Ngay lúc Dư Tiểu Thảo xoay người rời đi, những khuê tú ngồi đầy xung quanh đều nhìn về phía Ngô Quân Linh với ánh mắt mang theo khinh thường và châm chọc: Muốn nịnh bợ Kim An Huyền chủ, đâu phải ai cũng có thể nịnh được? Còn muốn bắt quàng làm họ với Dương Quận vương, thật đúng là không biết lượng sức! Nếu nhà bọn họ thật sự là thân thích của phủ Tĩnh Vương, sao Ngô đại nhân lại chỉ được nhận một chức ngũ phẩm nhàn kém chứ?
Ngô Quân Linh giận đến thiếu chút nữa xé nát chiếc khăn đang cầm trong tay. Nàng ta oán hận nghĩ: Còn không phải chỉ là một tiểu nha đầu quê mùa hương dã sao! Cho dù ngươi làm ruộng khá chút, được phong tước hiệu Huyền chủ thì cũng không thoát khỏi thân phận chân đất kia. Người khác coi trọng ngươi nhưng bà đây chẳng coi ngươi ra gì!
Nàng ta cũng không nghĩ một chút xem người vừa mới muốn lôi kéo làm quen, kiếm lợi từ người ta là ai?
Trong bữa tiệc sinh nhật của con gái nhà Tả Thị lang bộ Lại, Ngô Quân Linh tất nhiên bị cô lập. Còn bánh sinh nhật ba tầng do Dư Tiểu Thảo tự tay làm cho Vu Uyển Tình lại trở nên rất nổi bật. Bánh kem bơ mứt trái cây có hương vị bơ vừa nguyên chất vừa thơm, bỏ vào miệng là tan; bánh kem mềm mại ngon miệng, tinh tế non mềm được mọi người nhất trí khen ngợi.
Nhóm khuê tú nghe nói trong cửa hàng kem Dư Ký cung cấp các loại bánh kem sinh nhật có kích cỡ và hình thức khác nhau để mọi người lựa chọn, cho nên sau khi ra khỏi Vu gia vội vàng đi đặt bánh kem sinh nhật trước tiên. Phải biết rằng, phàm là sản phẩm do Kim An Huyền chủ làm ra, nhất định sẽ trở thành trào lưu, tạo thành tình trạng tranh cướp để giành mua. Vậy nên bọn họ cứ đặt trước, chuẩn bị được khỏi lo lỡ có sự cố, miễn cho đến lúc đó sinh nhật của mọi người đều có bánh kem còn mình thì không, bị mất mặt không nói còn sẽ bị nhóm tiểu tỷ muội xem thường.
Ngoài bánh kem lớn có tạo hình độc đáo ra, Dư Tiểu Thảo còn tặng cho Vu Uyển Tình một bộ mỹ phẩm dưỡng da có tác dụng dưỡng ẩm chống dị ứng phù hợp với làn da của nàng ta, bên ngoài dùng hộp quà để gói, nhìn qua rất lớn, giá trị tất nhiên xa xỉ, sau khi giảm giá, giá cả vẫn phải mấy ngàn lượng bạc! Tuy nói Vu gia không thiếu tiền nhưng tặng đồ quan trọng là phải tặng đúng ý trong lòng người ta, nếu không dù quý cũng chưa chắc có thể khiến người ta vui vẻ.
Tiệc sinh nhật của Vu Uyển Tình đã đặt trước đầu bếp của Trân Tu Lâu tới nấu chính. Nếu không phải nể mặt Tiểu Thảo, đầu bếp Vương làm trưởng bếp còn lâu mới đích thân tới cửa nhà họ nữa!Ở Trân Tu Lâu, ông là đầu bếp có thủ pháp nấu nướng tốt nhất, tay nghề toàn diện nhất, cũng là người không dễ dàng “rời núi”. Bữa tiệc do ông làm đạt được lời khen ngợi của tất các khách quan khiến cho Vu Thị lang rất có thể diện. Các khách quan ăn vui vẻ, tâm tình chủ nhà tự nhiên cũng vui vẻ; Vu Uyển Tình lần đầu tiên chiêu đãi nhiều tiểu tỷ muội như vậy, quen biết thêm không ít bạn bè mới, đương nhiên là người vui mừng nhất.
Duy chỉ có Ngô Quân Linh tâm tình rất khó chịu. Cho dù là ai thì khi bị mọi người công khai xa lánh cũng đều không vui vẻ gì. Về đến nhà, người cha đã uống đến say khướt còn truy hỏi nàng ta xem đã tạo quan hệ với cô nương kia sao rồi, khiến nàng ta phiền càng thêm phiền.Điều càng phiền não hơn còn ở phía sau nữa! Đêm đó, Ngô Quân Linh gặp ác mộng liên tục, thỉnh thoảng còn mơ thấy oan hồn lấy mạng, hỏa hoạn trùng trùng. Sau khi bị dọa tỉnh, nàng ta cảm thấy không khí trong phòng tràn ngập ảm đạm, rõ ràng là tiết đầu thu vậy mà lại cảm thấy khí lạnh bức người, cả người đều như phát bệnh sốt rét.
Cho dù mấy nha hoàn hầu hạ bên người đều ở cạnh nàng ta, nến và đèn dầu trong phòng có thể thắp sáng cũng đều được thắp lên thì nàng ta vẫn không cảm nhận được bất kỳ cảm giác an toàn nào như cũ. Lăn lộn suốt một đêm, nàng ta làm sao cũng không thể chợp mắt nổi, cả ngày hôm sau cũng không có tinh thần gì.
Những ngày tháng bi thảm của nàng ta cứ bắt đầu như vậy. Mỗi ngày, cứ đến buổi tối, nhà cách vách đều có thể nghe thấy trong phủ Ngô đại nhân truyền đến tiếng kêu sợ hãi thê lương cùng với tiếng khóc lóc khổ sở. Giang Mỹ Vân thấy con gái bảo bối khó có thể đi vào giấc ngủ hàng đêm thì lo âu không thôi. Chỉ cần là một người mẹ, ai cũng sẽ thật sự thương xót cho con của mình. Giang Mỹ Vân thấy con gái phải chịu đựng tra tấn hàng đêm thì đau lòng cực kỳ, mỗi đêm bà ta đều ở bên cạnh con gái, trấn an cảm xúc nàng ta. Nhưng những gì bà ta làm chỉ mang lại hiệu quả cực nhỏ. Con gái luôn ôm bà ta run bần bật, nói có ma...
Giang Mỹ Vân không khỏi nhớ đến thời gian trước khi con gái được ba tuổi, con bé cũng luôn nói có thể nhìn thấy hồn ma, sợ tới mức phát sốt không ngừng. Bà ta đã phải đến vô số chùa miếu, xin rất nhiều bùa bình an, cũng mời cao tăng tới cửa trừ tà cho con gái nhỏ nhưng hiệu quả lại cực thấp. Mãi cho đến khi có một vị đạo trưởng trung niên thoạt nhìn rất âm trầm tìm tới cửa, ông nói có thể hóa giải kiếp nạn của con gái bà ta.
Mới đầu, bởi vì từng gặp nhiều kẻ lừa đảo cho nên bà ta không mấy tin trưởng. Nhưng vị đạo trưởng kia lại nói nếu không có tác dụng sẽ không lấy một xu, bà ta mới hạ quyết tâm để ông thử một lần. Không nghĩ tới, sau khi đeo khóa bình an(1) của đạo trưởng cho, con gái lại có thể ngủ yên suốt mấy ngày sau, quá tốt!(1)Khóa bình an: Là một món đồ trang sức bằng ngọc truyền thống của Trung Quốc. Nó có tác dụng loại bỏ tà ác và tránh hoạn nạn, bảo vệ cơ thể; ngoài ra còn có tác dụng trang trí vì tạo hình thanh lịch, đơn giản. Có hình dạng giống với tiền đồng cổ.
Suốt mười mấy năm, chuyện “thấy ma” cũng không xảy ra thêm lần nào nữa. Vốn tưởng rằng tai hoạ ngầm đã được tiêu trừ hoàn toàn, ai ngờ đâu bệnh cũ của con gái đột nhiên lại tái phát! Giữa biển người mênh mông, vị đạo trưởng kia cũng chưa từng để lại địa chỉ liên hệ, giờ biết đến nơi nào để tìm ông ta?
Bởi vì hàng đêm bị kinh sợ, ban ngày tinh thần cũng hoảng hốt, chỉ trong một thời gian ngắn, Ngô Quân Linh vốn dĩ xinh đẹp mặn mà lại trở nên giống như một đóa hoa khô héo, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt xanh đen; dù để nàng ta đi quay phim kinh dị cũng không cần phải hóa trang. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày nào đó ngay cả tính mạng cũng không còn.
Không được! Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy! Nghe nói Nguyên Huy Đại sư - trụ trì của chùa Hộ Quốc là một vị cao tăng đắc đạo, lúc trước Thái Thượng hoàng đều tìm tới ông ấy đoán mệnh! Tuy nói mấy năm nay Nguyên Huy Đại sư đã không hỏi thế tục, chỉ một lòng bế quan nghiên tu Phật pháp, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chuyện liên quan đến tính mạng của con gái, ắt hẳn Nguyên Huy Đại sư sẽ không ngồi nhìn mặc kệ chứ?
Cúi đầu xin Thu di nương lệnh bài ra cửa, Giang Mỹ Vân mang theo con gái đi đến chùa Hộ Quốc ở ngoài thành. Chùa Hộ Quốc là một ngôi chùa cảnh sắc thanh u trên ngọn núi nhỏ; cầu Phật cần lòng thành, cho nên xe ngựa hay kiệu đều dừng ở dưới chân núi, các tín đồ đi bộ dọc theo thềm đá lên đến sơn môn.
Bởi vì mấy ngày liền phải chịu tra tấn cho nên cho dù thân thể hay tinh lực Ngô Quân Linh đều kề cận bên ranh giới sụp đổ. Dưới sự dìu đỡ của mẫu thân và bọn nha hoàn, cả quãng đường phải nghỉ tạm rất nhiều lần, nàng ta mới có thể lên đến sơn môn của chùa Hộ Quốc.
Kết quả, dò hỏi một hồi mới biết được Nguyên Huy Đại sư đi dạo chơi Giảng Kinh chưa về. Hỏi ra ngày cụ thể Nguyên Huy Đại sư sẽ trở về là mười ngày sau. Trong lòng Giang Mỹ Vân và Ngô Quân Linh đều tràn ngập tuyệt vọng. Lúc này mới chưa tới nửa tháng, Ngô Quân Linh đã bị tra tấn đến người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu tiếp tục bị “Ác quỷ quấn thân” như vậy thêm mười ngày nữa, nàng ta thật sự không biết bản thân có thể chống đỡ được đến khi đó hay không!
May mắn, Huệ Minh Đại sư- trụ trì tạm thời của chùa Hộ Quốc, là Đại đệ tử chân truyền của Nguyên Huy Đại sư, sau khi nghe nói về tình huống của nàng ta thì rất thông cảm, bèn để mẹ con bọn họ ở lại trong viện bên cạnh đường tụng kinh. Ngày ngày nghe kinh văn, lại ở nơi Phật môn thanh tịnh, lúc này Ngô Quân Linh mới miễn cưỡng tránh được ác mộng và “Quỷ quái” quấy rầy hàng đêm, ngủ mấy ngày được an giấc.
Trong lúc mẹ con Ngô Quân Linh ở chùa Hộ Quốc chờ Nguyên Huy Đại sư trở về thì nho ở trên núi phía sau Hoàng trang đã bắt đầu chín. Nho xanh, nho tím còn có nho sữa ngựa màu phấn trắng, tất cả đều ngọt lành thanh mát, vị tinh khiết và thơm ngon, khi đưa ra thị trường so với đào mật cũng không hề kém phần náo động. Đội ngũ mua nho cũng xếp hàng càng lúc càng dài.Đám người Hạ Uyển Ngưng, Minh Lan Quận chúa, Ninh Đông Hoan lần trước chờ được đi vườn đào để hái đào thêm lần nữa kia cũng thành công nhận được thiệp mời của Dư Tiểu Thảo, nàng mời bọn họ đến Hoàng trang tụ họp một chút. Cùng với đó, còn thêm một Vu Uyển Tình mới vừa tròn mười ba tuổi không lâu.
Vốn dĩ, Vu phu nhân định đưa nàng ta tới đây. Từ nhỏ đến lớn, đứa con gái nhỏ này dường như chưa từng rời khỏi bà ta, bởi chứng bệnh trên mặt mà bà tự nhiên cũng yêu thương nàng ta hơn một chút, cũng nuông chiều hơn một chút, mọi chuyện đều hận không thể sắp đặt thật tốt thay nàng ta. Bỗng nhiên, giờ con gái lại rời khỏi bà ta muốn ra ngoài chơi cùng một đám thiếu nữ thiếu niên tuổi không lớn, nghe nói còn muốn đi săn nữa. Vu phu nhân làm sao có thể yên tâm cho được.
Lần đầu tiên trong đời Vu Uyển Tình làm trái ý mẹ, nàng ta làm nũng nói các tỷ tỷ khác đều không có trưởng bối đi cùng, nếu nàng ta lại được mẹ đưa đi khẳng định sẽ bị các tỷ tỷ chê cười.Ý của Vu phu nhân vốn là con gái nhỏ của bà ta là đứa trẻ nhỏ nhất trong đám, lại chưa từng ra ngoài một mình, ngay cả cưỡi ngựa cũng là vừa mới học được... Càng nghĩ càng lo lắng.
Vu Uyển Tình lại lấy Tiểu Thảo tỷ tỷ làm ví dụ, nói nàng tám, chín tuổi không những buôn bán ở bến tàu mà còn bán công thức nấu ăn cho Trân Tu Lâu, trồng rau dưa, trồng dưa hấu... Đến năm mười mấy tuổi, nàng đã bắt đầu trồng thử nghiệm ngô nhập khẩu từ Tây Dương giúp Dương Quận vương, sau đó còn tìm ra phương pháp giúp nâng cao sản lượng cây nông nghiệp.
“Lúc Dư tỷ tỷ được Hoàng thượng phong quan lục phẩm quản việc đồng áng, tỷ ấy còn chưa có lớn bằng con nữa! Tỷ ấy cũng có thể ngày ngày cưỡi ngựa tới lui giữa Hoàng trang và Kinh thành; tuy rằng con không thông minh không có khả năng bằng tỷ ấy, nhưng đã làm bạn bè của tỷ ấy, suy cho cùng con cũng không thể quá kém cỏi, người nói có phải hay không?” Đây là lý do lớn nhất giúp tiểu cô nương thuyết phục Vu phu nhân.
Vu Uyển Tình từ nhỏ đã thông minh, lại săn sóc hiểu chuyện. Bởi vì vấn đề trên mặt cho nên nàng ta phải chịu nhốt mình bên trong nội viện, tuy tính tình nàng ta có chút thẹn thùng, có chút nhát gan nhưng cũng rất kiên cường, lạc quan. Trái lại nàng ta còn thường xuyên đi an ủi người mẹ yêu thương mình.
Vu phu nhân cũng không cho rằng con gái nhỏ kém cỏi hơn người khác. Nàng ta thông minh lạ thường, cầm kỳ thư họa thượng rất có thiên phú, thơ từ ca phú cũng tràn đầy tinh thần. Nếu không phải bị bệnh tật trên da làm chậm trễ, nói không chừng giờ nàng ta cũng có thể trở thành một khuê tú có thanh danh vang dội trong Kinh thành nữa!
Nhìn đôi mắt nhỏ tràn đầy khát vọng, dáng vẻ lấy lòng của tiểu cô nương, Vu phu nhân cũng trở nên mềm lòng. Hơn nữa phu quân bà ta cũng đã nói, cây tùng trong chậu khó che trời, gà con dưới cánh mẹ khó bay cao, đạo lý như vậy không phải bà ta không biết. Cho nên, tuy không yên lòng, nhưng bà ta vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của con gái nhỏ.
Ngày đó, tất cả mọi người đều ăn rất ngon, chơi rất vui vẻ. Đặc biệt là tiểu nha đầu Vu Uyển Tình, gần như chơi quên cả bờ bến. Hái nho, bẫy thỏ hoang, ăn cơm dã ngoại, ủ rượu nho... nàng ta đều đi theo giúp một tay, tự trải nghiệm một phen, vô cùng vui vẻ!
Lúc trở về, khuôn mặt nhỏ của nàng ta bị phơi đến đỏ bừng nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn. Miệng nhỏ liên thiên không ngừng kể lại một ngày đã trải qua cho phụ thân mẫu thân nghe, trong lúc đó còn khoa tay múa chân, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng sung sướng, nụ cười vẫn luôn không ngừng. Nàng ta của bây giờ so với Vu Uyển Tình nhát gan nhút nhát, ra vẻ kiên cường của trước kia quả thực như hai người khác nhau.
Vu Thị lang và Vu phu nhân, còn có các ca ca của Vu Uyển Tình đều rất vui mừng khi nhìn thấy sự thay đổi của tiểu cô nương. Vu Uyển Tình lạc quan, phóng thoáng, hoạt bát, tràn ngập sức sống đối bọn họ mà nói tuy xa lạ nhưng cũng là kỳ vọng của mọi người.
Vu phu nhân cảm thấy đời này, bà ta đã làm được hai chuyện đúng đắn nhất: Một là, không màng đến sự phản đối của cha mẹ huynh trưởng, kiên trì gả cho phu quân; hai là trong mùa xuân ấm áp đó, bà ta ôm tâm tình thấp thỏm mang theo con gái nhỏ bước vào cửa lớn của “Hoa tưởng dung”.
Lần kiên trì đầu tiên giúp bà ta có được một phu quân yêu thương mình, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn; lần trải nghiệm thứ hai đã trả lại cho bà ta một đứa con gái khỏe mạnh, xinh đẹp, tự tin! Bà ta cảm thấy đời mình đã thật sự trọn vẹn rồi!
Danh Sách Chương: