Thật ra thì đối với “Thánh dược” tiện tay luyện chế ra này, Tiểu Thảo cũng không có bao nhiêu hứng thú. Chẳng qua nàng chỉ muốn tìm một lý do hợp lý đường đường chính chính cầm linh dược trong tay mà thôi. Thông qua vẻ mặt của Từ Tử Dực, nàng nhìn ra với hắn năm viên thuốc đã là cực hạn rồi cho nên cũng không ép hắn nữa.
Nàng nở nụ cười tựa như một tiểu hồ ly, nói: được “Được rồi! Chuyện thánh dược cứ theo lời người đi! Nhưng mà.”
“Nhưng mà cái gì?” Từ Tử Dực thấy nụ cười trên mặt tiểu cô nương, khóc không ra nước mắt cầu xin tha thứ, “Bà cô nhỏ của ta ơi, ngươi còn yêu cầu gì nữa chứ? Sao có thể xảo quyệt đến như vậy?”
“Thật ra thì yêu cầu này đối với Dược vương cốc các ngươi mà nói, dễ như trở bàn tay! Chính là... sau này đến khi con cháu Dư gia chúng ta cần Dược vương cốc chữa trị, xin Từ Thiếu cốc chủ ra tay cứu giúp!” Dư Tiểu Thảo không làm khó hắn nữa, dứt khoát nói.
“Được rồi, không dám! Lấy quan hệ giữa chúng ta, chuyện này còn cần phải nói ư!” Từ Tử Dực còn tưởng là yêu cầu gì xảo quyệt nữa chứ. Dược vương cốc vốn có nghiệp vụ cung cấp thuốc, chữa trị miễn phí cho người bên ngoài, cho nên tất nhiên không có gì phải miễn cưỡng cả.
Yêu cầu của Dư Tiểu Thảo dĩ nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Lúc có nàng ở đây, tất nhiên nàng sẽ không để cho người Dư gia xảy ra bất kỳ một bệnh tật nặng nề và đau đớn nào. Dù sao cũng có thần khí- Tiểu Bổ Thiên Thạch ở đây để ăn gian mà. Nàng yêu cầu như vậy cũng là vì muốn mưu cầu phúc lợi cho con cháu đời sau mà thôi!
“Dược vương cốc các ngươi có cái gì làm tín vật không? Để sau này khi trình ra, các ngươi sẽ dốc toàn y lực cứu giúp?” Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút nói, “Đừng hiểu lầm! Không phải ta không tin tưởng ngươi. Mà là vì mấy chục năm sau, thế hệ chúng ta cũng già đi, đời sau của Dược vương cốc có thể thừa nhận tín vật!”
Từ Tử Dực cười khổ một tiếng, nghĩ ngợi chốc lát nói: “Vốn không có! Nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, không có cũng thành có! Trở về ta sẽ sai người dùng gỗ đen vạn năm điêu khắc vài tấm lệnh bài cứu viện. Phàm những người có lệnh bài này trong tay, đều sẽ là người có ân với Dược vương cốc. Dựa vào lệnh bài cứu viện có thể khiến Dược vương cốc dốc sức cứu giúp một lần. Như vậy đã được chưa?”
“Ừm, ừm! Lệnh bài kia có thể cho ta ba tấm được không?” Dư Tiểu Thảo đòi hỏi nhiều.
“Dư cô nương, ngươi như vậy không phải đang làm khó ta sao? Chỉ có người có ân với Dược vương cốc mới có thể có được tấm lệnh bài này...” Từ Tử Dực cảm thấy mặt mình sắp nhăn đến méo mó rồi. Dư cô nương này thật khó dây vào, thật sự không biết phải làm sao!
Dư Tiểu Thảo bẻ đầu ngón tay, nói với hắn: “Ngươi tính một chút xem, ta và Dương Quận vương cứu ngươi một mạng ở trong núi sâu. Ngươi thân là người thừa kế của Dược vương cốc, trên người gánh toàn bộ hy vọng hưng suy của cốc. Bọn ta cứu người có phải có ân với toàn bộ Dược vương cốc hay không?”Điều này Từ Tử Dực thừa nhận. Hắn coi như người thừa kế của Dược vương cốc, người trong cốc đều dốc cạn lực để đào tạo hắn trở thành một người có đủ năng lực để nối nghiệp. Nếu như hắn chết trên đường hái thuốc, vậy quả thực là một tổn thất lớn của Dược vương cốc.
Thấy hắn gật đầu một cái, Tiểu Thảo lại tiếp tục nói: “Quan trọng là, không những ta cho ngươi uống một viên thánh dược quý giá được cất giấu trong nhà suốt mười mấy năm mà còn cung cấp cho Dược vương cốc một viên để nghiên cứu. Lấy thành tựu chế thuốc của Dược vương cốc các ngươi ra mà nói, việc phân tích tìm ra thành phần của thánh dược rồi luyện chế ra thánh dược có thể chữa được bách bệnh cũng chỉ là chuyện sớm muốn! Ta cung cấp toa thuốc quan trọng như vậy đến tận cửa cho các ngươi, như vậy có được gọi là có ân với Dược vương cốc hay không?”Được rồi! Mặc dù không phải đóng góp toa thuốc, nhưng dẫu sao viên thánh dược kia quả thật do Dư cô nương cung cấp cho. Chuyện này Từ Tử Dực không thể không thừa nhận!
“Còn nữa! Lần này Dược vương cốc các ngươi có thể thuận lợi bắt được phản đồ cũng do ta cung cấp đầu mối. Chuyện này chẳng lẽ còn không được gọi là có ân?” Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt đương nhiên, ý tứ rất rõ ràng: Muốn ngươi ba tấm lệnh bài cũng không phải đòi hỏi nhiều, những lệnh bài này đều là thứ ta nên có!
Từ Tử Dực không cãi lại nàng, không thể làm gì hơn là xoa mũi chấp nhận chuyện ba tấm lệnh bài kia. Bất kể nói thế nào, chỉ cần có thể luyện chế thánh dược thành công, bao nhiêu lệnh bài cũng đáng giá!
Tiễn Từ Tử Dực đi, Dư Tiểu Thảo vui đến sắp bay được rồi. Đầu tiên, Từ Tử Dực đã giải quyết mối họa lớn đè nặng trong lòng nàng. Không còn Lôi thiên sư với mấy tà thuyết mê hoặc người khác nữa, nàng có thể mang theo mấy ám vệ xông pha khắp quan ngoại! Thêm nữa nàng còn tranh thủ được ba lần bảo vệ tính mạng cho con cháu đời sau, vậy cũng coi như một niềm vui bất ngờ! Haizz... Nếu sớm biết Từ Thiếu cốc chủ dễ nói chuyện như vậy, nàng đã xin thêm mấy tấm lệnh bài nữa rồi.
Trên đường áp giải phản đồ trở về cốc, Từ Tử Dực hắt hơi một cái thật to. Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm bất an. Hắn vẫn nên nhanh chóng trở về cốc thôi, bên ngoài quá nguy hiểm. Một tiểu cô nương bề ngoài giống như tiểu bạch thỏ vậy, ai có thể ngờ được nàng thật ra là một con hồ ly giảo hoạt chứ.
Lúc này đã là cuối mùa xuân đâu mùa hè. Trên thảo nguyên ở phía Bắc, nhiệt độ thích hợp, không khí dễ chịu; thật sự là một nơi nghỉ mát lý tưởng. Đáng tiếc người nào đó đã sớm nóng vội đến mức lòng như lửa đốt, còn đang chờ trở về cưới vợ nữa. Y rất sợ sẽ bỏ lỡ mất ngày tốt lành, cho nên chỉ đợi giải quyết xong rắc rối lớn nhất liền vội vàng thúc giục mọi người trở về kinh.
Lúc về Tiểu Thảo ngồi xa giá của Quận chúa để trở về. Xe ngựa rộng rãi thư thái, có thể nằm cũng có thể ngồi, chứa một lúc bảy tám người cũng không thành vấn đề. Hạ Uyển Ngưng và Viên Tuyết Diễm cũng được ngồi thoải mái trong xe ngựa. So với lúc ban đầu, quả thật các nàng đã hạnh phúc hơn nhiều.
Lúc đến quan ngoại, bởi vì Tiểu Thảo thân mang việc công cho nên một đường bọn họ đều phải cưỡi ngựa chạy nhanh. Mỗi ngày khi đặt chân xuống đất cũng đều đau eo mỏi lưng. Đến buổi sáng, bọn họ thật sự không còn muốn đi tiếp nữa. Dọc đường đi lại gặp phải không ít trắc trở khiến cho hai vị khuê tú mỏng manh trong kinh phải trải nghiệm cảm giác sợ hãi bất an.
Lúc về lại thuận buồm xuôi gió cả chặng đường. Hỏa khí doanh còn cố tình phái ra mười mấy huynh đệ hộ tống các nàng rời khỏi quan ngoại, để cho một số tên ngoại tộc nào ngu xuẩn muốn hành động gì đó phải thu lại tâm tư, trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào quan nội.Đoàn người đến kinh thành đã là lúc giữa hè. Dư Tiểu Thảo, Lữ Hạo và Ninh Đông Lan cùng vào cung diện thánh. Bởi vì chuyến đi làm việc công này vô cùng nguy hiểm cho nên Tiểu Thảo được ban thưởng không ít thứ tốt nhằm trấn an tâm trạng bị tổn thương của nàng. Hơn nữa Hoàng thượng còn cho nàng nghỉ nửa tháng để nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe một chút.
Tĩnh Vương phi nghe nói trên đường hung hiểm liền cho gọi Tiểu Thảo tới Vương phủ. Sau khi kéo tay nàng kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận nàng không bị thương mới ôm người vào trong ngực, lo lắng nói: “Làm sao có thể để cho một cô gái đi làm công sự nguy hiểm như vậy chứ? Hoàn toàn có thể luyện chế giải độc đan ở trong kinh xong rồi sai người mang đến quan ngoại mà! Có phải bị dọa rồi không? Ngày mai ta đưa con đến chùa Sùng An, tìm trụ trì nghe kinh bình an!”
Nghe nói kinh bình an ở chùa Sùng An rất có hiệu quả đối với việc trấn an tinh thần. Rất nhiều trẻ con bị kinh sợ chỉ cần mời pháp sư trụ trì đến tụng một đoạn kinh bình an là có thể xóa hết nỗi kinh sợ của đứa bé. Dư Tiểu Thảo rất muốn nói mình không phải trẻ con, cũng không hề bị hù dọa. Nhưng mẹ chồng tương lại đã có ý tốt, không tiện từ chối, nàng không thể làm gì khác là đi cùng bà một chuyến. Cứ coi như giúp Tĩnh Vương phi an lòng đi!
Chiến sự ở biên quan vùng Tây Bắc đã triển khai toàn diện. Có "
Chiến thần" bất khả chiến bại Dương Quận vương ở đây, trận lớn trận nhỏ quân ta đều không thua. Có các loại đan dược bảo vệ thân thể mang theo tùy thân, kẻ địch căn bản không có cơ hội ám toán hắn. Ở toàn bộ Tây Bắc này, võ công của hắn không tìm được địch thủ. Ngay cả Tô Nhiên- Tô đại nhân đến giám sát quân tình, hắn cũng có thể đấu tay đôi với y.
Ngày thường, giữa những ngày chiến đấu, Chu Tuấn Dương còn không ngừng tìm đại nhân Giám sát quân tình chỉ điểm một hai chiêu. Dương Quận vương đã đính hôn cùng Tiểu Thảo. Sau khi bọn họ xác định quan hệ, trong lòng Tô Nhiên tất nhiên cũng sẽ “Yêu ai yêu cả đường đi”, y chỉ giáo Chu Tuấn Dương không giữ lại chút nào giúp cho võ công của hắn lại tăng lên không ít.
Tin vui liên tục truyền về, lo lắng trong lòng Tiểu Thảo mới buông xuống một ít. Tiếp theo, toàn bộ tinh thần của nàng đều đặt vào Dược thiện phường. Trong những ngày đến quan ngoại, Dược thiện phường đã dựa theo bản vẽ của nàng sửa sang lại xong, cũng được tiến hành nhanh chóng việc huấn luyện dược thiện sư.
Sau bếp cũng phân công rất rõ ràng. Mỗi một dược thiện sư phụ trách một loại thuốc, có một căn bếp của riêng mình. Bởi vì mỗi một dược thiện sư chỉ được huấn luyện một phương pháp phối chế dược thiện duy nhất cho nên chỉ qua nửa năm huấn luyện, bọn họ đã sớm thành thục thủ pháp nấu nướng, dễ dàng điều chỉnh nhiệt lửa. Thuốc nấu ra chẳng những đáp ứng đủ yêu cầu về sắc mùi vị mà quan trọng nhất là đáp ứng được hiệu quả trị liệu.Đây càng là thứ khảo nghiệm bản lĩnh của dược thiện sư. Cũng may Dương Liễu có thiên phú cực cao trong nấu ăn, đối với người khác cũng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Một trong số những dược thiện sư này là người đã đi theo nàng ấy từ khi còn ở quán đồ kho. Người có thể khiến nàng ấy mang theo bên cạnh suốt mấy năm, nhất định có thể giành lấy vị trí cho mình.
Tuy nói, khi còn ở tiệm bánh ngọt, những người này chỉ là phụ bếp, nhưng bọn họ vẫn luôn tỏa sáng. Còn nữa, khi chủ tử vừa mới truyền lời nói muốn xây dựng một dược thiện phường nổi tiếng nhất Kinh thành, những nha đầu đi theo Dương Liễu nhiều năm này cũng tự cảm thấy bản thân có đất dụng võ.
Trong lúc học nấu dược thiện, các nàng rất khắc khổ chăm chỉ. Hơn nữa mỗi cá nhân đều có thiên phú không tệ. Tất cả nhân viên đều biểu hiện xuất sắc, dễ dàng vượt qua khảo hạch dược thiện sư, vinh hạnh đảm nhiệm một chức dược thiện sư tại “Dược thiện phường Dư Ký”
Ngoại trừ bốn người kia, tất cả những dược sư khác đều được tuyển từ bên ngoài vào. Nữ có nam có; có cả người xuất thân là đầu bếp, có kỹ thuật nấu nướng rất tốt; có người lại là nội trợ trong nhà, nấu nướng cũng rất giỏi. Tất cả bọn họ đều hướng về Dược thiện phường vì mức lương mỗi tháng cao ngất; còn vì cả những người ngưỡng mộ đến cực đoan “Du Ký”. Hơn cả là tiểu cô nương sáng lập “Dư Ký”- nữ nhân đầu tiên của Đại Minh kinh doanh gì thành công đấy, năng lực cao đến không thể nghi ngờ được, bọn họ đều muốn thông qua năng lực của mình để có thể trở thành thành viên của “Dư Ký”...
“Dược thiện phường Dư Ký” còn chưa mở, cáo thị tuyển mộ dược thiện sư vừa dán một cái đã gây náo loạn của Kinh thành. Người ghi danh cũng sắp chen vỡ căn phòng tuyển dụng tạm thời. Chỉ tìm hai mươi vị dược thiện sư nhưng lại có tới hơn trăm người ghi danh tham gia huấn luyện.
Huấn luyện cũng được chọn lựa theo nguyên tác công bằng. Hơn một trăm người chia thành hai mươi tổ, mỗi tổ năm đến sáu người được huấn luyện hai mươi chế độ ăn uống khác nhau. Sau hơn bốn tháng tập luyện kết thúc, sẽ do chủ tử “Dược thiện phường”- Dư Tiểu Thảo mới trở về từ quan ngoại tự mình thưởng thức giám định. Mỗi chế độ ăn chọn ra từ một đến hai dược thiện sư. Ở mỗi tổ, người hạng nhất sẽ phụ trách làm chủ bếp, người hạng nhì sẽ làm phụ bếp. Nếu như chế độ ăn này có lượng tiêu thụ lớn, cung không đủ cầu, cả hai được thiện sư này sẽ phải ra tay đồng thời..
Những người không được chọn kia nếu muốn tiếp tục tham gia huấn luyện, sẽ được học miễn phí tiếp cho tới khi nhận được sự đồng ý của Tiểu Thảo mới thôi. Những người này đều là nhân tài dự bị của Dược thiện phường. Tương lai khi mở rộng cửa hàng hay mở thêm chi nhánh, nàng cũng có thể sử dụng được.
Danh Sách Chương: