Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hãn Văn vươn bàn tay nhỏ bé ra thăm dò Tiểu Hắc. Quan viên quản lý bãi săn hơi nôn nóng, nếu như Đại hoàng tử bị sói cắn ở bãi săn gã quản lý, gã thật sự không gánh nổi trách nhiệm này!

“Hoàng thượng, cho dù là sói được người nuôi lớn từ nhỏ thì vẫn có mấy phần dã tính. Thần lo…” Quan viên quản lý bãi săn sốt ruột nói.

Hoàng hậu nương nương nghe vậy thì rất kinh ngạc, nhăn mày hỏi: “Sói? Không phải là chó do Dư cô nương thuần dưỡng sao? Sao lại thành sói rồi? Hoàng thượng, mau gọi hoàng nhi trở về, quá nguy hiểm!”

“Các ngươi lo thừa rồi, nhìn đi, hoàng nhi và Tiểu Hắc rất hòa thuận mà?” Chu Quân Phàm biết lai lịch của Tiểu Thảo, khi hai con sói này không phát hiện xung quanh có nguồn nguy hiểm nào sẽ không làm trái ý của chủ nhân, chủ động tấn công con người.

Hoàng hậu nhìn về phía đó, chỉ thấy con sói đen lớn nghiêng đầu ngốc nghếch nhìn hoàng nhi, trong mắt toát ra sự vui vẻ. Đột nhiên nàng ta trở nên căng thẳng, tay dùng sức siết chặt dây cương - con sói to đó từ từ cúi đầu, cái miệng to lớn tiến đến gần bàn tay nhỏ bé của hoàng nhi. Nếu như nó cắn một cái, vậy thì nửa người của hoàng nhi khó mà giữ được, sao Hoàng hậu có thể không lo lắng chứ?Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, có một người không kìm chế được sự phấn khích trong lòng, không ngừng lặp lại: Cắn, cắn hắn! Cắn đi! Không phải ngươi là sói sao? Sói ăn thịt người là chuyện rất bình thường mà? Nếu Đại hoàng tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây thì tất cả mưu tính của gã đều không cần thực hiện nữa.Đáng tiếc trời cao không nghe thấy tiếng lòng của gã, sau khi Tiểu Hắc nhẹ nhàng ngửi bàn tay nhỏ bé của Chu Hãn Văn thì cảm thấy cậu nhóc rất giống em trai Tiểu Thảo khi còn nhỏ, khiến nó cảm thấy quen thuộc. Nó bèn tự động quy Đại hoàng tử vào phạm vi “Người mình”, dùng đầu lưỡi sần sùi thân thiết liếm lòng bàn tay cậu nhóc.

Chu Hãn Văn chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, không nhịn được bật cười “Ha ha ha”, sự sợ hãi trong lòng tan thành mây khói, chỉ thuận theo lòng mình mà nhào đến ôm cổ Tiểu Hắc. Trên người Tiểu Hắc không có mùi tanh của động vật có lông mà còn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhẹ khiến người khác cảm thấy thoải mái.Đại hoàng tử quyến luyến không thôi vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Hắc, cậu nhóc lấy ra một viên sữa viên từ trong túi đưa đến trước mặt Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cúi đầu ngửi rồi cũng rất nể mặt cậu nhóc mà nuốt xuống. Tuy không ngon như quà vặt chủ nhân cho nhưng có mùi sữa thơm nồng, cũng không quá khó ăn - Tiểu Hắc kén chọn nghĩ.

“Tiểu Bạch muốn ăn không?” Đại hoàng tử lại lấy thêm một viên, có vẻ lấy lòng nhìn Tiểu Bạch luôn kiêu ngạo nhưng lại bị đôi mắt xanh của nó liếc nhìn đầy coi thường. Trái tim thủy tinh của cậu nhóc lập tức bị đả kích nhưng mà cũng may có con sói ngốc Tiểu Hắc này nhanh chóng chữa trị tâm hồn cho cậu nhóc.Đại hoàng tử từ bỏ việc lấy lòng Tiểu Bạch, cậu nhóc nhanh chóng quen thân với Tiểu Hắc như hai anh em tốt, thân thiết vỗ cổ nó nói: “Tiểu Hắc, cố lên đừng chịu thua kém! Săn nhiều con mồi về hơn để những kẻ dám coi thường bản điện hạ rớt tròng mắt!”

“Gào...

o!" Tiểu Hắc nghiêm túc đáp lại cậu nhóc: Săn thú là chuyện dễ như ăn bánh! Bạn nhỏ, cậu cứ chờ đấy đi!

Tiểu Bạch liếc nhìn một người một sói: Hai tên ngốc!

“Lên đường! Bắt đầu săn thú! Tiến về phía rừng cây!” Giọng nói non nớt của Đại hoàng tử bị thảo nguyên rộng lớn trước mặt nuốt mất. Cậu nhóc cưỡi con ngựa nhỏ của mình, quơ quơ cung tên trong tay, bắt đầu lần săn thú đầu tiên trong đời cậu nhóc.

Dư Tiểu Thảo chỉ đành cam chịu số phận đi theo sau cậu nhóc. Đi cùng với nàng còn có hai cao thủ đại nội võ công cao cường và hai tỳ nữ cũng học võ công mà Chu Tuấn Dương phái đến chỗ nàng - Xuân Hoa và Thu Thực.

Vì đảm bảo an toàn cho Đại hoàng tử, Dư Tiểu Thảo lựa chọn kế sách an toàn nhất trong ba mươi sáu kế. Nghe quan viên quản lý bãi săn nói nơi này đa số toàn con mồi nhỏ, còn vỗ ngực bảo đảm nhất định không có dã thú hung mãnh.

Tuy Đại hoàng tử chỉ mới học sơ sơ cưỡi ngựa và bắn cung nhưng cũng bắn khá chuẩn, một con gà rừng màu lông sặc sỡ nhanh chóng bị “Cây cung đồ chơi” trong tay cậu nhóc bắn trúng cánh, ngã ra đất giãy giụa.

Tiểu thái giám thiếp thân của Đại hoàng tử vui vẻ chạy đến, bắt lấy con gà rừng bị thương, mau chóng nói lời ngon ngọt lấy lòng cậu nhóc: “Đại hoàng tử ngài giỏi thật đó! Có tiềm năng trở thành thần bắn cung đó. Chờ khi ngài bằng tuổi Dương Quận vương, nhất định sẽ giỏi hơn ngài ấy…”

“Tiểu Trác Tử, không nên nói bậy bạ! Phụ hoàng ta nói Dương Quận vương thiên phú dị bẩm, trên đời này khó mà tìm ra người thứ hai giỏi võ công như thúc ấy. Nếu thúc ấy sinh ra trong giang hồ nhất định có thể làm một minh chủ võ lâm tài giỏi…” Chu Hãn Văn rất kính nể vị đường thúc này. Cậu nhóc giống như một người hâm mộ nhỏ chân thành, không cho phép ai nói xấu thần tượng mình.

Tiểu Trác Tử mới mười một mười hai tuổi, vì là người tinh tế, làm việc có chừng mực nên mới được Tô Nhiên chọn trúng để phục vụ bên cạnh Đại hoàng tử. Tuy rằng tính cách có chút chân chó nhưng vẫn có bản lĩnh phán đoán tâm ý của chủ tử. Cậu ta nghe vậy thì vội vàng nói: “Dương Quận vương có thiên phú dị bẩm về võ học, về mặt cưỡi ngựa bắn cung, khi ngài ấy lớn bằng ngài chưa chắc đã giỏi như ngài.”Đại hoàng tử rất vui vẻ, nhìn Dư Tiểu Thảo ở sau lưng, quát lên với Tiểu Trác Tử: “Lá gan ngươi cũng lớn thật đó, dám nói xấu Dương Quận vương trước mặt Dư đại nhân. Cẩn thận bị ngài ấy xử lý!”

Dư Tiểu Thảo ra vẻ rất vô tội: Chủ tớ các người lời qua tiếng lại sau lại kéo ta vào làm gì? Bản cô nương trêu chọc các người à?

“Suỵt!" Chu Hãn Văn có phát hiện, mau chóng ra hiệu đừng lên tiếng với Tiểu Trác Tử vẫn còn muốn tâng bốc chủ tử. Dư Tiểu Thảo tập trung nhìn thì thấy xa xa trong rừng rậm có một đàn hươu sao đang nhàn nhã ăn cỏ xanh, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần.Đại hoàng tử cúi đầu nhìn cây cung nhỏ trong tay mình, chỉ đành thừa nhận với lực cánh tay và cung tên của cậu nhóc, trừ khi bắn trúng mắt hươu sao nếu không thì khó mà săn được nó. Cậu nhóc nhanh chóng suy nghĩ, nhẹ giọng nói với Tiểu Hắc đang bắt ong trong bụi cỏ: “Tiểu Hắc, đến lúc ngươi phát huy rồi! Đi, bắt một con hươu sao về, buổi tối chúng ta nướng thịt nai ăn!”

Tiểu Hắc nghe thấy tên mình thì quay đầu ngốc nghếch nhìn người bạn mới, giống như không nghe thấy cậu nhóc vừa nói gì. Chu Hãn Văn thấy nó không nghe lời thì có hơi nhụt chí ủ rũ trề môi.

Tiểu Trác Tử lập tức an ủi chủ tử: “Điện hạ, có vài thú cưng chỉ nghe hiểu mệnh lệnh của chủ nhân chúng nó. Việc này phải nhờ Dư đại nhân!”

Dư Tiểu Thảo cũng muốn ăn thịt hươu nướng, thấy Đại hoàng tử liếc mắt nhìn mình đầy mong chờ thì vội vàng ra lệnh cho hai con sói: “Tiểu Hắc, Tiểu Bạch! Mau, bắt một con về!”

Hai con sói lớn lập tức chuyển khỏi trạng thái lười biếng, dựng đứng lỗ tai, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào con mồi, vận sức chờ phát động, lặng lẽ ép sát gần bầy hươu sao. Hình như bầy hươu sao cũng ý thức được nguy hiểm, dừng ăn cỏ, rướn cổ nhìn quanh đầy cảnh giác.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp tục lặng lẽ di chuyển, bầy hươu sao cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần, vô cùng nôn nóng nhìn xung quanh. Một con hươu đực có vẻ là con đầu đàn vội vàng kêu vài tiếng, bầy hươu chuẩn bị rút lui. Hai con sói thấy vậy thì không ẩn nấp nữa, lập tức phóng đến chỗ bầy hươu nhanh như chớp.

Bầy hươu chạy trốn tán loạn, tuy rằng hươu sao nổi tiếng chạy nhanh nhưng tốc độ của chúng nó căn bản không thể nào so với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã được nước linh thạch cải thiện thể chất. Hai con sói đã trở thành hai tàn ảnh đen trắng trong mắt Đại hoàng tử, cậu nhóc căn bản còn chưa nhìn rõ động tác của hai con sói thì cuộc săn đã kết thúc. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mỗi con ngậm một con hươu đực lớn, thẳng người nhẹ nhàng bước trở về bên cạnh đám người. Thấy ánh mắt kinh ngạc của cậu nhóc, Tiểu Hắc càng đắc ý hơn.

Hai thị vệ của Đại hoàng tử đều thán phục với tốc độ đi săn này. Càng ngạc nhiên hơn là Tiểu Hắc, Tiểu Bạch quá có linh tính. Chỉ nhìn biểu cảm của Tiểu Hắc còn tưởng nó chỉ là một con sói ngốc thích được cưng chiều đó!

Lại nhìn con mồi trong miệng chúng nó, cổ họng bị cắn đứt, những nơi khác không hề có một vết thương nào, thậm chí con mồi trong miệng Tiểu Bạch vẫn còn đang co giật nhẹ!

“Giỏi quá! Dư đại nhân, hay là chúng ta đổi sang nơi nào nhiều con mồi hơn đi? Có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở đây không sợ không lấy được một trong ba thứ hạng đầu!” Chu Hãn Văn tán thưởng sờ lông trên lưng Tiểu Hắc, cậu nhóc lại lấy một viên sữa viên ra, Tiểu Hắc cũng không hề kén chọn nuốt luôn.

Dư Tiểu Thảo không hề hứng thú với thứ hạng, nàng cảm thấy nhiệm vụ quan trọng của nàng là bảo vệ Đại hoàng tử thật tốt, không để cậu nhóc bị thương, nên chỉ nói: “Điện hạ, thần cho rằng những phần thưởng đó nên trao cho những người thật sự có thực lực. Nếu như dựa vào sự giúp đỡ của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giành được thứ hạng cũng chẳng vẻ vang gì. Ngài thấy sao?”

Dù sao thì Chu Hãn Văn cũng được Hoàng thượng đào tạo thành người nối nghiệp trong tương lai, cậu nhóc nhanh chóng nghĩ thông rồi nói: “Dư đại nhân nói có lý. Chờ ta lớn hơn, ta sẽ dùng chính khả năng của ta tranh cao thấp với bọn họ. Vậy bây giờ… chúng ta có tiếp tục đi săn không?”

“Đương nhiên rồi, đã đến bãi săn mà không trải nghiệm chút vui thú khi đi săn thì chẳng phải là tốn công đến hay sao?” Cung tên trong tay Tiểu Thảo là do Chu Tuấn Dương đặc chế dựa theo sức lực của nàng, nhìn qua thì không lớn hơn cung của Đại hoàng tử bao nhiêu nhưng lại hoàn thiện hơn rất nhiều. Đáng tiếc Dư Tiểu Thảo mù mờ việc bắn cung nên không để nó phát huy được tác dụng gì lớn.

Chu Hãn Văn hứng thú bừng bừng nói: “Đúng! Người xưa nói: Cái thú của người đánh cá không phải là cá mà là quá trình câu cá. Con mồi nhiều hay không không quan trọng, quan trọng là hưởng thụ quá trình đi săn. Nơi này không có nguy hiểm gì, mấy người các ngươi cũng thử trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi đi săn đi?”

Tuy trong lòng hai thị vệ rất hâm mộ những đồng liêu khác được tham gia săn thú, nhưng bọn họ cũng biết nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Đại hoàng tử nên đều đứng im chỗ cũ không hề nhúc nhích. Cho đến khi Đại hoàng tử xụ mặt có vẻ sắp nổi giận đến nơi mới bất đắc dĩ rời đi.

Cũng may khu vực quanh đây đều là mấy con mồi nhỏ sức tấn công không cao. Nếu không thì đánh chết bọn họ cũng không dám để Đại hoàng tử rời khỏi tầm mắt của bọn họ. Hai thị vệ bàn bạc một lát rồi quyết định chỉ loanh quanh ở gần đó, hành động tùy theo hoàn cảnh, duy trì khoảng cách nhất định với Đại hoàng tử, nếu như ngài ấy gặp nguy hiểm thì có thể kịp thời cứu giá.

Dư Tiểu Thảo cũng để Xuân Hoa và Thu Thực tự do hoạt động, trải nghiệm cảm giác đi săn. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng không kiềm chế được thiên tính, nhào vào trong rừng rậm, nhanh chóng lặn mất tăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PH
Phương Hoàng03 Tháng tư, 2023 04:19
đọc mấy chương đầu thấy dù nu9 đã 29 tuổi rồi chưa kể trước đây từng bươn chải, kinh doanh các thứ nuôi các em mà xuyên xong lại nhiều khi ngây thơ thế nhỉ
TT
Thảo Trang28 Tháng một, 2023 11:54
kiểu ban đầu ngầu,giỏi bao nhiêu thì khúc sau ghen tuông,tào lao bấy nhiêu á bạn,mjh đọc lướt lướt biết nội dung thôi chứ khúc nào có namnu chih là bỏ qua
D
Ducle24 Tháng một, 2023 14:33
Nội dung qus rõ ràng sự thật dù có thông minh tài năng thế nào cũng thua cấp bậc phong kiến..k ohair muốn là dc.. như thằng tiểu quận vương chả ra gì...tại vì nó là vương nên n9 phải ép buộc mình chịu đựng..k phải muốn là có thể làm theo ý mình dc..thích tiểu thợ săn triệu với n9 hơn..chân thành và gần gũi..k như thằng quận vương.. tưởng mình là cha..ép này ép nọ.. thấy phát bực
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu thấy ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu tháng ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
D
Ducle22 Tháng một, 2023 01:53
Dịch giả dịch mấy cái đơn vị tiền sai bét...1000 văn là 1 lượng bạc..lúc thì 100 văn là 1 lượng...chú ý kĩ dùm..lộn xộn
TT
Tp thảo11 Tháng một, 2023 14:13
Cảm ơn bạn HaTa đã ủng hộ 20lt nhé ❤️❤️
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724....724
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717......717
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......703
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695......
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680..,.
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680
BÌNH LUẬN FACEBOOK