng chậm bước, mỗi bước đi đều như kèm theo sát khí. Khuôn mặt tuấn tú khiến tự nhiên cũng phải ghen tị vì thần thái nghiêm túc mà càng toát ra khí phách bức người.
Tiểu Thảo nhìn chăm chú khuôn mặt yêu nghiệt này khá lâu. Hơn một năm chinh chiến sa trường khiến làn da vốn trắng nõn nay đã đổi thành màu lúa mì khỏe mạnh, mắt phượng xinh đẹp toát ra ánh sáng khiến người khác sợ hãi, không giận tự uy. Sống mũi thẳng tắp như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc vô cùng tinh xảo, ngay cả đôi môi mỏng nàng cho là thiếu gợi cảm lúc này cũng mím lại, toát ra vẻ uy nghiêm.
Khóe môi nàng hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy tự hào- đây là người đàn ông của nàng, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất! Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện câu nói được truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong [Đại thoại tây du]: Người trong lòng của ta là một anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ cưỡi mây bảy sắc đến đón ta... Tử Hà tiên tử không chờ được báu vật chí tôn của mình nhưng nàng chờ được “Anh hùng cái thế” của nàng!
Mà lúc này “Anh hùng cái thế” trong lòng Tiểu Thảo đang vững bước đi đến trước điện Kim Loan, hắn bước từng bước lên bậc thang làm từ đá cẩm thạch trắng, chậm rãi bước vào trong điện. Chỉ thấy hắn hơi rũ mắt, quỳ gối xuống. Sau lưng hắn là mấy vị tướng quân có công lao cũng mau chóng quỳ xuống cách đó không xa.
“Thần may mắn không làm nhục sứ mệnh!” Giọng nói của Chu Tuấn Dương vang vang trong đại điện, ngắn gọn hàm súc. Hắn giơ hổ phù trong tay lên trên đỉnh đầu, Tô Ly khom lưng mỉm cười nhận lấy hổ phù đưa đến trước mặt Hoàng thượng. Lúc đầu Hoàng thượng đưa hổ phù có thể điều động tam quân cho Dương Quận vương có không ít lão thần lo lắng không yên, rất sợ hắn có dị tâm.
Lúc ấy Hoàng thượng còn mắng bọn họ suy nghĩ quá nhiều! Hoàng thượng nhìn người rất chuẩn, tuy Dương Quận vương lập được chiến công hiển hách, thu phục được lòng quân Tây Bắc nhưng hắn không hề quyến luyến quyền điều binh, thẳng thắn chủ động giao nộp hổ phù. Mấy lão thần kia đúng là lo nghĩ quá nhiều rồi!
“Các ái khanh mau bình thân! Cực khổ cho các khanh rồi!” Hoàng thượng không nhận hổ phù nên Tô Ly bèn đặt nó lên trên ngự án. Chu Quân Phàm hơi nhấc tay, ra hiệu cho thái giám Tô Ly thay mặt đọc ý chỉ của hắn ta.
Bên trong điện Kim Loan vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại Tô Ly dùng chất giọng hơi the thé của mình đọc chiếu thư của Hoàng thượng. Đầu chiếu thư là vài lời khách sáo khen ngợi chiến công của Dương Quận vương, cuối cùng mới đến phong thường - phong Dương Quận vương là “Húc vương”, ý là mặt trời mọc ở phía Đông, tiền đồ xán lạn, có ý liên kết với phong hào Quận vương “Dương” của hắn.
Hắn không những được ban thưởng không ít vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa mà còn được mở rộng phần đất phong đến toàn phủ Tân Vệ. Nói cách khác, sau này toàn bộ phủ Tân Vệ trừ tiền thuế ở bến tàu ra tất cả đều thuộc về Húc vương Chu Tuấn Dương! Phải biết rằng phủ Tân Vệ rất gần Kinh thành, là một trong ba châu phủ giàu có nhất Đại Minh. Hoàng thượng quy nơi này làm đất phong cho Húc vương, đủ để thấy sự coi trọng và yêu thích của hắn ta dành cho Húc vương!
Chu Tuấn Dương vươn hai tay nhận lấy chiếu thư, sau khi cảm ơn thì đứng dậy, quay lưng đối diện với các tướng sĩ bên ngoài điện Kim Loan, nghiêm túc nói: “Chiến công này, vinh dự này là vinh dự chung của tất cả tướng lĩnh Chinh Tây chúng ta đổi máu mà có được, là thành quả của những huynh đệ liều chết nơi chiến trường! Những huynh đệ đã chết trận, ngoài nhận được ban thưởng của Hoàng thượng ra bản vương sẽ giúp đỡ chăm sóc người nhà của bọn họ cho đến khi con cái bọn họ thành niên lập nghiệp!” DMấy trăm tướng sĩ kia đều là thân tín trong quân đội của Chu Tuấn Dương, chỉ một người trong số đó cũng có thể lấy một địch mười. Nhìn chiếu thư vàng sáng trong tay thủ lĩnh và lời khẳng định chắc chắn của hắn, đám người nhiệt huyết sôi trào, đồng thanh kêu
“Hoàng thượng vạn tuế” “Thề chết bảo vệ Đại Minh”... Lời nói này vang thấu trời xanh, chấn động đất trời! Hoàng thượng nhìn các tướng sĩ khí phách anh hùng, chiến bào phấp phới trong gió kia mỉm cười thỏa mãn. Những người này đại diện cho khí thế, cho tinh thần của quân đội Đại Minh. Có một đại quân đánh đâu thắng đó thế này, giang sơn Đại Minh lo gì không được thái bình, lo gì không vững mạnh.
“Hoàng thượng, quyết định này của Húc vương có phần lôi kéo lòng quân, ngài xem...” Có vị lão thần không nhịn được lên tiếng. Khen thưởng tam quân là chuyện của Hoàng thượng, Dương Quận vương... không, Húc vương tự quyết định như vậy là ý gì? Muốn vượt quyền sao?
Nghe ông ta nói vậy Hoàng thượng lại thấy rất khó chịu. Chu Quân Phàm chỉ lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Ngươi đang nghi ngờ lòng trung thành của Húc vương sau khi hắn chủ động giao nộp hổ phủ? Nếu không phải nể tình ngày thường ngươi tận tụy dốc sức cống hiến, trẫm nhất định sẽ phạt ngươi tội khích bác, cố tình chia rẽ!”
“Trong triều đình này, ai cũng có thể bất trung với trẫm nhưng chỉ Tuấn Dương sẽ không làm vậy! Không thể vì hắn có năng lực và tài dùng binh, thì nghi ngờ hắn âm mưu soán quyền được. Nghi ngờ thì không dùng người, đã dùng thì không nên nghi ngờ. Nếu các ái khanh không hiểu được đạo lý này thì về nhà đóng cửa suy nghĩ thật kĩ đi!”
Danh Sách Chương: