Mục lục
Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mỹ Nhu nhận thấy ánh mắt không vui của Quận chúa Minh Lan quét đến chỗ mình, cảm thấy bản thân không thể thua về khí thế được bèn lớn tiếng nói: “Vị trí mà mọi người đang có đều là các bậc tổ tiên cha chú gây dựng nên, nay mới có một vị trí ở trong triều. Một mình ngươi xuất thân nông dân, sao có thể so sánh với chúng ta được?”

Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn Lý Mỹ Nhi khiến nàng ta có cảm giác không thể trốn tránh mới chậm rãi nói: “Ngươi cũng đã nói, đó là đóng góp của bậc tổ tiên cha chú, thì ngươi có gì đáng để kiêu ngạo? Ngươi có thể giúp Hoàng thượng chia sẻ gánh nặng sao? Có thể làm việc vì phúc của trăm họ à? Nếu như không có thì ngươi có tư cách gì coi thường người khác?”

Lý Mỹ Nhu lại cứng họng, quan Lại bộ Hữu thị lang tam phẩm, ở chỗ này ngoài Hạ Uyển Ngưng thỉnh thoảng nói câu khiến người khác nghẹn họng ra đúng là không có ai dám không khách khí nói chuyện với nàng ta như vậy hết. Nhất thời nàng ta giận đến mức run người, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

Ngô Linh Quân là một trong tứ đại tài nữ, hình như không nhìn được nữa lên tiếng giải vây: “Lý tỷ tỷ chỉ là vì hiểu lầm lúc trước nên trong lòng hơi xấu hổ, buột miệng mà thôi, Dư đại nhân cần gì hùng hổ dọa người chứ?”

Hùng hổ dọa người? Nàng? Có nhầm không vậy? Bênh vực cũng đâu cần rõ ràng như vậy? Cái miệng này của Dư Tiểu Thảo trước nay không buông tha người khác. Hơn nữa nàng cũng không cần phải nịnh nọt đám người này, sao phải im lặng chịu thiệt chứ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vậy đừng trách ta.

“Lời này của Ngô cô nương không khỏi có chút thiên vị! Từ lúc vào đây đến giờ ta có nói mình là con gái của Lại bộ Tả thị Lang sao? Họ Dư thì nhất định là con gái ông ta à? Lý cô nương hiểu lầm, vốn cũng không có gì, nhưng cần gì phải thẹn quá hóa giận lôi xuất thân của người khác ra chứ? Ngô cô nương nói như vậy, tức là có nói lời khó nghe hơn nữa ta cũng phải nhận à? Chẳng lẽ người khác muốn tát ta, ta không những không được né mà còn phải giơ mặt ra, dâng tôn nghiêm của mình ra cho người khác chà đạp sao? Đây mới là đạo sống chung giữa các khuê tú trong Kinh thành à? Nếu là như vậy thì đến Hội đấu hoa này đúng là sai lầm của ta!”

Vừa nói nàng vừa chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua mấy thiếu nữ đang hóng chuyện chỉ ngại chuyện bé không xé ra to, lại quét qua Ngô Linh Quân và Lý Mỹ Nhu, cuối cùng thì dừng lại ở chỗ Quận chúa Minh Lan. Nhẹ nhàng tiến lên mấy bước, vẻ mặt của nàng cũng không có chút áy náy nào: “Quấy rầy Hội đấu hoa của Quận chúa rồi, thật không biết phải làm sao, chậu “Nhị Kiều” này coi như Tiểu Thảo bồi tội với người. Hạ Xuân…”

Hạ Xuân tiến lên một bước, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc, dâng lên chậu hoa đang cầm trên tay, hơn nữa còn kéo tấm vải phủ bên trên xuống, lộ ra một đóa cúc hai màu vàng tím.

Quận chúa Minh Lan luôn yêu thích hoa cúc, không mở miệng khuyên bảo đều là vì chậu hoa cúc tuyệt đẹp này mà quên hết tất cả. Dưới phiến lá xanh biếc là một đóa cúc đang nở rộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từ chính giữa chia làm hai nửa rõ ràng một vàng một tím. Nửa bên phải vàng rực rỡ, nửa bên trái tím tươi đẹp, bên cạnh còn có một nụ hoa nho nhỏ, cũng nửa tím nửa vàng, giống như cô em gái nhỏ ngượng ngùng, núp sau lưng chị xấu hổ nhìn mọi người vậy.

“Đây… đây chính là “Đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều” trong truyền thuyết, là cúc “Nhị Kiều” nở hai màu đó sao? Dư cô nương từ đâu mà có được loại hoa quý giá như vậy? Ta vì muốn tìm loài hoa cúc hai màu trong truyền thuyết mà quấn lấy cha và ca ca hỏi thăm tìm kiếm khắp nơi nhưng đều thất vọng…”

Lời đồn quả nhiên không sai, Quận chúa Minh Lan vô cùng yêu hoa cúc, thấy chậu “Nhị Kiều” quý giá này thì trong mắt không chứa nổi những thứ khác nữa.

Mới vừa rồi trong nháy mắt nàng công bố thân phận, trong khắp phòng này chỉ có “Song xu” và Quận chúa Minh Lan không hề tỏ vẻ khinh miệt. Kết hợp những gì mẹ nuôi nói, Dư Tiểu Thảo cũng hiểu được tính cách của Quận chúa Minh Lan, nên nàng cũng không có ác cảm gì với vị Quận chúa lanh lẹ lại có chút trẻ con được người nhà thương yêu này.

Nghe vậy, ánh mắt nàng liếc nhìn những khuê tú khác có chút sâu xa, nhất là tặng cho Lý Mỹ Nhu một ánh mắt khiêu khích rồi mới chậm rãi nói: “Quê hương ta dựa núi kề biển. Trong núi có một sơn cốc, bốn bề là núi, khí hậu ấm áp, rất ít người lui tới. Ta và đệ đệ tình cờ phát hiện ra nơi này, ở trong đó có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng. Loại cúc hai màu này xuất thân từ nơi đó. Ta biết được từ chỗ mẹ nuôi đây chính là “Nhị Kiều” nức tiếng gần xa bèn mang về trồng trong nhà ấm ở phủ Tướng quân…”

“Người ta thường nói: Trân phẩm đều có nguồn gốc từ nơi hoang dã, quả nhiên là vậy. Hoa cỏ được người chăm sóc dường như mất đi một ít linh tính, chỉ có những loài hoa ngạo nghễ giữa núi rừng này mới càng có cái thú trên đời. Nghe Dư cô nương nói vậy ta cũng muốn đến sơn cốc đó nhìn xem!” Quận chúa Minh Lan yêu thích chậu “Nhị Kiều” không rời tay.

Nghĩ đến chậu “Nhị Kiều” này là thứ Dư cô nương mang đến tham gia Hội đấu hoa, Hội đấu hoa còn chưa bắt đầu người đã tức giận muốn ra về, còn tặng chậu hoa quý giá như vậy cho nàng ta. Nói ra thì người làm chủ nhà như nàng ta khó tránh khỏi bị nói là không chu đáo.

Quận chúa Minh Lan vẫn lưu luyến dặn dò nha hoàn của nàng ta: “Chậu “Nhị kiều” này là tiểu thư của phủ Chiêu Dũng Tướng quân mang đến dự thi Hội đấu hoa, mau mang đến nhà ấm đi, tránh để hoa bị lạnh.”

Dư Tiểu Thảo vừa muốn mở miệng nói gì thì lại bị nàng ta cướp lời trước: “Người ta thường nói không đánh không quen biết, tiểu cô nương còn nhỏ khó tránh nói chuyện có sai sót. Hôm nay hai người các vị nể mặt ta bỏ qua được không?”

Tuy Lý Mỹ Nhu không phục trong lòng nhưng cũng không dám không nể mặt Quận chúa Minh Lan. Trưởng bối nhà nàng ta là Trấn Quốc công nhất phẩm, mấy ca ca nàng ta cũng đảm đương chức vụ quan trọng trong quân, chiến công hiển hách. Tước hiệu Quận chúa của nàng ta cũng là do trưởng bối trong nhà dùng quân công giành được. Nếu như phá hỏng Hội đấu hoa của Quận chúa, chỉ sợ sau này khó mà bước chân vào phủ Quốc công nữa.

Trong tâm tư, nàng ta cố nén sự căm hận trong lòng, nở một nụ cười giả dối nói với Dư Tiểu Thảo: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, Dư cô nương đừng để trong lòng.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của nàng ta rồi, nếu muốn nàng ta thật sự xin lỗi một nha đầu xuất thân nông dân thì sau này sao nàng ta còn ngông cuồng được trong cái giới này nữa?

Dư Tiểu Thảo bĩu môi, vẫn phải nể mặt Quận chúa Minh Lan, xem ra không thể đi được rồi, vậy thì ở lại thôi! Dù sao thì binh tới tướng chặn nước đến đất ngăn, nàng cứ tiếp chiêu thôi.

Nhìn xung quanh thì thấy Hạ Uyển Ngưng đang vẫy tay với nàng, nàng bèn đi tới chỗ nàng ta. Thấy quanh bàn chỉ có Hạ Uyển Ngưng hồng y như lửa và Viên Tuyết Diễm bạch y như tuyết bèn thoải mái ngồi xuống.

Không biết vị khuê tú nào nói một câu chua lòm: “Bàn kia không phải là con gái quan to nhất phẩm thì chính là con cháu hoàng thất và người được phong tước hiệu Quận chúa mới được ngồi sao? Ngay cả con gái quan tam phẩm còn không dám ngồi, nàng ta dựa vào đâu mà dám ngồi ở đó chứ?”

Hôm nay, nhìn thấy phong thái của chậu “Nhị Kiều” kia thì tâm trạng của Quận chúa Minh Lan rất tốt. Nghe khuê tú này nói vậy, nàng ta nhàn nhạt liếc nhìn, có ý cảnh cáo.

Mà Viên Tuyết Diễm ngồi ở đó chưa từng mở miệng thì nay lại cất giọng trong trẻo lạnh lùng nói: “Nếu bàn về tư cách, khắp phòng này ngoài Quận chúa có phẩm cấp ra, cũng chỉ có Dư cô nương là quan lục phẩm. Tuy quan lục phẩm ở trong triều chẳng có gì đáng nói, nhưng phẩm cấp của trưởng bối rất nhiều người ngồi ở nơi này cũng chẳng cao hơn nàng bao nhiêu. Nàng có tư cách ngồi ở đây nhất.”

Phẩm cấp của trưởng bối “Tứ đại tài nữ” cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm, chỉ cao hơn hai cấp so với Dư Tiểu Thảo lục phẩm mà thôi. Ở trước mặt thiên kim tiểu thư của quan to nhị phẩm và tam phẩm, các nàng chẳng qua là dựa hơi trưởng bối nên được mời thôi. Bằng không, cả Kinh thành tiện tay cũng vớ được một đám con gái của quan ngũ phẩm, bọn họ cũng chẳng lọt được vào mắt Quận chúa Minh Lan. Bị “Lãnh mỹ nhân” Viên Tuyết Diễm nói vậy, bốn người lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Thấy ba vị khuê tú đứng đầu là Quận chúa Minh Lan và “Song xu” đều tỏ thái độ bảo vệ Dư Tiểu Thảo như vậy, mấy người trong lòng muốn gây sự với nàng đều ngoan ngoãn không dám hành động. Nhưng mà ánh mắt nhìn nàng thì không thể nào thân thiết được.

“Cảm ơn Viên cô nương đã nói đỡ. Tiểu Thảo lấy trà thay rượu kính cô nương một ly.” Dư Tiểu Thảo nâng ly trà lên, sảng khoái uống một ngụm.

Khóe miệng Viên Tuyết Diễm hơi cong lên, coi như cười đáp lại nàng, cũng nhẹ nhàng uống một ngụm trà. Đặt ly trà xuống, nàng ấy nhẹ giọng nói: “Dư Phàm là đệ tử quan môn của gia gia ta, hai nhà chúng ta cũng coi như có quan hệ sâu xa. Gia gia rất tán thưởng đệ đệ ngươi, nói cậu nhóc có thiên phú học tập, có thể sánh ngang với cha ta lúc bé. Đừng coi thường thiếu niên nghèo, đạo lý nhà nghèo xuất quý tử không phải ai ai cũng hiểu được.”

Nàng ấy không nói to nhưng đủ để mọi người trong phòng ấm nghe thấy. Có thể khiến Viên đại nho so sánh với con trai có tiền đồ nhất của mình, thiếu niên này nhất định bất phàm! Dư Tiểu Thảo này cùng lắm mới chỉ hơn mười tuổi, em trai nàng nhất định phải nhỏ tuổi hơn. Có thể khiến cho Viên đại nho thu làm đệ tử quan môn, tương lai dù là tiền đồ hay mạng lưới quan hệ đều là đứng đầu.Đa số khuê tú đều thầm vui mừng trong lòng, không lộ rõ ác cảm và địch ý với Dư Tiểu Thảo. Khuê tú trong Kinh qua lại với nhau thật ra cũng là để thúc đẩy quan hệ giữa các quan viên. Tối thiếu thì dù bọn họ không giúp ích gì được cho trưởng bối trong nhà thì cũng không rước họa về cho bọn họ.

Dư Tiểu Thảo cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đang nhìn nàng giảm bớt mấy phần coi thường, thêm một phần thiện ý. Nàng cảm kích gật đầu với Viên Tuyết Diễm nói: “Viện trưởng Viên rất quan tâm đệ đệ ta, trong lòng Tiểu Thảo vô cùng cảm kích. Ngày khác nhất định đến chào hỏi…”

“Dư cô nương quá khách khí! Đầu năm gia gia từ Đường Cổ trở về Kinh thành. Người rất tán thưởng tài nấu nướng của ngươi, luôn nhớ mãi đồ ăn ngươi nấu. Biết được Dư cô nương sẽ tới thăm hẳn là người rất vui vẻ.” Viên Tuyết Diễm cũng khá bất đắc dĩ với ông nội ham ăn của mình. Mấy năm trước ông nội còn chú ý chút, bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh, vì miếng ăn mà gây ra không biết bao chuyện buồn cười. Chỉ là người ta nể thân phận của ông ấy nên không nói ra mà thôi.

Nghĩ đến Viện trưởng Viên tính tình thẳng thật, nụ cười trên mặt Tiểu Thảo càng thêm chân thành, thái độ đối xử với Viên Tuyết Diễm cũng thân thiết hơn.

Cuối cùng thì Hạ Uyển Ngưng cũng nghiên cứu xong trang phục của Tiểu Thảo, nhìn đến làn da trắng trẻo mịn màng của nàng thì sờ mặt mình thở dài nói: “Quả nhiên tuổi trẻ là vốn liếng mà. Làn da của Dư muội muội như trứng gà được bóc vỏ vậy, vừa nhẵn bóng vừa mịn màng. Tính cách của ta, gia đình không quản được, cưỡi ngựa bắn cung dạo chơi thăm thú… dầm mưa dãi nắng khiến làn da như vỏ cây già cỗi vậy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PH
Phương Hoàng03 Tháng tư, 2023 04:19
đọc mấy chương đầu thấy dù nu9 đã 29 tuổi rồi chưa kể trước đây từng bươn chải, kinh doanh các thứ nuôi các em mà xuyên xong lại nhiều khi ngây thơ thế nhỉ
TT
Thảo Trang28 Tháng một, 2023 11:54
kiểu ban đầu ngầu,giỏi bao nhiêu thì khúc sau ghen tuông,tào lao bấy nhiêu á bạn,mjh đọc lướt lướt biết nội dung thôi chứ khúc nào có namnu chih là bỏ qua
D
Ducle24 Tháng một, 2023 14:33
Nội dung qus rõ ràng sự thật dù có thông minh tài năng thế nào cũng thua cấp bậc phong kiến..k ohair muốn là dc.. như thằng tiểu quận vương chả ra gì...tại vì nó là vương nên n9 phải ép buộc mình chịu đựng..k phải muốn là có thể làm theo ý mình dc..thích tiểu thợ săn triệu với n9 hơn..chân thành và gần gũi..k như thằng quận vương.. tưởng mình là cha..ép này ép nọ.. thấy phát bực
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu thấy ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
TT
Thảo Trang23 Tháng một, 2023 10:43
Khúc đầu tháng ổn,dù nu9 thảo mai hơn mjh tưởng,mà nôi dung hay nên ráng,tới ch300 nu9 biến thành teenfic,uổn nội dung truyện ghê
D
Ducle22 Tháng một, 2023 01:53
Dịch giả dịch mấy cái đơn vị tiền sai bét...1000 văn là 1 lượng bạc..lúc thì 100 văn là 1 lượng...chú ý kĩ dùm..lộn xộn
TT
Tp thảo11 Tháng một, 2023 14:13
Cảm ơn bạn HaTa đã ủng hộ 20lt nhé ❤️❤️
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724....724
TL4
Thiên Long 4/201 Tháng một, 2023 10:43
Hết chương 724
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717......717
TL4
Thiên Long 4/231 Tháng mười hai, 2022 13:24
Hết chương 717
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....714
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714.....
TL4
Thiên Long 4/230 Tháng mười hai, 2022 02:11
Hết chương 714
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......703
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703.......
TL4
Thiên Long 4/228 Tháng mười hai, 2022 11:18
Hết chương 703
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695......
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....695
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695.....
TL4
Thiên Long 4/227 Tháng mười hai, 2022 12:09
Hết chương 695
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680..,.
TL4
Thiên Long 4/225 Tháng mười hai, 2022 01:19
Hết chương 680
BÌNH LUẬN FACEBOOK