Lưu Tuệ Phương nhảy xuống từ xe lừa, chạy nhanh vài bước nắm lấy tay Dư Tiểu Thảo, mỉm cười rất chân thành: “Trước đó mấy ngày ta còn thấy Tiểu Hắc nhà muội, cũng biết muội nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Đất Kinh thành dưỡng người giỏi thật, nhìn làn da trắng mịn của muội, ta tự nhận là người trắng trẻo trong thôn mà cũng không dám so bì, sắp thành than thật rồi!”
“Không sao, ca ca muội không chê tỷ đen là được mà không phải sao?” Không biết từ lúc nào, Dư Hàng và Tuệ Phương đã có tình ý với nhau, lúc mẹ nàng nhờ người giúp viết thư cũng nhắc đến.
Xuyên Trụ thúc rất thân với cha nàng, người nhà thúc ấy cũng rất tốt, Tuệ Phương tỷ tính tình hoạt bát, biết làm việc, lại thân với nàng, nàng ấy mà làm chị dâu nàng sẽ giơ hai tay tán thành. Qua thư, nàng cũng thấy cả nhà nàng rất hài lòng với nàng ấy. Nếu không phải hai người vẫn còn nhỏ tuổi, Liễu thị đã sớm đến cửa xin cưới. Một cô gái tốt như vậy, nàng ấy đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Lưu Tuệ Phương bị chị em tốt trêu chọc như vậy thì lập tức đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, không chịu thừa nhận nói: “Nếu muội không nói chuyện đàng hoàng ta sẽ không để ý muội nữa!”
“Sao muội lại không nói chuyện đàng hoàng? Độ này sao ai cũng không cho người khác nói thật chứ! Ôi, tẩu tẩu tương lai khó làm thân như vậy, cô em chồng như muội khó tránh khỏi tương lai ăn quả đắng.” Dư Tiểu Thảo lắc đầu thở dài, trong mắt đầy vẻ chọc cười.
Lưu Tuệ Phương xấu hổ, giơ tay lên định vỗ vai Tiểu Thảo một cái thì bị một cái tay khác cản lại. Vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy một đôi mắt đầy ý cảnh cáo, Lưu Tuệ Phương ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Thảo: “Nàng ta là ai vậy?”
Ngô Đồng vội vàng gỡ tay nàng ấy từ trong tay Thu Thực, cười nói: “Lưu cô nương, hiểu lầm thôi! Thu Thực phụ trách an toàn cho tiểu thư nhà ta, ý thức bảo vệ chủ nhân của nàng ta quá cao mà thôi. Thu Thực, Lưu cô nương chỉ đang đùa với tiểu thư mà thôi, ngươi đừng căng thẳng quá! Thôn dân thôn Đông Sơn không nhìn tiểu thư nhà chúng ta lớn lên thì cũng lớn lên cùng tiểu thư. Sẽ không có người tổn thương tiểu thư đâu, các ngươi đó, thả lỏng đi!” Bây giờ bản thân Ngô Đồng đã sớm không còn kiểu coi khinh người khác nữa, thái độ đối xử với bạn của tiểu thư cũng rất chân thành.
Thu Thức nhìn chủ tử, thấy nàng gật đầu bày tỏ đồng ý với lời Ngô Đồng nói thì thả tay Lưu Tuệ Phương ra, nói ngắn gọn: “Xin lỗi!”
Lưu Tuệ Phương thấy Thu Thực và Xuân Hoa sau lưng Tiểu Thảo ánh mắt sắc bén, vóc người cao dong dỏng, nhìn qua có vẻ rất lợi hại, nhẹ nhàng chọc chọc Tiểu Thảo, cười nói: “Ai dô! Đúng là được làm Quận chúa có khác, quy cách gớm, đi lại cũng có nữ thị vệ thiếp thân đi theo!”
Tiểu Thảo nháy mắt với nàng ấy: “Quận chúa có giỏi đến đâu vẫn bị tẩu tẩu của Quận chúa ép vai vế. Trưởng tẩu như mẹ, bây giờ muội nịnh tỷ, tương lai tỷ có thể đối xử với muội tốt hơn một chút.”
“Lại nói bậy rồi!” Lưu Tuệ Phương nhẹ nhàng nhéo tay nàng một cái, lúc này hai tỳ nữ của nàng không ngăn cản nữa.
“Được rồi! Đừng xấu hổ nữa, về nhà với muội, muội có đồ tốt muốn đưa cho tỷ!” Dư Tiểu Thảo vẫn giống như trước, khoác tay Tuệ Phương, hai người vừa nói vừa cười đi đến đại viện nhà Tiểu Thảo. Chậm trễ mấy ngày ở phủ thành và Đường Cổ, đoàn xe chở quà hẳn là đã sớm đến.
Lưu Xuyên Trụ cười ha ha nhìn Tiểu Thảo “cướp” con gái mình đi, chào hỏi mấy câu với Liễu thị rồi đánh xe lừa trở về nhà. Vợ Xuyên Trụ thấy hai cha con cùng ra khỏi nhà nhưng chỉ có mỗi cha về thì thuận miệng hỏi: “Tuệ Phương đâu?”
“Nha đầu Tiểu Thảo của Dư gia trở về, kêu con gái đến nhà rồi, nói là có quà muốn tặng cho nó.” Lưu Xuyên Trụ, thả gia súc từ trên xuống, lùa vào trong chuồng gia súc, lấy cho chúng nó ít rơm ăn.
Vợ Xuyên Trụ đang phơi quần áo nghe vậy thì dừng lại, mặt mày có hơi ủ rũ. Lưu Xuyên Trụ thấy vợ lại thở dài thì hỏi: “Vợ, sao thế? Có phải tiểu tử Thiết Đản kia lại chọc giận nàng? Để ta đánh nó một trận! Thiết Đản đâu, ra đây cho lão tử!”
“Con trai đang luyện chữ, chàng hét to cái gì?” Vợ Xuyên Trụ trừng mắt nhìn hắn ta “Thiết Đản rất ngoan, chăm chỉ học tập. Tiên sinh dạy học nói đầu mùa xuân có thể để nó thi thử vào lớp vỡ lòng của thư viện Vinh Hiên.”
“Tiên sinh nói vậy thật à?” Tiểu tử này khiến cha nó tự hào thật đó! Vào thư viện Vinh Hiên học, những cái khác không dám nói chứ khẳng định có thể thi đỗ Tú tài. Đến lúc đó nhà chúng ta cũng có một Tú tài rồi!” Lưu Xuyên Trụ cười to, vẻ mặt đắc ý.
“Cha, cha gọi con có việc gì không?” Thiết Đản đi ra từ trong phòng cậu nhóc, tay còn đang cầm bút lông.
Lưu Xuyên Trụ vỗ vai con trai, càng cười to hơn, hắn ta vui vẻ nói: “Không có gì! Học tập thật tốt! Không biết Tết này Thạch Đầu ca của con có trở về không, đến lúc đó bảo cậu bé dạy cho con vài quy củ khi đi thi, cố gắng thi đỗ vào thư viện Vinh Hiên cho lão tử nở mày nở mặt.”
Khuôn mặt bánh bao của Thiết Đản nở nụ cười tươi, nói: “Thạch Đầu ca nhất định sẽ trở về, bởi vì năm nay Tiểu Thảo tỷ mà huynh ấy thích nhất sẽ về quê ăn Tết, huynh ấy sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ cố gắng, thi đỗ vào thư viện Vinh Hiên!”
“Con trai ngoan! Đi đi, mau đi luyện chữ!” Lưu Xuyên Trụ cảm thấy sự thông minh của con trai đã tiếp sức cho hắn ta rất nhiều. Khi hắn ta còn bé nhà không có điều kiện, nếu không hắn ta cũng là Tú tài rồi!
Lại nhìn sang vợ mình, thấy nàng ta không vui thì khó hiểu hỏi: “Nếu không phải con trai chọc nàng không vui thì sao nàng lại buồn thế? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ta đang lo cho con gái chúng ta!” Vợ Xuyên Trụ trừng mắt nhìn chồng mình, người này cái gì cũng tốt, chỉ là quá phóng khoáng!
Lưu Xuyên Trụ càng cảm thấy khó hiểu, ngu ngơ hỏi: “Con gái? Con gái chúng ta thế nào? Nếu không phải ban đầu con bé giữ vững quyết tâm nuôi gà thì cuộc sống bây giờ của chúng ta đâu tốt thế này? Con gái chúng ta chững chạc quyết đoán như vậy, nàng còn lo lắng điều gì?”
“Ta lo chuyện của Tuệ Phương và Tiểu Sa!” Vợ Xuyên Trụ cầm áo trên tay ném vào trong chậu gỗ, nghiêm mặt nhìn chằm chằm chồng mình.
Ban đầu tiệm đồ kho của Dư gia ở phủ thành bán gà quay, gà xông khói, gà sấy khô rất chạy, Dư gia cũng tốt, thà đi đường xa hơn cũng vẫn quan tâm kế sinh nhai của người dân trong thôn. Lưu gia là hộ gia đình nuôi nhiều gà nhất trong thôn cho nên cứ cách vài ngày sẽ đưa một đám gà đến. Dư Hàng giúp đỡ tính toán sổ sách, hai nhà thường xuyên qua lại nên Dư Hàng khá thân với Tuệ Phương. Hai nhà càng hợp tác thì cơ hội tiếp xúc càng nhiều, hai người lâu ngày sinh tình cảm, đến với nhau rất tự nhiên.
Lưu Xuyên Trụ gãi đầu, nhíu mày nói: “Con gái và Tiểu Sa cãi nhau? Có phải Tiểu Sa chọc khuê nữ không vui? Để ta đi dạy dỗ nó, để nó biết con gái nhà chúng ta không dễ bắt nạt!” Lưu Xuyên Trụ vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.
“Chàng quay về đây cho ta!” Vợ Xuyên Trụ rối rắm không biết làm sao, muốn để hắn ta đoán trúng tâm tư nàng ta chắc mặt trời mọc phía tây thật “Ý ta là… bây giờ Tiểu Thảo đã là Quận chúa, ngang hàng với con gái Vương gia. Hơn nữa hai năm này, Dư gia càng làm ăn càng phát đạt, không nói cái khác, chỉ nói rau củ thôi, qua một mùa đông ít cũng kiếm được hơn mười nghìn lượng bạc chứ? Còn chúng ta thì sao, tuy cũng được tính là nhà giàu trong thôn, nhưng chênh lệch quá lớn với nhà họ mà?”
“Vợ à, nàng sợ con gái chúng ta gả đến Dư gia sẽ bị người khác xem thường? Yên tâm, Đại Hải huynh đệ và vợ huynh ấy không phải loại người như vậy! Tiểu Sa cũng lớn lên dưới mắt chúng ta, nó là người chúng ta có thể tin tưởng được!”
Lưu Xuyên Trụ cảm thấy vợ mình nghĩ nhiều, vợ Dư Hải rất hài lòng về con gái hắn ta, còn nói sang năm mới sẽ định chuyện của hai đứa. Nếu nhà hắn không nỡ thì có thể đợi thêm hai năm nữa.
“Nhưng mà… thân phận của hai nhà chênh lệch quá lớn. Nghe nói Tiểu Thảo không những được phong làm Quận chúa mà Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đối xử rất tốt với nó, sắp coi nó như con gái đến nơi rồi. Đại hoàng tử còn luôn miệng gọi nó là tỷ tỷ…” Vợ Xuyên Trụ lo được lo mất.
Lưu Xuyên Trụ cũng nhíu mày, nói: “Nha đầu Tiểu Thảo có phúc thật. Nhưng mà Tiểu Thảo là Tiểu Thảo, Tiểu Sa là Tiểu Sa… Đại Hải ca nói, tương lai Tiểu Thạch Đầu muốn thi công danh làm quan, sản nghiệp của Dư gia ở thôn Đông Sơn và Đường Cổ đều giao cho Tiểu Sa hết. Thôn Đông Sơn là gốc rễ của bọn họ, con trai trưởng phải ở nhà trông nom. Cứ như vậy, Tuệ Phương vẫn sống trong tầm mắt của chúng ta, nàng còn không yên tâm chuyện gì nữa? Hơn nữa nha đầu Tiểu Thảo cũng đâu phải loại mắt mọc trên đầu, hôm nay con bé nhìn thấy con gái chúng ta, nàng không biết hai đứa thân thiết đến mức nào đâu!”
“Nhưng ta luôn thấy lo lo.” Vợ Xuyên Trụ nghe chồng nói vậy thì yên tâm hơn nhiều. Đúng vậy! Dư gia nổi tiếng hiền lành trong thôn, Dư Hải cũng rất thân thiết với chồng nàng ta, hai người gần như là anh em nối khố lớn lên bên nhau. Vợ Dư Hải hiền lành tốt bụng, cũng rất hài lòng với con gái nàng ta. Quan trọng là đứa nhỏ Tiểu Sa này rất đáng tin cậy, nàng ta còn lo lắng điều gì đây?
“Mẹ, chờ ca ca thi đỗ làm quan là có thể làm chỗ dựa cho tỷ tỷ rồi.” Đứa con gái nhỏ nhất của Lưu gia vốn đang ngoan ngoãn ngồi bóc lạc ở trong sân nghe thấy cha mẹ nói chuyện thì non nớt chen vào một câu.
Lưu Xuyên Trụ bế con gái lên cao, cười to nói: “Tiểu Nha Nhi nhà chúng ta nói đúng! Chờ ca ca con làm quan, cha cũng sẽ tìm một người chồng làm quan cho con!”
Vợ Xuyên Trụ ôm con gái ra từ trong tay chồng mình, trừng mắt nhìn hắn ta nói: “Nói bậy gì đó? Không sợ ném con gái vào vũng nước đục sao!”
Tiểu Nha Nhi bóc lạc bỏ vào trong miệng, lầm bầm nói: “Con cũng đâu cần chồng làm quan.”
Lưu Xuyên Trụ nhai lạc, cười ha ha hỏi: “Vậy Nha Nhi nhà chúng ta muốn tìm người chồng như thế nào?”
Tiểu Nha Nhi phồng khuôn mặt trắng trẻo như bánh bao, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu rồi buồn bã nói: “Con muốn tìm người có năng lực… giống như Tiểu Thảo tỷ tỷ vậy, cái gì cũng biết! Nếu Tiểu Thảo tỷ tỷ là nam, Nha Nhi nhất định sẽ gả cho tỷ ấy!”
“Được! Sau này cha sẽ tìm một người chồng có năng lực cho con!” Lưu Xuyên Trụ bị lời nói trẻ con của con gái chọc cười. Vợ Xuyên Trụ chỉ biết lắc đầu, nói đứa nhỏ không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra.
Hai vợ chồng ở nhà chọc cười con nhỏ, con gái lớn của bọn họ đã ngồi trên giường đất trong phòng Tiểu Thảo, mở to hai mắt nhìn một cái hộp gỗ tinh xảo trên giường đất, không dám tin tưởng hỏi: “Bộ mỹ phẩm dưỡng da của “Hoa tưởng dung” này… cho ta sao?”
Danh Sách Chương: