Cây cối xanh um, hoa đua sắc thắm, đình đài lầu tạ, hành lang chạm khắc… Dư Tiểu Thảo cảm thấy hai mắt cũng xem không đủ. Chu Tuấn Dương ho khan hai tiếng, cười nói: “Chú ý một chút, đừng cư xử như nhà quê mới lên phố vậy. ”
Dư Tiểu Thảo liếc xéo hắn, hừ hừ hai tiếng nói: “Thiếu hiểu biết, ta đây là Lưu mỗ vào Đại quan viên! Hơn nữa, nhà quê thì làm sao? Nhà quê này không ăn của ngươi uống của ngươi dùng của ngươi, liên quan gì đến ngươi? Ngược lại ngươi ấy à, đường đường là tiểu Quận vương lại hay chạy đến nhà tên nhà quê này ăn chùa uống chùa đấy!”
Mai Hương lén nhìn trộm công tử nhà mình, thấy mặt hắn còn thoáng ý cười, có vẻ rất hài lòng với lời nói của Tiểu Thảo cô nương. Công tử nhà mình rất khoan dung với Dư cô nương, nếu là người khác thì đã sớm bị sự rét lạnh của hắn đóng băng rồi…
“Dương ca ca, huynh về rồi à?” Chu Tuấn Dương đang định nói gì thì một bóng đỏ bay đến từ chỗ đám hoa cỏ, nhào thẳng về phía hắn “Ai ya, cứu mạng, Dương ca ca mau đỡ muội…”
Với khoảng cánh mà Giang Tư Nhàn đã tính toán, nếu Dương ca ca đứng im ở nơi đó thì nàng ta có thể vừa vặn nhào vào trong lồng ngực cường tráng của hắn. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là Chu Tuấn Dương không di chuyển. Hắn sẽ đứng im sao? Đương nhiên là không rồi!
Tính toán nhỏ của Giang Tư Nhàn đã bị Chu Tuấn Dương nhìn thấu từ sớm. Lúc bị nàng ta đánh úp đến, hắn tay phải nhẹ nhàng kéo Dư Tiểu Thảo, bước sang bên cạnh… Dư Tiểu Thảo chỉ cảm thấy cánh tay trái bị nắm lấy, hai chân không chạm đất đã bị dịch sang phía bên cạnh hai ba bước. Chờ đến khi nàng cúi đầu nhìn dưới chân mình mới phát hiện một thiếu nữ áo đỏ úp mặt xuống đất ở bên chân nàng, đầu đập vào đá xanh trải thành đường mòn, phát ra tiếng “uỵch” nặng nề.Ái dà, chắc đau lắm nhỉ! Dư Tiểu Thảo nhếch miệng, vội vàng bước sang bên cạnh, tránh gặp phải tai ương.
Giang Tư Nhàn chỉ cảm thấy đầu đầy sao, đầu gối, cánh tay, lòng bàn tay và trán đều đau nhói. Sao lại thế này? Nàng ta có chút không ngờ, đã sắp nhào được vào trong lồng ngực của Dương ca ca rồi, chỉ cách hai ba phân nữa thôi mà sao lại vồ hụt được chứ? Không hợp lý!
Chu Tuấn Dương là người có công phu, trong chớp mắt có thể phóng lên trên nóc nhà, nói gì tới chỉ di chuyển mấy bước chứ?
Tỳ nữ của Giang Tư Nhàn sửng sốt trong giây lát rồi vội vàng tiến lên, ba chân bốn cẳng đỡ tiểu thư nhà mình dậy. Quần áo Giang Tư Nhàn đã tỉ mỉ chọn giờ xộc xệch không nhìn nổi, mái tóc chải chuốt cẩn thận loạn như ổ gà, khuôn mặt đã được trang điểm cẩn thận nay cũng bị bùn đất trên mặt đất làm bẩn. Quan trọng nhất chính là mũi nàng ta bị trầy da, trên trán nhô lên một cục bầm tím, giống như Ngân Giác đại vương vậy.
Giang Tư Nhàn không thèm để ý đến sự đau đớn mà vết thương trên trán và mũi mang đến. Nàng ta giả vờ tội nghiệp nhìn Dương ca ca chỉ đứng cách nàng ta một bước chân, nghẹn ngào nói: “Dương ca ca, huynh thấy muội bị ngã sao không đỡ muội? Muội ngã rất đau mà!”
Câu nói sau cùng của nàng ta còn mang ý làm nũng, lại kết hợp với khuôn mặt bẩn như mèo hoa của nàng ta rất có hiệu quả gây cười. Dư Tiểu Thảo vội núp sau lưng mẹ nuôi, cúi đầu, hai vai run rẩy không khống chế được. Nàng biết cười nhạo người ta thế này rất không phải phép, nhưng mà nàng không nhịn được!
Chu Tuấn Dương làm như không thấy thiếu nữ đáng thương trước mặt mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai tỳ nữ của nàng ta, giọng nói tràn đầy khí lạnh: “Các ngươi phục vụ chủ tử kiểu gì thế? Đường lát đá xanh bằng phẳng như vậy cũng để chủ tử ngã được? Người hầu không làm đúng bổn phận, còn không bằng phạt đánh rồi bán bỏ?”
Hai tỳ nữ cứ như ở nơi tận cùng lạnh lẽo, xung quanh đều là băng lạnh vạn năm, từ ngoài vào trong đều rét lạnh căm căm. Hai người quỳ rạp xuống, run lẩy bẩy như chim cút bị hoảng sợ, dường như không thể nói được câu nào, chỉ có thể liên tục cầu xin tha thứ: “Nô tỳ biết sai, xin Quận vương gia tha cho nô tỳ…”
Chu Tuấn Dương hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo mau chóng đi lướt qua hai người, hắn nói: “Các ngươi cũng không phải nô tài của phủ Tĩnh Vương ta, cầu xin ta làm gì! Phòng phu nhân, Tiểu Thảo, mẫu phi đang ngắm hoa ở hậu hoa viên, chúng ta qua đó đi.”
“Tiểu thư tha mạng, tiểu thư…” Hai tỳ nữ nghe vậy vội vàng dập đầu xin tha với Giang Tư Nhàn.
Giang Tư Nhàn che lại vết bầm tím trên trán, si ngốc nhìn bóng lưng Chu Tuấn Dương, lầm bầm trong miệng: “Dương ca ca nổi giận với các ngươi chắc là đau lòng ta bị thương nhỉ? Ừ, nhất định là như vậy rồi! Hai kẻ vô tích sự các ngươi, còn quỳ ở đó làm gì? Mau hầu hạ bản cô nương rửa mặt chải đầu lần nữa, ta phải đi ngắm hoa với cô mẫu!”
Lúc Giang Tư Nhàn về phòng tân trang lần nữa, đoàn người dưới sự dẫn đường của Mai Hương đi đến hậu hoa viên trong Vương phủ. Trong vườn có một hồ nước trong veo như ngọc, đi qua hàng lang hoa cỏ và cây cối ngoằn ngoèo dưới đủ loại cầu vòm cung, rồi đi qua hòn non bộ. Đình mái cong cong trong hoa viên chạm khắc tinh xảo, thấp thoáng giữa vườn hoa và cây cối rậm rạp.
Trong đình hóng gió, một nữ nhân mặc áo tím lấy thức ăn cho cá từ trong tay tỳ nữ, dựa vào lan can bạch ngọc nhìn đủ loại cá chép đang chen chúc giành ăn, nét mặt thư thái, trong cử chỉ còn toát lên mấy phần ung dung.
“Vương phi nương nương, Phòng phu nhân và Dư cô nương đến rồi!” Giọng nói trong trẻo của Mai Hương vang lên trong tiếng chim hót líu lo, chim chóc trong lồng dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục hót.
“Sơ Tuyết, lâu rồi ngươi không đến Vương phủ, ta còn tưởng rằng ngươi quên mất người bạn này rồi đấy!” Lúc còn ở Đường Cổ, Tĩnh Vương phi và Phòng phu nhân rất hay đến thăm nhau, rồi trở thành khuê mật của nhau, cho nên mới thân mật gọi tên đối phương.
Phòng phu nhân cong môi cười nói: “Vương phi nương nương nói đùa rồi, ta quên ai cũng không quên người! Người mượn mấy chậu lan cực phẩm của ta, ta còn nhớ đó!”
Tĩnh Vương phi cười khúc khích nói: “Sơ Tuyết ngươi giỏi lắm, hóa ra là nhớ thương mấy chậu lan yêu quý của ngươi! Không lẽ tình cảm giữa hai ta không thể so được mấy chậu lan sao?”
Phòng phu nhân trêu ghẹo nói: “Sao có thể chứ? Với tình cảm tốt đẹp giữa hai ta, Vương phi nương nương đương nhiên sẽ không tiếc cho ta mượn hai chậu hoa Thập Bát Học Sĩ và Phi Trảo Phù Dung về thưởng thức mấy ngày đâu nhỉ?”
Tĩnh Vương phi coi hai chậu hoa cực phẩm Thập Bát Học Sĩ và Phi Trảo Phù Dung như trân bảo. Từ sau khi trở về từ Đường Cổ, bà ấy còn đặc biệt mời hai thợ giỏi chăm sóc hoa trà về chăm cây tỉ mỉ. Ngay cả Phùng phu nhân cũng chỉ được thấy một hai lần mà thôi. Bình thường Tĩnh Vương phi cũng không để người khác nhìn thấy nó, vô cùng nâng niu.
Mắt phượng của Tĩnh Vương phi nhẹ nhàng liếc Phòng phu nhân một cái, còn hừ hai tiếng nói: “Ngươi đó! Đúng là không chịu thua thiệt chút nào mà! Hai chậu hoa đó mượn ngươi ngắm mấy ngày thì thế nào? Dù sao cũng là Tiểu Thảo biếu cho chúng ta. Đúng rồi, Tiểu Thảo, sơn cốc kia có bị phá hoại nghiêm trọng không? Hoa cỏ trong đó còn cứu được không?”
Dư Tiểu Thảo đang cầm một ly trà thơm, vui vẻ nhìn hai vị phu nhân duyên dáng cao quý đấu võ mồm, đột nhiên chuyển đề tài đến nàng khiến nàng không phản ứng kịp. Nàng sửng sốt hai giây mới nở nụ cười thật tươi nói:
“Xin Vương phi nương nương yên tâm, đầu mùa xuân con đã đến xem rồi. Phần lớn hoa cỏ đều đang nhú mầm, nhưng mà con không hiểu hoa lắm, chờ khi nào biệt viện Tây Sơn của người xây xong thì con dẫn Mai Hương và Lan Hương đến đó chuyển mấy cây hoa trà về nhé.”
Nghe nói hoa trà trong sơn cốc không bị hư hại bao nhiêu, lo lắng trong lòng Tĩnh Vương phi cũng tan đi, nụ cười trên mặt lại thêm mấy phần vui vẻ. Thấy mẫu phi vui vẻ hơn mấy ngày ưu tư vừa rồi, Chu Tuấn Dương bèn nói với Dư Tiểu Thảo: “Tiểu Thảo, mẫu phi ta uống thuốc ngươi kê đã đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng mà gần đây có vẻ như thuốc không có tác dụng nữa, hiệu quả không rõ ràng như trước đây. Ngươi xem có cần phải đổi toa thuốc không?”
Trước kia ở trấn Đường Cổ đều do Dư Tiểu Thảo tự mình sắc thuốc cho Tĩnh Vương phi, ở trong có cho thêm nước linh thạch. Sau đó trước khi Tĩnh Vương phi trở về Kinh thành, dược liệu nàng chuẩn bị cho bà ấy đều đã được ngâm qua linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch. Tính ra thì những dược liệu đó hẳn là đã dùng hết rồi, hiệu quả không giảm mạnh mới là lạ.
Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút hỏi: “Nương nương, con có thể xem mạch án gần nhất của người không?” Khả năng bắt mạch của nàng còn chưa đến nơi đến chốn. Nhưng mà phủ Tĩnh Vương có thái y chuyên nghiệp, mạch tượng mỗi tháng của Vương phi đều được ghi chép cẩn thận.
Tĩnh Vương phi sai Lan Hương đến chỗ Trịnh thái y lấy mạch án, lại sai Trúc Hương mang điểm tâm tốt cho tiêu hóa đến mời Phòng phu nhân và Dư Tiểu Thảo cùng ăn. Bà ấy cũng ăn một ít a giao cố nguyên cao.
Khi trong đình đang trò chuyện vui vẻ hòa thuận thì Giang Tư Nhàn dẫn tỳ nữ đến. Lúc bước lên bậc thang, hai tỳ nữ nơm nớp lo sợ đỡ nàng ta, rất sợ nàng ta lại ngã hoặc trẹo chân. Dù Quận vương gia không làm gì hai người họ nhưng ánh mắt lạnh lùng đó cũng đủ để tâm can bọn họ run rẩy rồi.
Tĩnh Vương phi thấy cục máu bầm trên trán cháu gái thì đặt miếng bánh ngọt trong tay xuống, muốn cười cũng phải cố hết sức nhịn xuống hỏi: “Sao thế? Mới không nhìn thấy con một lát mà đã thành mặt mèo hoa thế này rồi?”
Giang Tư Nhàn không nhịn được liếc nhìn Chu Tuấn Dương, sợ hãi giả vờ đáng thương nói: “Cô mẫu, đều do Dương ca ca, huynh ấy thấy con ngã cũng không đỡ. Hại con ngã thành bộ dạng này… Đau muốn chết!”
Chu Tuấn Dương lại đoạt lời trước mẫu phi, lạnh lùng nói: “Ngã thành dáng vẻ xấu xí đó còn không biết xấu hổ ra ngoài dọa người khác? Xấu không phải lỗi của ngươi, ra ngoài dọa người khác lại là lỗi của ngươi! Ngươi ngại người khác tối không ngủ gặp được ác mộng à?”
Giang Tư Nhàn vốn là vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, lúc này đúng là thành khóc như mưa thật. Nàng ta bị ngã thành ra thế này Dương ca ca còn nói mát, quá… quá đáng giận! Nhớ đến nàng ta vừa nhìn thấy mình trong gương: Trán tím bầm, mũi trầy da…Thôi rồi, nàng ta chỉ nghĩ nhân dịp Dương ca ca ở trong phủ thì xuất hiện trước mặt hắn nhiều hơn, tăng thêm cảm tình. Lại không ngờ đến dáng vẻ như quỷ hiện tại của mình cũng bị Dương ca ca nhìn thấy. Dương ca ca chê nàng ta, làm thế nào, phải làm thế nào bây giờ?
Tĩnh Vương phi nhận ra vẻ lúng túng của cháu gái thì vội nói: “Bị thương như vậy đã để thái y kiểm tra chưa? Bị thương ở trên mặt nhất định không thể xem nhẹ được! Ngộ nhỡ để lại sẹo thì đây chính là chuyện lớn cả đời đó!”
Giang Tư Nhàn càng mất bình tĩnh, nàng ta tự nhận ưu thế lớn nhất để so với các tỷ muội trong nhà chính là xinh đẹp. Nếu như trên mặt có sẹo, cho dù Dương ca ca không quá để ý thì nàng ta cũng không có khả năng trở thành chính phi của hắn. Cưới một cô gái có sẹo trên mặt về làm vợ, người ta sẽ cười nhạo Dương ca ca mất!
Nàng ta vội vàng rời khỏi vườn hoa, sai tỳ nữ đi mời Trịnh thái y.
Danh Sách Chương: