Con cháu tự có phúc của con cháu, nàng đấy! Chính là quá thích lo lắng!! Được rồi được rồi, đến lúc đó bản vương ép thằng nhóc kia đi xem mắt, được chưa? Haiz, con cái nhiều cũng là tội... Đúng rồi, lần này con gái của chúng ta cũng trở về, có thể ở trong Kinh hơn cả tháng. Thế nào? Có vui không?” Tĩnh vương nhắc đến con gái duy nhất của mình.
Nét mặt Tĩnh vương phi vui vẻ, lại thở dài: “Lúc trước không nên gả con đi xa như vậy, trở về một chuyến ở trên đường đã mất hơn hai mươi ngày, khó khăn biết bao?”
Nhị tỷ của Chu Tuấn Dương – Chu Tuấn Nhã, gả cho cháu đích tôn Lư Niệm Hoa của nguyên lão dựng nước Lư Thường Phong. Lư Thường Phong này văn thao võ lược, túc trí đa mưu, có danh xưng “vượt xa Gia Cát Lượng”. Lúc trước đi giành chính quyền cùng với Thái thượng hoàng, một văn một võ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dựng lên giang sơn Đại Minh. Nếu so sánh Thái thượng hoàng với Tư lệnh của quân khu ngày nay, vậy Lư Thường Phong chính là Tham mưu trưởng tác chiến giúp đỡ Tư lệnh. Hai người có cùng chí hướng, kết thành tình hữu nghị không tầm thường.
Sau khi Thái thượng hoàng nhường ngôi, Lư Thường Phong cũng cáo lão hồi hương, ẩn cư nơi nông thôn. Còn những con cháu khác của Lư gia cũng đều giỏi văn giỏi võ, có thể nói là nhân trung hào kiệt. Nhưng mà Lư Thường Phong hiểu đạo lý vật cực tất phản, đặt ra gia quy trong vòng ba đời không được phép làm quan, Lư gia hoàn toàn rời khỏi sân khấu chính trị.
Nguyên quán của Lư gia ở vùng Lưỡng Quảng, sau khi về hưu Lư Thường Phong mở một trường tư thục ở quê hương, vốn đặc biệt để dạy dỗ con cháu của Lư gia, sau này danh tiếng truyền ra ngoài, trường tư thục dần dần trở thành học đường, bây giờ danh tiếng của học viện Lư gia ở vùng Lưỡng Quảng có thể so sánh với học viện Vinh Hiền.
Lúc Thái thượng hoàng còn trẻ từng đùa giỡn với Lư Thường Phong, nói tương lai hai nhà kết thông gia. Không ngờ đời thứ hai của hai nhà đều là con trai, nên không thể làm được. Sau này, cháu đích tôn Lư Niệm Hoa của Lư Thường Phong bị một đám côn đồ gây chuyện ở Kinh thành, nhị tỷ Chu Tuấn Nhã của Chu Tuấn Dương gặp chuyện bất bình, đánh chạy đám côn đồ, nữ anh hùng cứu mỹ nhân, hai người vì thế mà kết duyên..
Nói tới Lư Niệm Hoa này, lý do bị đám côn đồ dây dưa thật sự khiến người khác dở khóc dở cười. Dáng vẻ của y dung hợp tất cả ưu điểm của ba thế hệ trong nhà, cực kỳ tinh xảo, lúc còn nhỏ thường xuyên bị hiểu lầm là tiểu cô nương, hơn nữa là tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp.
Lúc Lư Niệm Hoa được Chu Tuấn Nhã cứu chỉ mới mười một tuổi, vóc người vẫn chưa phát triển hết, tuy mặc nam trang, nhưng kết hợp với khuôn mặt tinh xảo đến khiến phụ nữ ghen tị kia, nhìn thế nào cũng giống tiểu cô nương nữ giả nam trang ít trải sự đời. Mà Chu Tuấn Nhã năm đó mười hai tuổi, kế thừa vóc dáng thon dài của người Chu gia, đã cao hơn một mét sáu mươi lăm. Ở nhà nàng ấy vẫn luôn đi luyện võ cùng ca ca đệ đệ, bản lĩnh muốn đối phó với một đám côn đồ là không thành vấn đề.
Chu Tuấn Nhã tưởng lầm rằng Lư Niệm Hoa là tiểu cô nương gạt người nhà nữ giả nam trang lén lút ra ngoài, lảm nhảm với y rất lâu. Dặn dò y sau này ra ngoài phải dẫn theo mấy thị vệ, đừng một mình đi đến nơi vắng vẻ, con gái phải biết bảo vệ mình, nói bô lô ba la một tràng, giống như một người chị tri kỷ vậy.
Biết y là người của Lư gia bèn tốt bụng đích thân đưa y trở về. Thấy mẫu thân của Lư Niệm Hoa còn bảo bà đừng trách móc “Con gái” của mình, sau này nên dẫn đứa nhỏ ra ngoài để có thêm kiến thức, tránh lén lút ra ngoài, gặp phải người xấu thì không tốt lắm.
Mẫu thân bất lương của Lư Niệm Hoa hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, nhịn cười đến đau bụng, còn vờ như nghiêm túc phụ họa theo lời tiểu cô nương, nói rất nhiều lời cảm ơn nàng ấy đã cứu “khuê nữ” của mình. Tiễn Chu Tuấn Nhã đi rồi, vào lúc mọi người trong nhà ăn bữa tối, mẫu thân của Lư Niệm Hoa kể cho mọi người nghe như truyện cười.
Lư Niệm Hoa tỏ vẻ rất cạn lời. Từ nhỏ đến lớn y đều bị nhận lầm thành tiểu cô nương, chuyện như vậy đã sớm tập mãi thành quen, cực kỳ bình tĩnh nên ăn thì ăn nên uống thì uống. Ông nội y lại đột nhiên nhớ đến giao hẹn trước đây của mình với Thái thượng hoàng lúc còn là Hoàng thượng, nói hai nhà có thể thực hiện lời hứa lúc trước rồi.
Tuy Lư Niệm Hoa nhỏ hơn Chu Tuấn Nhã một tuổi, nhưng suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều. Trong lòng bé trai mười một tuổi đã bắt đầu xuất hiện hảo cảm mơ hồ với người khác phái. Tiểu cô nương mặc đồ đỏ, nét mặt hào hứng, tuấn tú hoạt bát kia đã lặng lẽ để lại dấu ấn trong lòng y rồi.
Những ngày sao đó, Chu Tuấn Nhã thường xuyên mời “tiểu muội muội xinh đẹp” tham gia hoạt động nàng ấy tổ chức, ví dụ như đua ngựa, dạo chơi ngoại thành, vào núi săn thú... Vì trong nhà đều là ca ca đệ đệ, tính cách của Chu Tuấn Nhã hơi nam tính trẻ con, không chơi cùng những khuê tú nhu mì trong Kinh được. Đa số lúc bình thường đều tới lui một mình.
Sau khi quen Lư Niệm Hoa, nàng ấy phát hiện “tiểu muội muội” xinh đẹp nhỏ hơn mình một tuổi này đúng là toàn năng. Cho dù là cưỡi ngựa, bắn cung, hay là một vài kỹ năng sống đều mạnh hơn nàng ấy rất nhiều, lại còn thông minh lanh lợi, học cái gì cũng rất nhanh. Với “tiểu muội muội” này, Chu Tuấn Nhã vừa yêu thích vừa kính nể, tần suất tìm y đi chơi cũng cao hơn rất nhiều. Chỉ là Chu Tuấn Nhã không hiểu lắm sở thích mặc đồ nam của “tiểu muội muội”. Nhưng mà, mỗi người đều có cá tính của riêng mình, nàng ấy cũng không suy nghĩ quá lâu.
Tính cách của Chu Tuấn Nhã giống Hạ Uyển Ngưng, nói thẳng ra là hơi hời hợt. Ba năm trôi qua, bà chị ngốc này vẫn không phát hiện tiểu muội muội xinh đẹp lại có thể là nam. Mãi đến năm mười lăm tuổi, vóc dáng của Lư Niệm Hoa chợt phát triển, trong thời gian một năm đã cao từ một mét sáu đến gần một mét tám.
Nhìn Lư Niệm Hoa cao hơn mình nửa cái đầu, bên môi mọc chòm râu non nớt, yết hầu cũng dần thành hình, Chu Tuấn Nhã trợn tròn mắt... Sao tiểu muội muội đột nhiên biến thành một tên đàn ông thổi thế này? Hơn nữa còn là tên đàn ông thối vô cùng xinh đẹp?! Chu Tuấn Nhã hơi không chấp nhận được, tức giận đến nửa năm không để ý Lư Niệm Hoa.
Lư Niệm Hoa ngồi không yên nữa, nha đầu này dùng thời gian bốn năm dần chiếm giữ trái tim y, bây giờ lại muốn thoát? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Đừng thấy Lư Niệm Hoa trông lịch sự nhã nhặn, một người hay yên tĩnh nhưng bụng dạ đen tối, mặt còn dày.
Trước kia Chu Tuấn Nhã thường xuyên đến tìm y, bây giờ đổi thành y thường xuyên chạy đến phủ Tĩnh vương. Chu Tuấn Nhã lớn hơn y một tuổi, đã mười sáu tuổi rồi. Nếu không phải sức khỏe của Tĩnh vương phi vẫn luôn không được khỏe thì đã đính hôn với người nhìn vừa mắt từ lâu.
Lúc Tĩnh vương phi khỏe hơn một chút cũng lo lắng cho việc cưới xin của họ. Lão Đại là Thế tử của phủ Tĩnh vương, mười tám tuổi, phụ vương đã xác định hôn sự của hắn từ lâu. Con gái duy nhất cũng đã mười sáu, là một cô nương trưởng thành rồi. Tuy người làm cha mẹ đều muốn giữ con gái ở bên cạnh lâu thêm hai năm, nhưng hôn sự cũng nên để ý, tránh những nam nhi xuất sắc tuổi tác ngang nhau đều bị người khác cướp đi hết.
Tính cách của con gái không biết giống ai nữa, quá tùy tiện, không để tâm chuyện gì cả, không chơi được với rất nhiều khuê tú trong Kinh. Nhưng con gái vẫn có bạn tốt, xuất hiện nhiều nhất trong miệng con bé chính là tiểu cô nương tên Lư Niệm Hoa của Lư gia, nói Lư Niệm Hoa xinh đẹp đến mức nào, thông minh bao nhiêu, giỏi giang ra sao.
Trước giờ con gái chưa từng khâm phục ai, lại có thể bị một bé gái nhỏ hơn con bé một tuổi làm chịu thua. Nếu không phải mình không được khỏe, đã muốn gặp tiểu cô nương xuất sắc trong miệng con gái từ lâu.
Nhưng khoảng thời gian này, dường như con gái không muốn đi ra ngoài lắm, cũng không thấy con bé nhắc đến Lư Niệm Hoa thế này thế kia. Sao vậy? Hai tiểu cô nương cãi nhau rồi à?
Còn đang suy nghĩ tìm cơ hội hỏi con gái xem sao, chợt có hạ nhân đi tới bẩm báo nói “Lư Niệm Hoa cầu kiến”. Chu Tuấn Nhã đang đánh cờ với mẫu phi lập tức thay đổi sắc mặt, oán hận nói không gặp.
Tĩnh vương phi đã muốn gặp “tiểu cô nương xinh đẹp lại thông minh” được con gái nhắc tới vô số lần này từ lâu rồi. Bà ấy cho rằng con gái đang giận dỗi, bèn khuyên: “Nếu người ta đã chịu hạ mình đến tìm con làm lành, cũng không có thù sâu hận lớn gì, xóa bỏ hiểu lầm vẫn là bạn tốt mà.”
Không đợi con gái đáp lời, bà lập tức dặn dò hạ nhân mời Lư Niệm Hoa đến nội viện. Chu Tuấn Nhã rất giận, nhưng không biết nên giải thích với mẫu phi thế nào. Chẳng lẽ bảo nàng ấy nói người bạn tốt của mình là một tên đàn ông thối sao?
Nhưng sự thật không cho phép nàng ấy làm đà điểu. Lư Niệm Hoa vừa nghe Tĩnh vương phi cho mời, mặc dù có căng thẳng và bối rối trong chốc lát, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại. Nếu đã quyết định là tiểu cô nương hoạt bát tùy ý kia, vậy phải bình tĩnh đối mặt với nàng ấy và người nhà của nàng ấy. Y muốn trải đường cho mình ở phủ Tĩnh vương, tránh tiểu cô nương mình nhìn trúng bị người khác tha đi mát!
Sau khi nhìn thấy Lư Niệm Hoa cao một mét tám còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, Tĩnh vương phi lập tức cạn lời, ánh mắt nhìn về phía con gái cũng tràn đầy bất đắc dĩ. Rốt cuộc con gái ngốc đến mức nào mới nhận lầm một chàng trai thành tiểu muội muội đáng thương cần bảo vệ chứ?
“Không thể trách con! Ai bảo vẻ ngoài của hắn ta quá khiến người ta mơ hồ chứ? Một nam nhân lại có khuôn mặt khiến con gái phải ghen tị, không khiến người ta hiểu lầm mới là lạ!” Lúc đó Chu Tuấn Nhã đã tranh luận như thế.
Lư Niệm Hoa lập tức tỏ vẻ rất tổn thương: Y cũng không muốn có khuôn mặt thế này mà, có được không? Nếu có thể lựa chọn, y thà rằng mình đen hơn một chút, xấu hơn một chút, cũng không muốn có khuôn mặt như vậy đâu.
Dù sao cũng là “tiểu muội muội” mình “bảo vệ” bốn năm, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết làm ra vẻ đời không còn gì lưu luyến, Chu Tuấn Nhã lập tức mềm lòng. Dưới thế tấn công cố ý giả vờ đáng thương của Lư Niệm Hoa dần dần tha thứ chuyện lừa gạt mình của y.
Tuy Tĩnh vương phi được Tĩnh vương bảo vệ quá mức, nhưng liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của Lư Niệm Hoa với con gái. Chỉ là bà ấy không vạch trần, vui mừng nhìn trái tim con gái bị xâm chiếm từng chút một, từng bước đi vào cái bẫy dịu dàng của tiểu tử kia.
Tĩnh vương đã điều tra về Lư Niệm Hoa từ lâu, gia thế không tệ, gia phong không tồi, phẩm chất con người cũng không có vấn đề. Một điểm duy nhất chính là nhỏ hơn con gái một tuổi. Nhưng nếu người ta không chê con gái mình lớn tuổi thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Tĩnh vương phi cũng đỡ hơn một tâm sự, không cần buồn rầu về hôn sự của con gái nữa.
Mọi thứ đều nước chảy thành sông, trước mặt Lư Niệm Hoa “gian xảo”, tâm hồn thiếu nữ của Chu Tuấn Nhã đơn thuần lại ngây thơ đã nhanh chóng bị bắt lấy. Vào năm Lư Niệm Hoa mười tám tuổi, Chu Tuấn Nhã mười chín tuổi, hai người thành thân. Lúc đó, của hồi môn của Chu Tuấn Nhã mười dặm hồng trang, cái đầu tiên được khiêng vào Lư phủ, cái cuối cùng vẫn còn ở phủ Tĩnh vương chưa khiêng ra ngoài, khiến khuê tú trong Kinh đỏ mắt không thôi.
Danh Sách Chương: