Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy năm nay Chu Tuấn Dương trải qua cũng rất thống khổ. Hắn vẫn luôn cách người cả ngàn dặm, chỉ vì sợ ngày nào đó sau khi phát tác hắn sẽ ngộ thương người mình coi trọng, để ý. Hắn không dám thân cận với cha mẹ huynh tỷ, ngoại trừ lão thái giám thân thủ cao cường bên cạnh làm bạn thì hắn không có bạn bè bầu bạn nào. Tất cả cũng chỉ vì đề phòng hắn đột nhiên phát bệnh đả thương người khác.

Tuy rằng mẫu phi thương hắn chiều hắn, nhưng trong lúc vô thức vẫn để lộ sự sợ hãi và thương xót với hắn. Phụ vương không có lúc nào là không phòng bị hắn, hai vị huynh trưởng xa cách hắn, tỷ tỷ duy nhất mỗi lần thấy hắn đều như thỏ con hoảng sợ, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu. Có lẽ, bọn họ đều coi hắn như nước lũ, mãnh thú?

Từ năm năm tuổi đến bây giờ, đã mười bốn năm trôi qua. Trong suốt mười bốn năm này, Dư Tiểu Thảo là người duy nhất coi hắn như người bình thường mà sống chung. Đối mặt với hắn, nàng có kính mà không sợ; đối mặt hắn, nàng có thể tự nhiên muốn cười thì cười muốn giận thì giận; đối mặt hắn, thậm chí nàng còn như con mèo nhỏ lấy móng vuốt ra thử thăm dò, dám tranh cãi với hắn mấy câu, còn sẽ vì chiếm được chút lợi nhỏ mà cười trộm không thôi...

Chưa từng có người nào tự nhiên như thế ở trước mặt hắn; chưa từng có người nào sinh động thú vị như thế ở trong mắt hắn; càng chưa từng có người nào khiến hắn khi xa sẽ nhớ, khi đối mặt lại muốn tới gần, chỉ một cái nhăn mày một tiếng cười của nàng cũng có thể khiến hắn tương tự. Hắn không biết loại cảm giác này có phải gọi là thích, gọi là “yêu” hay không. Hắn chỉ biết, nếu bỏ qua người này, có lẽ đời này hắn sẽ không thể cảm nhận được hai chữ “Vui vẻ”.

“Ngươi... Giết rất nhiều người sao?” Trong lòng Dư Tiểu Thảo có chút tò mò, thử thăm dò hỏi một câu.

Chu Tuấn Dương hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình. Hắn suy nghĩ một chút, cũng thử dò hỏi một câu: “Nếu ta nói đúng, nàng có cảm thấy ta rất tàn nhẫn, là kẻ giết người như ma quỷ hay không?”

“Cũng không đến mức như ma quỷ! Ngươi cũng vừa mới nói, chỉ khi những người đó hạ độc thủ với ngươi và người thân của ngươi, ngươi mới không thể khống chế được mà phát tác. Điều này chứng tỏ đối phương ở ác gặp dữ, chết chưa hết tội. Chẳng qua, trên tay dính nhiều máu tanh, sẽ càng thêm ảnh hưởng đến tâm trí và tự chủ của ngươi. Giống như lần đầu tiên ngươi giết người, trong lòng sẽ khủng hoảng, sợ hãi, tự trách, áy náy... Các loại cảm xúc đan chéo vào nhau. Nhưng khi giết nhiều người, tâm sẽ chết lặng, trong tâm lý cũng sẽ vặn vẹo biến đổi!” Dư Tiểu Thảo cảm giác trong nháy mắt bản thân đã biến thành “Máy phân tích”, cảm thấy bản thân rất cao cả.

Chu Tuấn Dương truy hỏi một câu: “Nàng có cảm thấy ta là một tên biến thái, ác ma, sát tinh hay không?”

“Bọn họ nói ngươi như vậy? Đó là bởi vì bọn họ không thật sự thấu hiểu ngươi! Tiểu Quận vương, ngươi biết trong lòng ta ngươi là loại người như thế nào không?” Dư Tiểu Thảo nhìn dáng vẻ khẩn trương của tiểu Quận vương, không nhịn được muốn an ủi hắn.

“Loại người nào? Lạnh lùng? Cổ quái?” Chu Tuấn Dương thấp thỏm suy đoán.

Dư Tiểu Thảo lắc đầu, nói: “Tiểu Quận vương trong mắt ta cao lớn tuấn mỹ, oai hùng bất phàm. Ngươi sinh ra ở vương phủ, lại là Dương Quận vương Hoàng thượng khâm thưởng, vốn nên cao cao tại thượng, là người chúng ta mãi không thể với tới. Nhưng ngươi vẫn sống sờ sờ xuất hiện bên cạnh chúng ta, không vì thân phận của chúng ta mà chê bai chúng ta, không ỷ vào quyền thế của bản thân mà khinh thường người khác, không chê cơm canh đạm bạc của nhà nông chúng ta, dưới ánh mặt trời chói chang vẫn sẽ cùng chúng ta chăm sóc hoa màu sinh trưởng. Còn có, ngươi chưa bao giờ trách tội ta và người nhà vì nói sai hay vì hành vi vô lễ. Ở trong mắt người nhà ta, ngươi là một Quận vương gia bình dị gần gũi. Ở trong mắt ta, ngươi là một bằng hữu tin cậy có thể kết giao. Đương nhiên, tiền đề là ngươi không chê ta thân phận chênh lệch.”

“Gia ghét bỏ nàng lúc nào?” Trong lòng Chu Tuấn Dương vô cùng cảm động, dù dáng vẻ vẫn rất ngạo kiều như cũ. Mắt phượng liếc xéo nàng một cái, trong nháy mắt đã chuyển tầm mắt đi nơi khác.

Chỉ là, hắn vẫn không nhịn được thay bản thân giải thích rõ ràng: “Nếu không tính lần trước đánh hải tặc ở Thượng Hải, và lần trước lên trên núi tiêu diệt thổ phỉ, mạng người rơi trên tay gia cũng không nhiều. Từ sau khi phụ vương biết được tình huống của ta, đã đến chỗ hoàng gia gia thỉnh cầu một thái giám lợi hại cho đi theo bên cạnh ta. Mỗi khi ta mất lý trí, phát điên đả thương người khác, ông sẽ ra tay ngăn lại. Có điều, mỗi lần ông đều chờ ta đánh người đến mức chỉ còn một hơi thở mới ra tay cứu giúp. Nói như vậy mới có thể giúp ta phát tiết hết cảm xúc chất chứa trong lòng, lại có thể không tổn thương mạng người. Cứ như vậy, những tên hèn nhát trong Kinh còn đặt cho gia danh hiệu 'sát tinh mặt lạnh!”

Dư Tiểu Thảo nhìn hắn, cười như không cười nói: “Vậy... Có phải hầu hết con em nhà quyền quý trong Kinh đều từng bị ngươi giáo huấn hay không?”

Chu Tuấn Dương nhướm mày, dáng vẻ có vài phần phong tình, có chút cảm giác đẹp trai xấu xa, thật là mê người. Hắn nhận thấy vài tia kinh diễm từ trong mắt Dư Tiểu Thảo, khóe môi không nhịn được cong lên: “Gia cũng không phải người tranh dũng hiếu chiến. Những kẻ gia giáo huấn đều là những gia hỏa có động cơ không trong sạch. Giống như lời nàng nói, sau đó ta càng ngày càng khống chế không được cảm xúc của mình. Một chút kích thích nho nhỏ cũng có thể khiến ta mất lý trí. Võ nghệ của ta càng tiến bộ, tổng quản Lưu Phúc Sinh càng thêm khó khăn để có thể chế trụ ta. Cho nên mỗi lần ta ra cửa, đều sẽ mang theo bên người mấy thị vệ hoàng gia có võ công cao cường”

“Vậy ư! Khó trách mỗi lần ngươi tới thôn Đông Sơn động tĩnh đều không nhỏ đâu! Thì ra không phải vì bảo vệ ngươi mà là vì phòng ngừa ngươi đi thương tổn người khác! Ta nhớ ra rồi, hình như có một lần như vậy, ta nhận thấy được ngươi có chút khác thường. Lúc ấy ta cảm thấy trên người của ngươi dường như tản ra một loại huyết khí nồng nặc, dày đặc đến mức tựa như muốn vây kín ta, có chút khiến người khác khó có thể hít thở. May mắn sau khi ta nói chêm chọc cười, chỉ trong chốc lát ngươi đã khôi phục. Lúc ấy, dọa trái tim nhỏ của ta sợ tới mức đậm thịch thịch!” Dư Tiểu Thảo hoảng hốt nhớ lại một màn trước kia. Loại cảm giác này giống như rơi xuống địa ngục vậy, lông tóc của nàng cũng sắp dựng thẳng lên rồi.

Chu Tuấn Dương tựa như cũng có chút ấn tượng, hắn gật đầu một cái, nói: “Lúc ấy, là nàng đã kéo ta từ trong bóng tối cuồng bạo trở về. Đây là lần đầu tiên từ khi ta sinh ra, chưa kịp phát tác thì lý trí đã được kéo về. Khi đó, tuy rằng chúng ta cũng không thân thiết giống như bây giờ nhưng tiểu nha đầu nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta.”Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, khác hẳn với tiểu Quận vương bình thường ngạo kiều kia. Làm sao bây giờ, đàn ông dịu dàng đẹp trai ấm áp gì đó mới khiến người ta khó kháng cự nhất!

Dư Tiểu Thảo dời tầm mắt, tìm một đề tài tương đối an toàn: “Tiểu Quận vương, chúng ta phân tích tình huống của ngươi một chút. Ta cảm thấy, ngay từ đầu ngươi bùng nổ là bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên tràn ngập sợ hãi đối với những thứ không biết. Khi sợ hãi tới cực hạn nhất định thì sẽ tìm một con đường để bộc phát ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật có thể cảm nhận được người khác là thiện hay ác, cũng không phải chuyện xấu!”

“Không phải chuyện xấu, chẳng lẽ còn có thể là chuyện tốt?” Chu Tuấn Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, thật là đứng nói chuyện không đau eo.

Trong giọng nói của Dư Tiểu Thảo hơi mang theo hưng phấn: “Ý của ta là, còn không phải là chuyện tốt sao! Ngài nghĩ lại mà xem, có thể trong lúc đối phương không nhận ra, phát hiện ai có ác ý với ngươi. Như vậy, chúng ta sẽ có thể tăng thêm phòng bị trước khi đối phương động thủ. Thậm chí, có thể giăng lưới, chờ hắn chui vào, sau đó bắt cả người lẫn tang vật, thông qua con đường hợp pháp diệt trừ đối thủ. Như vậy không phải rất tốt sao?”

Chu Tuấn Dương chìm vào suy tư: Tiểu Thảo nói rất đúng! Kỳ thật năng lực của hắn cũng không quá đáng sợ như vậy. Nhận thấy được ý đồ kín đáo của đối phương, vậy hắn có thể cách xa hắn. Nếu đối phương có ác ý, biết được trước cũng có thể tạo phòng bị, có thể tránh được rất nhiều đả kích ngấm ngầm hay công khai. Trước kia sao hắn lại vì sợ hãi mà bài xích, thậm chí bị tâm ma kiểm soát chứ?

“Chúng ta còn có thể giả heo ăn thịt hổ, làm bộ rất tín nhiệm đối phương, chờ đến khi đối phương muốn triển khai âm mưu mới giáng cho hắn một đòn chí mạng! Nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy nhất định rất thoải mái!” Dư Tiểu Thảo càng nghĩ càng hưng phấn, siêu năng lực đó, thuật đọc tâm thỏa thích đó!

Chu Tuấn Dương lộ ra ý cười trong đáy mắt, nhìn tiểu nha đầu càng nói càng kích động, hỏi một câu: “Cái gì mà giả heo ăn thịt hổ? Bắt gia giả heo? Đây là đang mắng gia ư?”

Dư Tiểu Thảo ném cho hắn một cái trừng trắng mắt: “Không có học thức, không biết sợ! Giả heo ăn thịt hổ, là một thành ngữ Hán ngữ, chỉ những người lúc đầu gải bộ yếu đuối hấp dẫn sự chú ý của người khác, dẫn đối thủ cắn câu, sau đó nhân lúc đối thủ không chú ý cho hắn một đòn trí mạng. Nói đơn giản chính là che dấu thực lực, giả bộ thật sự ngu dốt, khiến đối thủ khinh địch sau đó nhẹ nhàng bắt lấy.”

“Vậy ư... vậy vì sao phải giả heo mà không phải giả làm những thứ khác? Ví như con thỏ con, con dê con, nai con. Những con vật này cũng rất yếu đuối, hơn nữa còn đáng yêu hơn heo nhiều.” Chu Tuấn Dương tràn ngập tò mò với thành ngữ xa lạ này.

Dư Tiểu Thảo không kiên nhẫn xua xua tay, nói: “Ngươi hỏi ta, sao ta biết được? Dù sao cũng là thành ngữ, hoặc là tục ngữ, cũng không phải do ta nghĩ ra!”

Chu Tuấn Dương khoan dung cười cười, nói: “Những từ ngữ cổ quái xuất hiện từ miệng nàng còn hiếm sao? Dù cho nàng thừa nhận bản thân tự nghĩ ra, gia còn có thể trách tội nàng sao?”

Dư Tiểu Thảo không muốn rối rắm với những từ ngữ nàng vô tình để lộ ra trong lúc lơ đãng, vội đổi đề tài, nói: “Tiểu Quận vương, ngươi muốn thử xem bản thân có thể đọc tâm hay không?”

“Thử như thế nào?” Đáy lòng Chu Tuấn Dương bùng lên một loại cảm giác vội vàng muốn thử, đọc tâm? Chính là có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng đối phương? Nếu có thể tinh tường nghe được âm mưu trong lòng đối phương, không phải càng có thể chuẩn bị sẵn sàng “Giả heo ăn thịt hổ” trước hay sao?

Dư Tiểu Thảo cắn môi suy nghĩ, không quá chắc chắn nói: “Hay là... Ngươi thử tập trung lực chú ý, nghĩ thử ' ta muốn biết Dư Tiểu Thảo đang suy nghĩ gì' xem sao?”

Chu Tuấn Dương dựa theo lời nàng nói, đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người nàng, trong lòng mặc niệm... Đáng tiếc, không hề có bất cứ tác dụng gì. Hắn lắc lắc đầu, nói: “Vô dụng!”

Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt thất vọng, gãi gãi đầu, tự nhủ nói: “Không được ư? Không phải ngươi có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương sao? Đây rõ ràng là một loại năng lực cảm giác...”

Chu Tuấn Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói: “Ta nghĩ hẳn là sai đối tượng thí nghiệm rồi. Cảm xúc của nàng là thứ ta không thể cảm nhận được, không đọc được suy nghĩ trong lòng nàng cũng hợp tình hợp lý. Nếu không... Chúng ta đổi người thử xem?”Ánh mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, khóe môi cong lên làm má lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Ngươi không cảm nhận được tâm tư của ta? Thật tốt quá! Không có ai thích mình bị người khác nhìn thấu, như vậy cũng giống bị người ta lột quần áo vậy, rất ngại ngùng nha! Ngoại trừ ta, còn có ai khác ngươi không thể nhìn thấu nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PH
Phương Hoàng03 Tháng tư, 2023 04:19
đọc mấy chương đầu thấy dù nu9 đã 29 tuổi rồi chưa kể trước đây từng bươn chải, kinh doanh các thứ nuôi các em mà xuyên xong lại nhiều khi ngây thơ thế nhỉ
TT
Thảo Trang28 Tháng một, 2023 11:54
kiểu ban đầu ngầu,giỏi bao nhiêu thì khúc sau ghen tuông,tào lao bấy nhiêu á bạn,mjh đọc lướt lướt biết nội dung thôi chứ khúc nào có namnu chih là bỏ qua
D
Ducle24 Tháng một, 2023 14:33
Nội dung qus rõ ràng sự thật dù có thông minh tài năng thế nào cũng thua cấp bậc phong kiến..k ohair muốn là dc.. như thằng tiểu quận vương chả ra gì...tại vì nó là vương nên n9 phải ép buộc mình chịu đựng..k phải muốn là có thể làm theo ý mình dc..thích tiểu thợ săn triệu với n9 hơn..chân thành và gần gũi..k như thằng quận vương.. tưởng mình là cha..ép này ép nọ.. thấy phát bực
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu thấy ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu tháng ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
D
Ducle22 Tháng một, 2023 01:53
Dịch giả dịch mấy cái đơn vị tiền sai bét...1000 văn là 1 lượng bạc..lúc thì 100 văn là 1 lượng...chú ý kĩ dùm..lộn xộn
TT
Tp thảo11 Tháng một, 2023 14:13
Cảm ơn bạn HaTa đã ủng hộ 20lt nhé ❤️❤️
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724....724
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717......717
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......703
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695......
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680..,.
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680
BÌNH LUẬN FACEBOOK