"
Lưu ái khanh! Số lượng lúa mì Dương Quận vương mang về không ít hơn hai mươi lăm ngàn cân, quan viên trong triều mỗi người năm mươi cân cũng chưa đến năm trăm cân. Tuy hạt giống lúa mì quan trọng, nhưng thiếu chút ít đó cũng không sao mà!” Quần thần rất biết điều gật đầu phụ họa, ánh mắt nhìn Lưu Thượng thư sắc như dao, giống như ông ta là tội nhân vậy.
Thấy Lưu Thượng thư còn muốn nói tiếp, Chu Quân Phàm vội nói: “Tô tổng quản, truyền ý chỉ của trẫm, gọi cha con Dư gia vào Kinh! Lưu ái khanh, trẫm gọi cha con Dư gia đến giúp ngươi chia sẻ công việc, lo chuyện đồng áng. Sau này còn lo không có hạt giống cho sản lượng cao sao? Nói không chừng tương lai hạt thóc hạt vàng… cũng có thể xuất hiện đó.”
Vừa nghe cha con Dư gia giỏi làm ruộng được phân đến Bộ Hộ, Lưu Thượng thư nhất thời vui như nhặt được tám trăm lượng bạc, không quấn quýt gần năm trăm cân lúa mì kia nữa. Đúng như Hoàng thượng nói, có hai người kia rồi, sau này hạt giống tốt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Sau khi bãi triều, Lưu Thượng thư kéo Dương Quận vương quen thuộc với cha con Dư gia nhất hỏi này hỏi nọ. Chu Tuấn Dương bị ông ta làm phiền đến mức sắp trở mặt. Cuối cùng Lưu Thượng thư cũng vòng về chuyện chính: “Dương Quận vương, Dư cô nương có nói nếu coi loại lúa mì này như hạt giống thì có thể kéo dài sản lượng cao không?”
Chu Tuấn Dương đã từng hỏi Tiểu Thảo câu hỏi như vậy, Tiểu Thảo trả lời hắn: Nếu như là hạt giống đời đầu thì nàng có thể bảo đảm sản lượng ít nhất cũng tầm hai trăm năm mươi đến ba trăm cân, nếu như là đời thứ hai thì nàng không chắc.
Nàng cũng không có cách nào, linh khí trong nước linh thạch có thể chống đỡ đến lúc hạt giống nảy mầm trổ bông, sản lượng chắc sẽ không quá kém. Nhưng mà lại lấy hạt lúa mì đã kết ra đó làm hạt giống cho đợt trồng tiếp theo thì nàng không chắc chắn có thể tiếp tục cho sản lượng cao hay không.
Chu Tuấn Dương cũng trả lời Lưu Thượng thư y như vậy. Câu trả lời này khiến Lưu Thượng thư có chút tiếc nuối, nhưng mà có hạt giống cho sản lượng cao đời đầu cũng được, hạt giống đời hai chắc sẽ không quá kém đâu. Ít nhất cũng có ưu thế hơn. Hơn nữa, lúa mì trồng ra dù không làm hạt giống cũng không lo không bán được. Ít nhất thì nghiền nó thành bột mì làm đồ ăn hương vị rất ngon!
Ngày hôm sau, Chu Tuấn Dương mượn cớ muốn chủ trì việc trồng ngô của thôn trang Đường Cổ, rời khỏi Kinh thành. Chu Quân Phàm cười mắng một câu: “Con trai lớn rồi như bát nước đổ đi!”
Biểu đệ này của hắn ta cứ có thời gian rảnh rỗi là lại chạy đến Đường Cổ, giao nhiệm vụ cho hắn, tuy rằng lần nào cũng hoàn thành thuận lợi nhưng lại cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa vừa hoàn thành là xin nghỉ phép luôn, sau đó vội vàng chạy đến Đường Cổ. Ban đầu còn tưởng biểu đệ hiếu thảo, dành thời gian đến nói chuyện với mẫu phi hắn. Bây giờ xem ra, tiểu tử này cuối cùng cũng nghĩ thông, biết tìm niềm vui ở chỗ con gái nhà người ta rồi.
Tiểu tử thối, ánh mắt không tệ. Lúc người đồng hương nhỏ này của hắn ta còn chưa lớn đã cả ngày trông nom phòng bị, sợ bị kẻ nào có đôi mắt tinh tường hái mất!
Chu Quân Phàm nghĩ đến năm nghìn lượng bạc bị chặt chém của mình mà không nhịn được bực mình. Tiểu tử thối đáng chết, lại có thể cho tiểu cô nương Dư gia tám trăm mẫu đất ở Đường Cổ. Xem ra, vì để tiểu cô nương nhà người ta vui vẻ, biểu đệ này của hắn ta đã bỏ không ít công sức. Tám trăm mẫu ruộng, nói tặng là tặng, cũng không thấy tiếc.Ôi! Người nên đau lòng bây giờ là hắn ta mới phải, gần hai mươi lăm ngàn cân hạt giống lúa mì, tiểu tử thối kia không thèm nể mặt gì hết. Cứ thế bán cho triều đình theo giá thị trường. Còn là dáng vẻ bị hắn ta chiếm lợi nữa, nói hạt giống lúa mì ở thôn trang Dư gia cũng bán giá cao một trăm văn tiền một cân! Hóa ra không bán năm mươi văn một cân thì tiểu tử này giống như không cam lòng!
Cam chịu số phận phải lấy năm nghìn lượng bạc từ quốc khố ra cho tiểu tử thôi này, đất nước dù có khó khăn đến đâu cũng không thể để cho dân chúng chịu khổ! Chu Quân Phàm vô cùng nghi ngờ tiểu tử này đã âm mưu sẵn, nếu thôn trang Đường Cổ thuộc về hắn, hắn cũng sẽ không biết xấu hổ đòi bạc của biểu huynh kiêm Hoàng thượng này? Tiểu tử thối, quá gian xảo rồi!
Lúc này, năm nghìn lượng ngân phiếu làm Hoàng thượng đau lòng mất mấy giây này đang nằm trong tay Dư Tiểu Thảo. Đôi mắt to mang theo nghi ngờ của nàng nhìn về phía tiểu Quận vương: Vị gia này, ngươi có ý gì?
“Nhìn cái gì? So mắt ai to hơn với ta à?” Ngón trỏ của Chu Tuấn Dương dí nhẹ lên trán nàng, hắn bị biểu cảm đáng yêu trên mặt nàng thu hút, rất muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.
“Ngân phiếu… Cho ta?” Thấy Chu Tuấn Dương gật đầu, Tiểu Thảo lại hỏi với: “Tại sao?”
Người quân tử thích tiền của để dùng nó cho việc đạo! Loại bạc nguồn gốc không rõ ràng này, nàng không thèm nhận! Bây giờ nàng cũng đâu có thiếu tiền!
“Tuổi còn chưa lớn mà trí nhớ đã kém thế rồi!” Chu Tuấn Dương chọc ghẹo nàng, nụ cười tràn đầy mê hoặc, hắn nói: “Ta đã chuyển tám trăm mẫu đất kia thành khế đất, định dùng làm định lễ tặng cho nàng, không lẽ nàng quên rồi?”
“Định lễ? Ngươi nói muốn tặng số đất đó cho ta từ lúc nào? Sao ta lại không biết?” Vẻ mặt của Dư Tiểu Thảo có chút mờ mịt, tay cầm ngân phiếu mà không dám cất.
“Không tặng cho nàng, thế ta đưa khế đất cho nàng để làm gì?” Chu Tuấn Dương đúng là không còn cách nào với nhóc con mơ hồ này. Tuy rằng lúc đó hắn không nói rõ, nhưng hắn cảm thấy mình bộc lộ ý muốn rất rõ ràng mà? Nàng chấp nhận sự theo đuổi của hắn, hắn đưa khế đất cho nàng, sau này đồ của hắn đều là của nàng, chuyện này còn phải bàn sao?
Khóe miệng Dư Tiểu Thảo giật giật vài cái, nhỏ giọng nói: “Ta còn nghĩ rằng ngươi muốn ta giúp ngươi thu hoạch! Muốn ta ngày thường để ý giúp ngươi trông coi ruộng đất nhiều hơn…”
“Ngốc này!” Chu Tuấn Dương cưng chiều bóp cái mũi nhỏ của nàng, nói: “Bây giờ hiểu rồi chứ? Còn không mau cất ngân phiếu đi?”
“Nhưng mà… Ban đầu chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, nếu như ngươi nhìn trúng người khác, chúng ta lập tức nói tan là tan. Ngươi giao cả bạc lẫn ruộng đất cho ta, tương lai ngươi mà hối hận thì ta cũng không trả lại đâu đó!” Nàng không biết dáng vẻ đe dọa người khác của nàng ở trong mắt Chu Tuấn Dương giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng, giơ đệm chân không có móng vuốt ra nhẹ nhàng cào hắn.
Trong lòng Chu Tuấn Dương cảm thấy vô cùng ngọt ngào, hắn vươn tay xoa đầu nàng, cười nói: “Yên tâm đi, trái tim ta rất nhỏ, chỉ có thể chứa một mình nàng thôi. Không cần lo lắng ta sẽ để ý người khác! Ngay cả những đại tiểu thư được nuông chiều trong Kinh thành kia, ta đây đến liếc mắt cũng lười!”
“Điều này ngươi nói sai rồi, thật ra thì mỗi cô gái đều là thiên sứ, đều có điểm đáng yêu của riêng họ. Ngươi không thể vơ đũa cả nắm, bởi vì một trường hợp đặc biệt mà dùng gậy tre lật ngã cả thuyền người!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy cách nhìn người của tiểu Quận vương không đúng. Kinh thành có nhiều tiểu thư khuê các như vậy, luôn có một người thích hợp với hắn. Hắn không thử tìm hiểu họ thì làm sao biết họ có tốt hay không?
“Thiên sứ? Sứ giả trời cao phái xuống sao?” Chu Tuấn Dương đã quen với việc nàng hay nói những từ lạ hoắc. Hắn lắc lắc đầu nói: “Những thiên sứ đó nhường cho người khác thôi, bởi vì ta đã tìm thấy thiên sứ trời cao phái xuống cứu vớt ta rồi.” Hắn vừa nói mắt phượng quyến rũ nhìn Tiểu Thảo tràn đầy tình cảm.
Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt! Dư Tiểu Thảo bị ánh nhìn của hắn làm nổi cả da gà. Nàng vội vàng cúi đầu gấp ngân phiếu cất vào trong túi. Chu Tuấn Dương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ trong lòng: Tiểu nha đầu của hắn khi nào mới nghĩ thông chứ!
Khi trang viên bên Đường Cổ này đã trồng xong ngô và khoai tây thì hai mươi mẫu ruộng rau của Dư gia đã bắt đầu mọc lá, qua vài ngày nữa là có thể hái mang bán rồi.
Khi Dư Tiểu Thảo tung tin tức này đến Đường Cổ và Phủ thành, nói thôn trang nhà mình đã trồng rau, rất nhiều người đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm! Trân Tu Lâu thì khỏi nói rồi, còn có rất nhiều tửu lâu nổi tiếng, một vài vị khách quen từ trước đều rối rít móc nối, bộc lộ mong muốn được mua rau từ ruộng rau trong thôn trang của Dư gia.
Hai mươi mẫu ruộng rau, cung cấp cho toàn bộ Đường Cổ và mấy tửu lâu ở Phủ thành, hẳn là dư sức. Dư Hải bèn kí hợp đồng làm ăn với bọn họ, nhưng mà vẫn giữ nguyên tắc không giao hàng như lúc ở thôn Đông Sơn. Nếu muốn mua rau thì phải tự đến mua. Dư gia chỉ phụ trách hái rau, không phụ trách vận chuyển!
Nếu đổi lại là người trồng rau khác, có thể chiếm được cơ hội cung cấp rau cho một trong những nhà đó thì chỉ hận không thể mang rau đến tận bếp nhà người ta, còn sợ phục vụ không chu đáo thì chủ nhà sẽ không mua rau của bọn họ nữa. Mà Dư gia lại chơi lớn như vậy. Ai bảo rau nhà họ ăn ngon lại còn chất lượng chứ!
Những quản sự có máu mặt ở Đường Cổ bình thường hếch mũi tận trời, nay vì có thể tranh giành được một ví trí làm ăn với Dư gia mà ăn nói khép nép cười nịnh nọt. Đừng nói là không giao hàng, cho dù bảo bọn họ tự mình xuống ruộng hái rau bọn họ cũng không dám nói gì. Ai bảo bây giờ toàn bộ Đường Cổ đều lấy việc có thể ăn được rau Dư gia làm tự hào chứ? Người là cứ kiêu ngạo vậy đó!
Thôn trang và trang viên đều đã vào quỹ đạo, cha con Dư gia lại trở về thôn Đông Sơn xem tiến độ xây nhà của bọn họ đến đâu. Còn việc hái và bán rau sau khi tung ra thị trường thì Dư Tiểu Thảo để quản sự của trang viên giúp đỡ giám sát. Nếu như làm không xuể thì để hắn ta làm chủ thuê người làm ngắn hạn hoặc dài hạn, giá cả tự hắn ta quyết định. Dư Tiểu Thảo khá yên tâm với vị quản sự này.
Người ta xuất thân từ phủ Tĩnh Vương, có thể làm đến vị trí quản sự đương nhiên tự có điểm nổi bật. Sau khi Chu Tuấn Dương đưa nàng tám trăm mẫu ruộng đất thì cũng đưa luôn cả khế ước bán thân của quản sự và người làm cho nàng. Bây giờ vị quản sự này đã là người của Dư gia rồi.
Vương quản sự cũng nhận thức được vị trí của mình, Quận vương gia nhà mình để ý Dư cô nương như vậy, dáng vẻ quyết tâm không sờn. Tuy rằng bây giờ hắn ta bị chuyển đến Dư gia, nhưng tương lai Dư cô nương gả đến thì hắn ta lại có thể trở về dưới trướng chủ tử làm việc rồi. Vì muốn góp sức cho chủ tử khiến Dư cô nương vui vẻ, hắn ta càng phải làm việc chăm chỉ hơn, nếu như làm hỏng chuyện tốt của Quận vương gia, tương lai chủ tử tức giận bán hắn ta đi thì đến lúc đó đúng là khóc không ra nước mắt. Cha mẹ, vợ con hắn ta đều đang làm việc ở Vương phủ. Người gác cổng nhà Tể tướng tương đương quan thất phẩm, làm việc ở Vương phủ là việc vinh dự bậc nào chứ. Tiền đồ của cả gia đình không thể bị hủy trong tay hắn ta được.
Vương quản sự tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy để Dư Tiểu Thảo càng coi trọng hắn ta hơn, không những quản lý chuyện đồng áng của trang viên mà còn giúp quản lý ruộng rau của thôn trang nữa. Thật ra thì làm đến vị trí quản sự này không cần tất cả mọi thứ đều phải tự mình làm, chỉ cần nắm vững phương hướng làm việc là được. Mấy phụ tá hắn ta dạy dỗ đã lâu cũng không phải chỉ để trưng bày. Nhưng nếu Dư cô nương đã coi trọng chuyện ruộng rau như vậy thì hắn ta phải thường xuyên đến soát độ tồn tại, giúp nữ chủ nhân tương lai làm việc!
Danh Sách Chương: