Buổi tối mọi người trong nhà ngồi quanh bàn cơm, uống canh đầu ca thơm ngon, ăn cá kho thơm ngào ngạt, vui vẻ nói chuyện thu nhập hôm nay.
“Nhị tỷ! Cá nấu rượu kho mục bán chiều hôm nay, lúc đầu mọi người chê cá nhỏ, nhiều xương, cũng chỉ nhìn chứ không muốn mua. Đệ đành lấy một con cá nhỏ ăn cho bọn họ xem, nói bọn họ xương cá đã mềm, chỉ nhai một chút rồi nuốt xuống cũng không có vấn đề gì đâu, bọn họ mới chịu mua.” Tiểu Thạch Đầu há miệng thật lớn uống canh cá, trong lòng cảm thấy mỹ mãn. Một tháng trước, bánh bột ngô to cũng không đủ để cậu bé ăn no, làm gì có may mắn lớn như vậy, mỗi ngày đều được ăn thịt cá?
“Lúc đầu, bọn họ mua không nhiều, trong lòng đệ gấp muốn chết. Cũng may những người mua cá nấu rượu kho mục đều nói ăn rất ngon, nhiều người lại mua một phần mang về cho con nhỏ ở nhà ăn! Lão Hác thúc lập tức mua tận năm phần, bản thân ăn một, còn lại mang về. Ông ấy nói, gần đây bến tàu nhiều việc, kiếm tiền cho người trong nhà dùng, đồ ăn vừa rẻ vừa ngon như vậy, không mua nhiều mang về, sẽ bị Hác thẩm mắng!”
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Thạch Đầu vang khắp phòng, mọi người cười khanh khách nhìn cậu bé. Hạnh phúc chính là đơn giản như vậy…
“Hơn một trăm con cá, không đến ba mươi phút đã bán xong. Thủ lĩnh Lục Tử ca của một đám công nhân khác cũng mua năm phần. Đốc công Tôn vì giành một phần cá cuối cùng với hắn ta mà suýt nữa đánh nhau!” Tiểu Thạch Đầu đắc ý dào dạt nói: “Vẫn là đệ tặng miễn phí cho bọn họ phần cá này, mỗi người một con, mới dẹp được lần xô xát này. Nhị tỷ, đệ giỏi chứ!”
Tiểu Thảo chọc nhẹ mũi của cậu bé, khen ngợi: “Ừ! Thạch Đầu nhà chúng ta lợi hại nhất, mới sáu tuổi đã thông minh như vậy, bảo sao con mắt tinh tường nhìn thấy châu ngọc của Viên tiên sinh lại nhìn trúng đệ!”
Tiểu Thạch Đầu càng đắc ý hơn, cái miệng nhỏ cười ha ha không ngừng, cuối cùng híp đôi mắt cong cong, nói: “Nhị tỷ, đoán xem hôm nay bán cá được bao nhiêu tiền? Tỷ đoán xem…”
Tiểu Thảo biết rõ số lượng cá, nàng cố ý nhăn mày cố gắng suy nghĩ, lại cố ý đoán sai: “Năm mươi văn tiền? Nhiều lắm thì sáu mươi văn tiền là cùng…”
Tiểu Thạch Đầu không kiềm chế được phấn khích, lập tực báo ra thu nhập hôm nay: “Không đúng, không đúng! Là một lượng bạc bảy mươi tám văn tiền! Xem này! Một lượng bạc, đệ lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy, ánh bạc lấp lánh, thật đẹp mắt!”
Cậu bé không nhịn được lấy ra túi tiền vẫn luôn giấu kĩ trong ngực, lấy ra một khối bạc để lên bàn. Người một nhà quây xung quanh, biểu cảm ngạc nhiên nhìn khối bạc này.
Tiểu Thảo khó hiểu hỏi: “Tiểu Liên, Thạch Đầu, không lẽ lần này bán hàng lại gặp được người giàu có? Còn hào phóng hơn người mập mạp sáng nay, vung tay thưởng là một lượng bạc?”
Tiểu Thạch Đầu vui sướng sờ bạc vụn, đôi mắt chỉ còn một khe hở: “Nhị tỷ, người giàu có là sao? Ăn hả?”
Tiểu Liên liếc nhìn cậu bé, nói: “Thôi để tỷ nói cho. Chúng ta vừa tới bến tàu thì gặp con trai của huyện thái gia, hắn còn nhận nhầm ta thành muội. Ngô công tử đến bến tàu đón người, ăn thử cá nấu rượu kho mục nhà chúng ta, cảm thấy ngon nên mua mấy phần. Hắn đi vội nên không mang tiền lẻ, bên cạnh cũng không có người hầu đi cùng, nên trả luôn một lượng bạc. Tỷ nói không có tiền lẻ, chiếc thuyền hắn tới đón đến rồi, nên không cần chúng ta trả lại tiền thừa.”
“Ha ha, năm phần cá nấu rượu kho mục một lượng bạc. Nếu như ngày nào cũng có thể gặp được người tiêu tiền như rác như vậy thì thật tốt!” Không biết Tiểu Thạch Đầu học được cụm “Người tiêu tiền như rác” này từ đâu, còn dùng rất đúng.
Liễu thị cười mắng một câu: “Tiểu quỷ tham lam này! Hôm nay các con trùng hợp gặp được hai người hào phóng có tiền, đã là rất may mắn. Chuyện tốt như bánh rơi từ trên trời xuống, đâu thể ngày nào cũng có? Khối bạc này ta cất giúp con. Qua vài ngày nữa con lên thị trấn học, đúng lúc đóng học phí luôn!”Đã có học phí cho tháng đầu tiên đi học, Tiểu Thạch Đầu càng vui vẻ hơn, ầm ĩ tới nửa đêm cũng chưa ngủ được.
Sau bữa cơm chiều, Tiểu Thảo kéo tay Liễu thị và Tiểu Liên dạy hai người làm dồi lợn. Nàng dùng dao làm vỡ khối máu lợn đã đông, đun một bát canh thịt lợn luộc đã cho đủ loại gia vị vào, sau khi nguội thì đổ vào trong máu lợn, cho thêm hành thơm khuấy đều. Sau đó đổ vào trong lòng lợn non đã được rửa sạch, buộc chặt bằng sợi dây. Lòng lợn non là Tiểu Thảo đặc biệt để lại, không để Liễu thị kho.
Dồi lợn đã làm xong đun trong nước sôi, sau đó để lửa nhỏ hầm mười lăm phút, ngâm nước lạnh, sau khi nguội cắt bỏ dây là có thể ăn. Cách làm dồi lợn khá đơn giản, mùi vị ngon hay không là do phối gia vị và canh thịt lợn luộc. Nhưng Liễu thị và Tiểu Liên thường xuyên ở trong bếp làm việc, rất nhanh đã nắm giữ được tỷ lệ phối gia vị.
Trước khi ngủ uống nước linh thạch nồng độ cao gấp đôi, mỹ mãn ngủ một giấc. Ngày hôm sau, Tiểu Thảo cảm thấy tinh thần sáng láng, mệt mỏi trên người đều biến mất. Hôm nay thức ăn phải mang khá nhiều, trừ đầu lợn kho, ruột già lợn, dồi lợn ra còn hơn trăm con cá nấu rượu nữa.
Hai ngày này, theo quan sát của Tiểu Thảo, lúc bến tàu ít người nhất cũng có hai ba trăm công nhân đang vận chuyển hàng hóa. Nghe Lưu gia gia bán mì nói, tháng Hai tháng Ba là lúc bến tàu bận rộn nhất, tháng mười hai và tháng Một phần lớn thương nhân không đi lấy hàng, một là phải ăn Tết, hai là, biển ở phương Bắc đóng băng, thuyền biển rất khó chạy. Do đó, tháng Hai tháng Ba khi thời tiết ấm lên, thương gia tích tụ hàng hóa qua một mùa đông, bắt đầu vận chuyện từ Nam ra Bắc.Đồ nhắm một văn tiền của nàng vừa ngon vừa rẻ, nhất định không sợ không bán được.
“Thảo Nhi, cha sang nhà Tiền bá bá mượn cho con cái xe đẩy, hôm nay chúng ta cùng nhau ra bến tàu!” Dư Hải thấy đồ kho và cá nấu rượu là hai cái giỏ, nhất định không nhẹ, sợ mệt hai đứa trẻ nên đề nghị.
Tiểu Thảo trao đổi với Tiểu Bổ Thiên Thạch ở trong lòng: “Bánh Trôi Nhỏ, nghe ta nói chuyện không?”[Sao? Đang ngủ, đừng làm phiền ta!] Tiểu Bổ Thiên Thạch tức giận nói.
“Làm phiền ngươi một lát thôi, ta muốn hỏi chân cha ta bây giờ có thể đi bộ trong thời gian dài không?” Tiểu Thảo có chút lo lắng hỏi.
Tiểu Bổ Thiên Thạch hừ hừ, nói: [Chân hắn gân mạch và xương cốt đã khôi phục tốt, hoạt động nhiều một chút sẽ giúp đỡ cho việc khôi phục của hắn. Yên tâm đi, đi ra bến tàu không có việc gì đâu.]Liễu thị ở một bên lo lắng nói: “Chân chàng có ổn không? Không phải là gân cốt bị thương không động một trăm ngày sao, giờ còn chưa tới một tháng, có đi được không?”
Dư Hải đá đá chân trái, nói: “Chân của ta ta hiểu rất rõ, chỉ cần không phải việc quá nặng sẽ không có vấn đề gì đâu. Đẩy hai cái giỏ, chỉ là đi bộ thôi, không đáng lo…”
Dưới sự kiên trì của chàng, Liễu thị đành để chàng đi. Lúc đi, nàng ấy lại dặn dò Tiểu Thảo lần nữa, giúp cha đẩy xe nhiều chút, đừng để chàng mệt…Xe đẩy là xe cút kít làm bằng gỗ, Dư Hải treo dây thừng trên xe ở trên vai, bàn tay có lực nắm chặt càng xe, vững vàng đẩy xe đi về phía trước. Đừng nhìn cái chân thọt của chàng, hơn ở chân dài, bước một bước bằng hai ba bước của Tiểu Thảo! Đừng nói Tiểu Thảo giúp chàng đẩy xe, nàng có thể đuổi kịp chàng đã rất tốt rồi.
Dư Hải từng làm lụng vất vả, ở nhà nhàn rỗi gần một tháng, xương cũng sắp mục rồi, hiện tại cuối cùng có thể hoạt động, tự nhiên cả người tràn đầy sức lực. Chàng nghiêng đầu nhìn con gái đang thở hổn hển, dừng xe, cười nói: “Lên xe, cha đẩy con đi!”
Tiểu Thảo liên tục lắc đầu, nói: “Cha, con có thể tự đi! Chân cha còn chưa khỏi hẳn, còn phải đẩy xe đồ ăn…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị một cánh tay của cha nàng xách lên đặt trên xe cút kít. Tuy đã xuyên qua hơn nửa năm, cũng đã từng được cha ôm vài lần, nhưng bị kẹp dưới nách xách lên vẫn là lần đầu tiên. Tiểu Thảo có chút ngại ngùng nhìn trái nhìn phải, không biết có ai thấy không.
“Ha, chút cân nặng này của con có thể khiến cha con mệt sao? Thảo Nhi, con nên ăn nhiều hơn, trên người toàn xương, không có mấy lạng thịt!” Dư Hải đau lòng tự trách mà lải nhải, trong lòng tính toán số đồ kho bán được hôm nay, mua cho bọn nhỏ ít gạo với bột mì. Bọn nhỏ còn đang trong tuổi lớn, không thể đi theo bọn họ ăn bánh bột ngô được…Có cha hộ tống, Tiểu Thảo đi một lúc, lại lên xe để cha đẩy một lúc. Lúc nghỉ ngơi giữa đường, nàng cẩn thận mát xa chân trái giúp cha, để cho Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp chàng giảm bớt mệt nhọc. Lúc đến bến tàu, vẫn còn sớm.
“Lưu gia gia, sớm ạ!” Tiểu Thảo cười hì hì chào ông già hiền từ ôn hòa này. Mấy ngày nay nàng làm ăn rất tốt, khó tránh khỏi có người nhìn thấy “đau mắt”, nhất là những người bán dưa cải và rau xào, luôn chua ngoa nói vài câu, Tiểu Thảo đều coi như không nghe thấy, lười so đo với bọn họ. Lưu gia gia là người duy nhất từ đầu tới cuối vẫn đối tốt với nàng, mỗi lần đều nhiệt tình dọn ghế, cho hai chị em nàng nghỉ ngơi.
Lưu gia gia đang cố gắng nhào mì, ngẩng đầu về phía tiếng nói, cười nói: “Tiểu Thảo à, hôm nay tới sớm thế, mệt không? Tới ngồi nghỉ ngơi một lúc đi. Sao vậy? Hôm nay Tiểu Thạch Đầu không đi cùng với cháu à?”
“Không có ạ! Hôm nay cháu đi cùng cha cháu tới đây!” Tiểu Thảo chỉ chỉ Dư Hải đã dừng xe cút kít ở ven đường, cười nói.Ông Lý nhìn Dư Hải khập khễnh đi tới, trong lòng lóe lên một tia hiểu rõ: Khó trách sao lại để cho hai đứa trẻ nhỏ như vậy đi bán đồ ăn, hóa ra chân của cha bọn trẻ…
“Cha của Tiểu Thảo, mau tới đây nghỉ ngơi một chút, đi đường dài như vậy, có mệt không?” Lưu nãi nãi đi từ trong lều ra, nhiệt tình chào hỏi.
Dư Hải sửng sốt một hồi, lập tức cười cảm ơn: “Cảm ơn! Hai người là Lưu gia gia và Lưu nãi nãi tiểu Thảo hay nhắc tới phải không? Hai ngày này nhờ có hai người chăm sóc, cảm ơn, cảm ơn!”
“Cảm ơn cái gì! Hai chị em Tiểu Thảo đều có khả năng lắm, từ sau khi bọn trẻ tới, tiệm mì này của ta cũng làm ăn tốt hơn nhiều!” Lưu gia gia xoa tay, nói.Ông nói không sai, trước đây bến tàu không có gì ăn ngon, công nhân bến tàu phần lớn đều mang thức ăn từ nhà đi, cùng lắm là mấy người tụm lại mua ít dưa muối ăn. Phần lớn người đều không đi sang bên này.
Từ sau khi “Đồ nhắm một văn tiền” của Tiểu Thảo nổi tiếng ở bến tàu, rất nhiều người sau khi mua thức ăn, tiện thể mua luôn một bát mì nước nóng hổi ở quán bên cạnh. Thức ăn mặn ăn cùng một bát mì, dễ ăn hơn lương khô khó nuốt nhiều. Đừng nói quán của ông, quán bánh bao bên cạnh làm ăn cũng khá hơn nhiều. Nhưng mà những nhà bán dưa muối kia lại hận đến ngứa răng.
Danh Sách Chương: