Hình như muốn chứng minh lời hắn nói, Tiểu Hắc liếc nhìn Phách Lang đầy coi thường rồi lại quay đầu chui vào trong bụi cây rậm rạp. Phách Lang thấy Tiểu Hắc càng đi càng xa mới bò dậy từ trên mặt đất, cụp đuôi chạy đến sau lưng chủ nhân, không dám đi ra nữa.
“Khụ…” Ninh Đông Hoan còn đang định ăn vạ tiếp thì trừng trắng mắt chó nhà mình, vẻ mặt khó tin. Thấy ánh mắt cười nhạo của Dư Tiểu Thảo, xấu hổ nói: “Không ngờ rằng Phách Lang nhà ta lại thông minh như vậy, biết giả chết né tránh nguy hiểm…”
Dư Tiểu Thảo cười khúc khích nhìn về phía Phách Lang ủ rũ muốn chết mà trên người cũng lành lặn không bị thương gì, nói: “Tiểu Hắc sẽ không tự nhiên bắt nạt chó nhà người khác, nhất định là Phách Lang cướp con mồi của nó! Lúc Tiểu Hắc săn thú rất hung mãnh dữ dằn, nếu ai muốn cướp công của nó, nó sẽ ra tay không nể mặt gì đâu! Được rồi, sợ bóng sợ gió một trận, tiếp tục hái quả đi, chiều còn phải chở một xe về đó. Vì muốn mọi người chơi vui vẻ nên ta đã cho công nhân nghỉ làm một ngày. Cẩn thận đấy, đừng làm hỏng việc.”
“Muội đúng là xem chúng ta như nhân công mà! Công nhân đắt giá như chúng ta muội mời được không?” Hạ Uyển Ngưng gãi cổ, cảm thấy cả người đều ngứa, hận không thể cởi quần áo ra để gãi thoải mái. Nhưng mà mười mấy năm được dạy dỗ làm thục nữ khiến nàng ta không thể làm ra hành động mất lịch sự, chỉ có thể cố nhịn.
“Đừng gãi, đừng gãi! Thu Lộ, mau lấy khăn tay mới ra thấm nước lau cho tiểu thư nhà ngươi!” Dư Tiểu Thảo thấy nàng ta gãi đỏ cả cổ thì vội ngăn cản, “Lông đào dễ đâm vào da người, nhất định không được để dính vào da!”
“Sao ngươi không nói sớm?” Ninh Đông Hoan giống như một con khỉ lớn đang gãi rận vậy, gãi trên gãi dưới. Càng gãi càng ngứa, cổ, cánh tay đều bị gã gãi hồng lên một mảng, có nhiều chỗ cứ như không gãi sẽ không hết ngứa vậy.
Em trai Lý Hạo Minh của Lý Mộng Như cũng bị dính lông đào trên người, gãi ngứa khóc hu hu. Cũng may chỉ có một cánh tay bị dính lông đào, Lý Mộng Kỳ đang cầm khăn tay ướt lau cho cậu bé.
Dư Tiểu Thảo chỉ vào dòng suối nhỏ cách đó không xa, nói với Ninh Đông Hoan: “Mọi người qua đó tắm, lau qua đi, chờ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trở về chúng ta sẽ đến trong đình ở biển hoa bên kia ăn trưa.”
Hạ Uyển Ngưng còn chưa thỏa mãn, nhìn từng cây đào, hận không thể hái hết xuống mang theo. Cho dù không thể mang đi thì cảm giác đã nghiền khi hái quả cũng không tệ: “Các ngươi muốn đi rửa tay cứ đi đi, ta ở lại hái quả thêm một lúc nữa.”
Trừ Ninh Đông Hoan ra, những người khác đều không rời khỏi vườn cây ăn quả, chăm chỉ hái đào. Lúc mới vào vườn đào vừa hái vừa ăn, bụng đã no căng rồi, giờ ngửi mùi đào thôi cũng khiến người thoải mái. Mấy tiểu thư được cưng chiều và mấy thiếu gia đến cả ngũ cốc còn không phân biệt được, và cả đám nha hoàn và người làm giúp đỡ, chưa đến giữa trưa đã hái xong lượng đào muốn cân để bán vào buổi chiều.
Ngoài vườn cây ăn quả đã có một đống con mồi xếp chồng: Thỏ rừng, gà rừng, chồn… con nào cũng có, thậm chí còn có một con dê núi nặng 55 cân nữa! Tất cả con mồi đều chết do cổ họng bị cắn đứt, vết thương nhỏ, máu chảy ra ít hơn. Chỉ có con dê núi kia là chân sau của nó máu tươi đầm đìa, máu thịt lẫn lộn.
Khi Tiểu Hắc tha thêm một con gà rừng đến, Tiểu Thảo vỗ đầu nó, khen ngợi: “Tiểu Hắc giỏi thật đó, đủ con mồi rồi! Mau gọi Tiểu Bạch về đây, lát nữa nướng thịt cho các ngươi ăn!”
Tiểu Hắc liếm tay nàng, vui vẻ vẫy đuôi, trừng mắt đe dọa Phách Lang rồi nháy mắt đã biến mất trong bụi cây rậm rạp.
“Tốc độ nhanh thật!” Ninh Đông Hoan thèm nhỏ dãi nhìn theo hướng Tiểu Hắc biến mất, lại không biết xấu hổ mè nheo với Tiểu Thảo: “Chó săn cực phẩm như vậy, một mình ngươi độc chiếm hai con đúng là quá phí của trời phải không? Ngươi dứt khoát ra một cái giá bán Tiểu Hắc cho ta đi? Yên tâm, dù là bao nhiêu bạc ta cũng bằng lòng…”
“Ngươi thấy ta giống kẻ thiếu tiền sao?” Dư Tiểu Thảo cũng lười để ý gã, thuận miệng hỏi ngược lại một câu.
Khụ… Tuy Ninh Đông Hoan là kẻ ăn chơi nhưng tin tức nào trong Kinh thành cũng không thoát khỏi lỗ tai gã. Rau củ trái mùa, hoa quả trái mùa, trà hoa và mỹ phẩm dưỡng da của “Hoa tưởng dung”, phường làm đẹp dưỡng sinh, còn có vườn cây ăn quả như gà đẻ trứng vàng này nữa… Nha đầu Dư gia này mới đến Kinh thành một năm, số bạc kiếm được đừng nói một đời chứ vài đời cũng không tiêu hết! Nàng đúng là người không thiếu tiền!
“Ngươi nói đi! Làm thế nào ngươi mới đồng ý bán Tiểu Hắc cho ta?” Ninh Đông Hoan cúi đầu ủ rũ ra vẻ đáng thương!
“Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không thuộc về ta, ta không có quyền quyết định sự tự do của chúng nó.” Ở trong lòng nàng, hai con sói này đã vượt qua phạm vi thú cưng. Chúng nó không nên bị trói buộc trong không gian hẹp này, rừng núi rộng lớn mới là nơi chúng nó thuộc về. Nhưng mà chúng nó hình như không quá muốn về với tự nhiên mà càng nghiêng về hướng thân cận chủ nhân là nàng, hoặc là đá ngũ sắc trên tay nàng?
Ninh Đông Hoan không hiểu ra sự ám chỉ trong lời nói của nàng, vẻ mặt vui mừng kích động nói: “Không phải của ngươi, vậy thì của ai? Dương Quận vương à?”
Chỉ cần không phải của Dư Tiểu Thảo, Ninh Đông Hoan cảm thấy mình không cần kiêng kị gì hết. Lão già trong nhà nói Dư cô nương là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không gã đã sớm ra tay rồi! Chỉ cần không phải là nàng thì dễ rồi. Cho dù là Dương Quận vương khó giao tiếp nhất, gã cũng tin tưởng dựa vào bản lĩnh nhây của mình, nhất định có thể cuốn lấy đòi đối phương bán chó cho gã! Cùng lắm thì bị Dương Quận vương đánh một trận, bị thương ngoài da không phải vấn đề gì lớn!
“Không, chúng nó không thuộc về ai hết! Chúng nó thuộc về bản thân chúng nó.” Dư Tiểu Thảo cảm thấy muốn giao tiếp được với loại người ngu ngốc này đúng là mất sức thật, não tàn mà.
Ninh Đông Hoan lại rất vui vẻ: “Không thuộc về ai hết? Vậy chẳng phải là vật vô chủ? Vậy có phải là nếu ta có cách thu phục chúng nó, chúng nó sẽ là của ta phải không?” Vật vô chủ, ai bắt được là của người đó, có phải gã có thể hiểu như vậy không nhỉ?
Dư Tiểu Thảo nhận ra tâm trạng vui vẻ của gã, cũng hiểu rõ ý đồ của gã, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, cười như không cười nói: “Cũng có thể hiểu là vậy. Nhưng mà đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không dễ dàng trêu chọc như vậy…”
Ninh Đông Hoan hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của nàng, trong đầu đều là suy nghĩ làm thế nào mới thu phục được hai con chó này. Chuyện này cũng dẫn đến tương lai thê thảm về sau của gã.
Nha hoàn và người làm vận chuyển con mồi đến đình bên cạnh đỉnh núi. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trở về cùng nhau giống như hai con gió lốc một đen một trắng, nhanh chóng phóng qua biển hoa dọa sợ hai nữ công hái hoa hét lên kinh hãi.
Trên khu đất bằng phẳng quanh đình đặt từng cái vỉ nướng to, phía dưới đã đốt sẵn than nóng. Con mồi được sơ chế xong thì bị xiên qua bằng từng cái que sắt. Mấy khuê tú đều tò mò đứng trước vỉ nước, nhìn người làm của trang viên nướng thịt.
Quét mỡ, lật lại, rắc gia vị nướng… Cũng rất đơn giản đấy nhỉ! Hạ Uyển Ngưng nhao nhao muốn thử, đuổi một người nướng ra chỗ khác tự tay nướng. Tiểu Thảo muội muội nói tự tay nướng thịt sẽ cảm thấy thích thú hơn.
Khi nàng ta giơ một xâu khoai tây nửa chín nửa sống lên, đưa đến trước mặt Dư Tiểu Thảo như hiến bảo vật, Tiểu Thảo còn đang nướng một con dê thiếu mất một cái chân. Tại sao lại thiếu một cái chân? Cái chân đó đã bị Phách Lang cắn nát, bị nàng cắt bỏ nướng riêng cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ăn rồi. Dính nước dãi của chó ngao, nàng còn lâu mới ăn!
“Tiểu Thảo, nhìn khoai tây ta nướng này, không tệ nhỉ, nhìn có vẻ ngon đấy chứ!” Hạ Uyển Ngưng đắc ý giơ xâu khoai tây nướng lên, tay khác thì lau mồ hôi trên trán, thành công để lại ba vệt đen trên đó.
Dư Tiểu Thảo nhìn xâu khoai tây nướng thảm không nỡ nhìn, chần chừ có nên ngăn cản nàng ta ăn hay không. Ngẫm nghĩ xong vẫn là không nên đả kích sự tích cực của nàng ta, dẫu sao khoai tây nướng nửa sống nửa chín, ăn vào cùng lắm là đau bụng, không độc chết người.
“Muội có muốn nếm thử không, đây là lần đầu tiên ta tự nướng đó! Nếu đổi lại là người khác ta còn không nỡ cho đâu!” Hạ Uyển Ngưng đưa xâu khoai tây nướng đen thui đến bên miệng nàng, cố nén cảm giác không nỡ cho.
Dư Tiểu Thảo sợ hãi nói: “Cám ơn tỷ! Xâu khoai tây nướng có ý nghĩa như vậy vẫn là tỷ ăn thì hay hơn…”
“Biểu cảm của muội là sao hả? Khoai tây ta nướng cũng đâu phải độc dược… Muội không ăn là tổn thất của muội!” Hạ Uyển Ngưng giận dỗi nhét khoai tây nàng ta nướng vào trong miệng, vẻ mặt nàng ta thay đổi ngay lập tức.
“Phì, phì, phì… Mặn quá, khó ăn chết mất!” Hạ Uyển Ngưng nhổ hết khoai tây trong miệng ra ngoài, sai nha hoàn bên cạnh đi lấy nước rồi ra sức xúc miệng.
Chu Tuấn Dương cầm một xấu đùi gà nướng vàng óng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thảo. Hắn nhét xâu đùi gà vào trong tay nàng, nhận lấy con dê trong tay nàng nhẹ nhàng lật từng mặt nướng tiếp: “Nàng ra chơi đi, để ta làm cho.”
Tiểu Thảo xé một miếng thịt gà nướng nhét vào miệng Chu Tuấn Dương, nàng cũng cắn một miếng, ăn ngon nói: “Ngon thật! Không ngờ rằng Dương Quận vương còn có bản lĩnh nướng thịt đó!”
“Dẫn đầu đoàn quân hành quân bên ngoài, không ai không biết nướng thịt. Lúc rảnh rỗi đều sẽ săn vài con mồi nướng ăn. Hương vị thì không dám khẳng định nhưng nhất định là nướng chín.” Vừa nói hắn còn liếc mắt nhìn Hạ Uyển Ngưng, giống như đang ám chỉ cái gì.
Dư Tiểu Thảo nín cười, chia đùi gà với hắn, ăn xong thì đứng dậy kéo Hạ Uyển Ngưng đang bị đả kích lên: “Đi, muội dạy tỷ cách nướng thịt!”
Dư Tiểu Thảo lấy một xâu thịt dê đã nướng chín làm mẫu, dạy nàng ta làm thế nào để khống chế lửa, làm thế nào để lật thịt, làm thế nào để quét dầu rắc gia vị... Nướng thịt chẳng khác nào nấu mấy món đơn giản, Tiểu Thảo thao tác nước chảy mây trôi. Hạ Uyển Ngưng cũng ngây người nhìn, rõ ràng là rất đơn giản, nhưng đến lượt nàng ta thì nàng ta lại luống cuồng. Xâu thịt người ta nướng thơm ngon hấp dẫn, còn nàng ta nướng thì luôn đen thui, lại còn nửa sống nửa chín.
Làm đi làm lại mấy lần, Hạ Uyển Ngưng chỉ đành từ bỏ: Xem ra nàng ta không có thiên phú nấu nướng! Sau khi nhìn ra sự thật này, nàng ta biến nỗi đau thành ăn uống, bao tất cả xâu thịt Tiểu Thảo nướng. Cũng hết cách, ai bảo thịt Tiểu Thảo nướng quá ngon, dù là thịt dê, thịt gà hay thịt thỏ đều da giòn thịt mềm, nêm nếm vừa phải, vô cùng ngon! Ngay cả rau củ nướng cũng ngon như thịt nướng vậy, khiến người khác muốn dừng cũng không dừng được.
Danh Sách Chương: