Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"

Xem này! Huynh không hề làm ta bị thương, chỉ là dính chút vết bẩn mà thôi!” Nụ cười của Dư Tiểu Thảo vẫn ngọt ngào như cũ, mắt to cong cong vụt qua ánh sáng gian trá, sinh động đến khiến người ta không nỡ dời mắt đi.

Chu Tuấn Dương nhìn vết đỏ nhạt trên mặt Dư Tiểu Thảo, lộ ra vẻ mặt chần chừ. Lúc này, thần trí của hắn đã dần dần khôi phục, hắn mơ hồ có chút ấn tượng với lần mất khống chế bùng nổ này, không giống như lúc trước khôi phục thần trí hoàn toàn không có ký ức. Có lẽ là vì thuật đọc tâm ngày càng thuận buồm xuôi gió, lúc hắn ra tay, có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Lưu tổng quản. Hiểu rất rõ đối phương là người đắc lực nhất bên cạnh mình, nhưng bị ác ý khống chế che mờ, không thể dừng lại được.

Mấy năm nay quen Tiểu Thảo, mặc dù có lúc hắn sẽ không thể khống chế được tâm ma, nhưng có thể thoát ra từ trong đó rất nhanh. Hắn cho rằng mình đã có đủ khả năng để kiềm chế u ám trong lòng, nhưng không ngờ rằng, thì ra tâm ma vẫn luôn tồn tại, chỉ là đang chờ đợi thời cơ bùng nổ mà thôi.

Hôm nay, có Lưu tổng quản ở bên cạnh liều mạng ngăn hắn tàn sát Ngô gia, sống chết của Ngô gia hắn cũng không để ý. Nhưng mà, nếu một ngày nào đó hắn ngộ thương người Dư gia hoặc Phòng gia, Tiểu Thảo có thể hận hắn cả đời không? Hoặc là, lúc Tiểu Thảo ở bên cạnh hắn, hắn bị tâm ma khống chế thì sao… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Có lẽ… rời xa nàng, mới là cách bảo vệ nàng tốt nhất!

Dư Tiểu Thảo thấy hết vẻ rối rắm và đau thương, cuối cùng là dứt khoát hiện lên trong mắt Chu Tuấn Dương, khiến tim nàng hoảng loạn không thôi. Nàng có một loại cảm giác, nếu nàng không thể xử lý ổn thỏa, hắn sẽ rời xa nàng mãi mãi…

“Dương ca ca, ta thật sợ hãi, muốn được ôm…” Dư Tiểu Thảo rất vô sỉ nũng nịu vờ đáng yêu đòi được ôm.

Trong lòng Chu Tuấn Dương dâng lên một loại cảm xúc đau khổ, cuối cùng tiểu nha đầu của hắn cũng chịu gọi hắn là “Dương ca ca” rồi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng nghe nàng dùng giọng nói mềm mại gọi hắn như vậy. Không thể cho nàng hạnh phúc và an toàn, vậy nên đứng từ xa nhìn nàng hạnh phúc thôi!

Nếu bình thường, Chu Tuấn Dương lúc nào cũng muốn dán chặt lên người nàng nghe thấy nàng nói “muốn được ôm” sẽ lập tức hóa thân thành “chó sói” nhào tới. Nhưng hôm nay, hắn lại lảo đảo lùi về sau mấy bước, không nỡ và yêu thương trong mắt sâu đậm đến khiến người ta chua xót.

Vào khoảnh khắc hắn xoay người, trái tim của Tiểu Thảo như bị cái gì đó xé rách. Chu Tuấn Dương, tên khốn khiếp nhà huynh, không phải huynh đã nói muốn bảo vệ bên cạnh ta mãi mãi, đợi đến ngày ta lớn lên sao? Chẳng lẽ tất cả lời thề trước kia đều tan thành mây khói rồi ư?

Không được, không thể để huynh ấy cứ đi như thế được. Cho dù muốn rời khỏi, cũng phải nói rõ ràng trước sau cái đã. Dư Tiểu Thảo khẽ cau mày, trong lòng nghĩ ra một kế. Nàng không tin Chu Tuấn Dương luôn quan tâm cưng chiều mình sẽ kiên quyết không quan tâm nàng.

“Ui da…” Nàng cố ý hét thảm một tiếng, cắn răng đau đớn ngã mạnh xuống vách tường đổ nát.

Ngay khoảnh khắc nàng phát ra tiếng, Chu Tuấn Dương vốn muốn tung người nhảy lên nóc nhà đưa mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh nàng ngã chỗ đầy mảnh ngói, đá vụn. Hắn đang đứng cách bảy tám bước, tựa như chớp mắt một cái đã vọt đến bên cạnh Tiểu Thảo, đưa tay nhanh nhẹn kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng lại, nhẹ nhàng ôm vào lòng, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải bị trẹo chân không? Ngã trúng chỗ nào rồi?”

Từ những câu hỏi liên tiếp, có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của hắn với nàng. Vậy tại sao còn phải rời đi chứ? Dư Tiểu Thảo rút vào lòng hắn, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Đừng đi, huynh đã nói muốn bảo vệ ta trưởng thành mà, đừng rời khỏi ta…”Đôi mắt của Chu Tuấn Dương hơi chua xót, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả của Tiểu Thảo, thở dài nói: “Ta sợ… sợ ngày nào đó sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận, khó mà bù đắp. Ta là một người không may mắn, sẽ đem lại xui xẻo cho những người xung quanh. Có lẽ, cách xa nhau, mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Nói bậy! Huynh không phải là người không may mắn, huynh là thần bảo vệ của ta!” Dư Tiểu Thảo vội vàng ngẩng đầu lên: “Vì có huynh ở đây, ta mới có thể thoải mái làm chuyện mình muốn, không cần đắn đo về những chuyện khác. Vì ta biết, cho dù ta có chọc thủng một cái lổ ở trên trời, huynh cũng có thể vá lại giúp ta.”

Nàng hít hít mũi, ôm chặt hắn hơn: “Nếu những năm này không có huynh, chắc chắn ta nửa bước cũng khó đi. Không có huynh, ta trồng dưa hấu, trồng rau trưởng thành sớm ở thôn Đông Sơn, còn có các loại công thức nấu ăn đã bị người có dụng ý xấu tính kế rồi; không có huynh, tiệm đồ kho của nhà ta ở Phủ thành không thể nào mở suông sẻ như vậy được, nói không chừng đã bị mấy người cầm đầu ở Phủ thành nghĩ đến rồi; không có huynh, nói không chừng cây lương thực sản lượng cao trên nông trang ở Đường Cổ đã bị những quan viên kia cướp mất công lao, chuyện tốt làm quan hay được phong Huyền chủ, đương nhiên cũng không đến lượt ta.”

“Vì có huynh ở đây, mới có được ta của bây giờ, nếu không, ta vẫn co đầu rút cổ sống cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai trong thôn chài nhỏ rồi!” Dư Tiểu Thảo cố ý nói mọi chuyện nghiêm trọng lên: “Huynh có từng nghĩ, nếu như huynh rời đi. Chắc chắn Hoàng thượng sẽ vì mất đi trợ thủ đắc lực là huynh mà giận cá chém thớt với ta không, nói không chừng còn lấy lại tất cả vinh quang lúc trước của ta, đánh ta về lại thân phận tiểu nông nữ nữa ấy chứ.”

“Đến lúc đó, vườn cây ăn quả phía sau hoàng trang, lều lớn trồng rau quả trong nông trang của huynh, còn có những cửa tiệm khiến người ta ghen tị là phường làm đẹp dưỡng sinh “Hoa tưởng dung” đại phát tài của ta nữa, ngay cả xưởng chế thuốc, tiệm kem này, đều sẽ dần dần bị người ta hãm hại.” Tiểu Thảo ngẩng đầu lén thăm dò phản ứng của Chu Tuấn Dương, thấy sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc thì nói tiếp: “Còn nữa, huynh thường nói ta ngốc nghếch, không có mắt nhìn. Không có huynh làm chỗ dựa vững chắc đã không có Tiểu Thảo đầy bản lĩnh, không biết đã bị ai lợi dụng, áp bức đến cuối cùng chỉ còn lại chút xíu giá trị.

“Sẽ không đâu! Gia sẽ sắp xếp mọi thứ giúp nàng, nếu ai dám động vào một đầu ngón tay của nàng, gia tàn sát cả nhà người đó!” Nghĩ đến Tiểu Thảo sẽ bị người khác giam cầm, mất đi tự do, làm việc cho người khác như nô lệ… Cảm xúc tàn bạo dâng lên, hai mắt Chu Tuấn Dương lại dần dần nhuộm màu máu.

Dư Tiểu Thảo vội vàng ôm lấy cổ hắn, dán khuôn mặt mềm mại lên má hắn, nhẹ giọng nói: “Cho dù sau đó huynh giết sạch tất cả mọi người rồi, cũng không thể chữa lành vết thương của ta, không phải sao? Nếu không muốn ta bị thương, thì hãy bảo vệ bên cạnh ta cả đời, giúp ta ngăn chặn tất cả nguy hiểm, để ta có thể trưởng thành không lo không nghĩ, chẳng phải là được rồi sao.”

Sao mà Chu Tuấn Dương không muốn ở bên cạnh tiểu nha đầu, nhìn nàng lớn lên từng chút một, trở thành cô vợ nhỏ của hắn, sinh cho hắn một đám bánh bao nhỏ xinh đẹp đáng yêu chứ, nhưng mà… “Ta sợ ta ở lại bên cạnh nàng, sẽ trở thành người làm nàng tổn thương.”

“Chủ tử, chẳng lẽ ngài không phát hiện ra sao, mỗi lần cảm xúc của ngài sắp mất khống chế, chỉ cần Dư cô nương ở bên cạnh, ngài sẽ nhanh chóng áp chế được ác ma trong lòng. Chỉ nói tới hôm nay thôi, lý trí của ngài đã hoàn toàn bị cắn nuốt rồi, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Dư cô nương, nhìn thấy bóng dáng của cô nương, lý trí của ngài đã dần dần trở về đó thôi. Dư cô nương chính là khắc tinh của tâm ma trong ngài, không những ngài sẽ không tổn thương cô nương, còn có thể dần dần thoát khỏi tâm ma, rời xa bóng tối trong lòng nhờ ảnh hưởng của cô nương nữa!” Lưu tổng quản uống một viên thuốc trị nội thương, được Đổng Đại Lực dìu đỡ đi tới từng bước.

Lời nói của ông ấy như chuông lớn gõ đi sự mờ mịt trong lòng Chu Tuấn Dương. Đúng vậy, trước kia lúc chưa quen Tiểu Thảo, cảm xúc u ám luôn bao phủ đáy lòng hắn, thỉnh thoảng lại bùng nổ một chút. Tiểu Thảo xua tan sương mù trong lòng hắn, như tia nắng ban mai chiếu sáng cuộc đời hắn, sưởi ấm tâm hồn hắn, để hắn cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ của người bình thường.

Lưu tổng quản nói không sai, Tiểu Thảo là khắc tinh của tâm ma trong lòng hắn! Giống như khi nãy lúc hắn bị ác ý bao vây thao túng, giọng nói của Tiểu Thảo có thể xuyên qua tầng tầng mê man đến nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn, thức tỉnh thần trí yếu ớt kia. Hơi thở trên người Tiểu Thảo như gió xuân ấm áp vậy, mặc dù dịu dàng, lại có thể thổi bay tất cả cảm xúc tiêu cực trên người hắn.

Chu Tuấn Dương cúi đầu nhẹ nhàng ngửi hơi thở tươi mát, thanh thoát tản ra từ trên người tiểu nha đầu, cuối cùng những đè nén trong lòng cũng từ từ biến mất hoàn toàn. Khi nãy hắn chui vào vỏ ốc, rời khỏi Tiểu Thảo, hắn có khả năng rất lớn sẽ hóa thành ma, hủy diệt mọi thứ. Khi có một ngày hai tay dính đầy máu tươi, đôi mắt nhuốm màu máu, hắn còn có thể nhận ra người mình từng thương nhất không?

“Chu Tuấn Dương, Lưu tổng quản nói đúng, cho ta ở lại bên cạnh huynh, cùng huynh chống lại ác ma trong lòng mình đi. Tin ta, chắc chắn thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!” Trong đôi mắt to của Dư Tiểu Thảo tràn đầy nôn nóng, hoang mang và lo lắng, khiến trái tim hắn hơi đau đớn.

Chu Tuấn Dương sờ dấu vết mờ mờ trên mặt tiểu nha đầu, trong lòng đã đưa ra quyết định. Tiểu nha đầu có nhiều bí mật như vậy, nếu hắn không ở bên cạnh nàng, khi bí mật bị công khai, có lẽ chính là lúc nàng không thể trở mình. Hắn phải bảo vệ nàng mãi mãi, dọn dẹp tất cả nỗi lo về sau cho nàng.

“Không phải khi nãy còn gọi Dương ca ca à? Sao lại biến thành “Chu Tuấn Dương” rồi, kêu thêm tiếng nữa gia nghe xem.” Chu Tuấn Dương lại trở về dáng vẻ những ngày qua, bắt đầu bật chế độ trêu chọc Dư Tiểu Thảo.

Dư Tiểu Thảo lại không gay gắt với hắn, nước mắt từ từ rơi xuống, khóe môi lại cong lên thành một nụ cười xinh đẹp, ngơ ngác nói: “Chỉ cần huynh không rời khỏi, gọi huynh bao nhiêu tiếng “Dương ca ca” cũng được.”

“Ầy? Xem ra chuyến này ta tới đây là thừa thãi rồi!” Một giọng nói trong dịu dàng mang theo trong trẻo vang lên từ nóc nhà bên phải hai người.

Lúc này hai người đang ôm chặt nhau mới buông tay đối phương ra, nhìn theo hướng âm thanh quen thuộc vang lên. Trên mái cong bằng ngói lưu ly xanh, có một bóng người lỗi lạc mặc áo trắng bay bay đang đứng đó. Gió mát thổi qua mái tóc dài và ống tay áo phiêu dật của y, tựa như thần tiên bước ra từ trong tranh.

“Tô tiên sinh, sao ngài lại đến đây?” Dư Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn bóng dáng như thần tiên kia, dùng ống tay áo lau nước mắt trên má, nở nụ cười tươi như hoa.

Tô Nhiên nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên mái nhà, không tiếng động rơi xuống đất. Y liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Tuấn Dương vẻ mặt tỉnh táo, nhíu mày nhìn Ngô gia đã trở thành đống đổ nát, khẽ cười một tiếng: “Có người nói cho ta biết, Ngô gia bên này đang dỡ bỏ di dời, ta rảnh rỗi không có gì làm nên đến đây xem thử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PH
Phương Hoàng03 Tháng tư, 2023 04:19
đọc mấy chương đầu thấy dù nu9 đã 29 tuổi rồi chưa kể trước đây từng bươn chải, kinh doanh các thứ nuôi các em mà xuyên xong lại nhiều khi ngây thơ thế nhỉ
TT
Thảo Trang28 Tháng một, 2023 11:54
kiểu ban đầu ngầu,giỏi bao nhiêu thì khúc sau ghen tuông,tào lao bấy nhiêu á bạn,mjh đọc lướt lướt biết nội dung thôi chứ khúc nào có namnu chih là bỏ qua
D
Ducle24 Tháng một, 2023 14:33
Nội dung qus rõ ràng sự thật dù có thông minh tài năng thế nào cũng thua cấp bậc phong kiến..k ohair muốn là dc.. như thằng tiểu quận vương chả ra gì...tại vì nó là vương nên n9 phải ép buộc mình chịu đựng..k phải muốn là có thể làm theo ý mình dc..thích tiểu thợ săn triệu với n9 hơn..chân thành và gần gũi..k như thằng quận vương.. tưởng mình là cha..ép này ép nọ.. thấy phát bực
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu thấy ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu tháng ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
D
Ducle22 Tháng một, 2023 01:53
Dịch giả dịch mấy cái đơn vị tiền sai bét...1000 văn là 1 lượng bạc..lúc thì 100 văn là 1 lượng...chú ý kĩ dùm..lộn xộn
TT
Tp thảo11 Tháng một, 2023 14:13
Cảm ơn bạn HaTa đã ủng hộ 20lt nhé ❤️❤️
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724....724
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717......717
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......703
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695......
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680..,.
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680
BÌNH LUẬN FACEBOOK