Mùa đông ở Kinh thành, tuy giá rét nhưng lại náo nhiệt. Tuyết bắt đầu bay lả tả từ sang giao thừa, lúc rơi lúc ngưng, thẳng đến ra mười sáu mới coi như dừng lại.
Người Dư gia lần đầu ăn tết ở Kinh thành, Chu Tuấn Dương thay đổi từ hình tượng kiêu ngạo lạnh nhạt ngày xưa thành hình tượng con rể ân cần nhiệt tình, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, thịnh tình làm bạn đưa người nhà của tiểu phu nhân tương lai đi du biến khắp Kinh thành và xung quanh.Đầu năm, hội miếu Bạch Vân Quan ở ngoại ô Kinh thành, một đám người đi dạo hội miếu và cùng nhau tham gia vui chơi, các hoạt động như “Hội thần tiên”, “Thắp đèn hoa đăng”, “Tung tiền”, “Sờ khỉ đá” đều phải góp vui một chân; mùng tám, hội hoa của một số thôn giàu có ở ngoại ô Kinh thành biểu diễn rất nhiều tiết mục. Chu Tuấn Dương hỏi thăm được chỗ náo nhiệt nhất liền mang theo người Dư gia tới: Cà kheo, chèo thuyền cạn, múa trống, hát ương ca(1), hội cờ, sư tử, xe đẩy, ngựa tre... Những thứ trong đó vô cùng náo nhiệt; nhưng náo nhiệt nhất đương nhiên phải là hội ngắm hoa đèn mười lăm tháng Giêng.(1) Ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.
Màn đêm chưa buông xuống, Chu Tuấn Dương ở nhà ăn xong một bát bánh trôi cùng cha mẹ huynh tẩu đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài. Tĩnh Vương nuốt xuống một miếng bánh trôi cuối cùng trong miệng, cau mày nhìn về phía bóng dáng đang đi như bay của con trai nhỏ, thuận miệng nói: “Tiểu tử này, mấy ngày nay lòng như trường thảo(2), ăn Tết cũng không yên phận. Đây lại muốn đi đâu hả?”(2) Lòng như trường thảo: sự xao nhãng trong lòng, không tập trung, thái độ bốc đồng không ổn địnhKhóe miệng Tĩnh Vương phi hàm chứa nụ cười, dùng giọng điệu hơi mang ghen tuông nói: “Còn không phải là vì trong lòng có một ngọn cỏ dài sao! Lòng dạ đều nghĩ về người ta, cha mẹ nhà mình cũng không ở bên cạnh, vội vàng chạy đi nịnh bợ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai! Không cần hỏi, đây là lại đi đưa tiểu cô nương và người nhà đi xem hoa đăng rồi! Đều nói lòng nữ chỉ hướng ra ngoại, Tiểu Tam Nhi nhà ta ấy à, cũng là đứa lòng hướng ra ngoài!”
“Dương Nhi bày tỏ với Dư Tiểu Thảo thật rồi à?” Trong giọng nói của Tĩnh Vương không nghe ra một tia cảm xúc.
“Thật hơn cả vàng!” Tĩnh Vương phi nhận lấy nước ấm từ trong tay Mai Hương, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng súc miệng, liếc mắt nhìn nam nhân nhà mình một cái, hỏi ngược lại, “Làm sao? Chàng không đồng ý?”
Tĩnh Vương liếc mắt nhìn vợ mình, hơi cẩn thận nói: “Ý kiến của ta không quan trọng, quan trọng là nàng và tiểu cô nương kia có thể hòa hợp được hay không! Một người làm cha chồng như ta, một ngày có thể gặp mặt con dâu được mấy lần? Ngày thường còn không phải mẹ chồng nàng dâu các nàng ở chung một chỗ nhiều sao? Quan trọng nhất là có thể hợp với tính tình nàng, giúp nàng vui vẻ!”Đây là kẻ vô tình, người nghe có ý. Biểu cảm của Thế tử phu nhân trở nên có hơi mất tự nhiên. Ngày thường ngoại trừ buổi sáng nàng ta đến chủ viện thỉnh an Vương phi, những lúc khác thật đúng là hiếm khi có thời gian nói chuyện cùng bà. Nàng ta vốn cũng không phải cái loại người gặp may. Hơn nữa mẹ chồng lại là người thờ ơ mặc kệ mọi chuyện, Vương phủ từ trên xuống dưới trong ngoài nhiều chuyện như vậy, tất cả đều rơi lên trên đầu nàng ta.
May mắn lúc còn trong khuê phòng, khi mẫu thân quản sự thường xuyên mang nàng ta theo bên người, bên cạnh còn có ma ma quản sự chỉ điểm, phải trải qua hơn nửa năm mới có thể xử lý trôi chảy chuyện trong Vương phủ. Ngày thường đều bận bịu công việc trong phủ nên đương nhiên thời gian ở bên mẹ chồng cũng ít đi. Theo lời Vương gia vừa nói như vậy, nàng ta thật đúng là không phải một cô con dâu xứng đáng...
Tĩnh Vương phi liếc thấy biểu cảm hơi xấu hổ của con dâu cả, âm thầm trừng mắt nhìn chồng mình, nói: “Hoá ra con dâu này không phải cưới về cho con trai mà là cưới về cho thiếp? Nếu để truyền ra ngoài, xem còn ai bằng lòng gả khuê nữ lại đây nữa! Nói nghiêm túc, đương nhiên con dâu cưới về phải vừa lòng con trai, dẫu sao vợ chồng chúng nó cũng phải trải qua cùng nhau cả đời!”
“Ngày thường ta bận bịu công việc, không phải sợ nàng một mình trông nom cả một đại viện sẽ cô đơn sao?” Tĩnh Vương cũng cảm thấy lời bản thân vừa mới nói có chút không thỏa đáng, vội vàng giải thích.
Tĩnh Vương phi oán trách liếc xéo ông một cái, nói: “Con mắt nào của chàng nhìn thấy thiếp cô đơn? Ngày thường không biết thiếp chăm hoa làm cỏ, trêu chọc chó mèo có bao nhiêu thú vị ư! Tính tình con trai út của chàng như thế nào, chàng còn không biết! Đừng nói thiếp nhìn trúng nha đầu Tiểu Thảo kia, dù cho có không trúng cũng phải cho nó cưới vào cửa. Còn không chàng nỡ để con trai mình sống cả đời một mình sao!”
Tĩnh Vương tất nhiên biết rõ dáng vẻ trước kia của con trai út, theo người của thuộc hạ bẩm báo, tiểu cô nương Dư gia nhìn qua yêu kiều mềm yếu kia vậy mà có thể chế trụ mãnh thú như con trai út, ngay cả khi con trai kề cận ranh giới bùng nổ cũng có thể kéo nó trở về được. Quả nhiên, nồi nào úp vung nấy, đều là trời xanh đã sắp xếp tốt.
Khác không nói, chỉ nói đến khả năng điều chế dược thiện tuyệt diệu của con bé, vậy mà lại có thể điều trị khỏi thân thể gầy yếu của Vương phi. Tiểu cô nương đúng thật là có thể coi như phúc tinh của phủ Tĩnh Vương!
“Haizz... Chu gia chúng ta đều là kẻ si tình, Dương Nhi giống ta ở điểm này...” Tĩnh Vương thấy con trai cả con dâu cả đều thức thời cáo lui, cũng không giữ ý nữa, liếm mặt xán tới nói.
Tĩnh Vương phi liếc ngang ông một cái, cười như không cười nói: “Có thể nói con trai chúng ta còn chung tình hơn chàng nhiều! Ít nhất bên cạnh Dương Nhi trước nay chưa từng xuất hiện oanh oanh yến yến nào. Còn chàng thì sao? Coi là kẻ si tình gì chứ? Nếu không phải những nợ đào hoa đó của chàng, Dương Nhi nhà ta có thể biến thành như vậy hay sao? Chu Tiêu Nhạc, thiếp nói cho chàng biết, nếu không phải Dương Nhi của thiếp gặp được Dư Tiểu Thảo, khôi phục như bình thường, đời này thiếp cũng sẽ không tha thứ cho chàng!”
“Nàng nhìn xem, lại bới những chuyện mất mặt từ lâu đó lên rồi? Dương Nhi biến thành như vậy, nàng cho rằng kẻ làm cha như ta không đau lòng? Không hối hận?” Tĩnh Vương thấy trên mặt vợ lại hiện ra vài phần tức giận, vội cẩn thận nịnh nọt, làm bộ vẻ mặt mất mát thở dài, tiếp tục nói, “Mỹ Quyên, nàng cũng vừa mới nói, cha mẹ, huynh đệ, con cái đều là mây bay, người cuối cùng làm bạn bên cạnh vẫn chỉ là bạn già của mình thôi! Sao nàng có thể vì chuyện của con mà trút bực lên người bên cạnh là ta chứ?”
Tĩnh Vương phi đẩy mặt của ông ra, mắng ông một trận: “Chàng cút đi! Ai là “bạn già” của chàng chứ? Điểm nào của thiếp già rồi hả? Phòng phu nhân người ta chỉ nhỏ hơn thiếp một hai tuổi còn có thêm Lân Nhi được đấy, sao thiếp lại già rồi chứ?”
“Ta sai, đều là ta sai!” Tĩnh Vương nhìn làn da mềm mại như da tiểu cô nương của Vương phi, những nếp nhăn ở khóe mắt ban đầu cũng bởi vì uống trà thuốc do tiểu cô nương Dư gia phối mà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, người hơn bốn mươi tuổi mà nhìn qua lại giống như vừa mới ba mươi, vội thiệt tình tâng bốc, “Mỹ Quyên, ta mới phát hiện nàng càng ngày càng tươi trẻ. Nếu nàng đi cùng với con trai tựa như hai chị em ấy... Không được, ta phải hỏi xem trong tay tiểu cô nương Dư gia có loại trà thuốc nào thích hợp cho ta uống hay không, bằng không nếu thêm hai năm nữa ta sẽ trông giống như cha nàng... Nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ!”
“Hừ hừ, vừa rồi còn ghen tuông tranh sủng với con trai nữa, lúc này lại cảm thấy bản thân già rồi? Nhưng mà tuổi tác của nam nhân là năm tháng tích lũy, càng già càng có hương vị! Thiếp cũng không chê chàng, chàng uống trà thuốc trẻ hóa làm gì? Muốn thông đồng với tiểu cô nương nào ư?” Tĩnh Vương phi được nam nhân nhà mình khen đến trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, cố ý dỗi ông.
Nha đầu ma ma trong nhà đều biết, lúc Tĩnh Vương và Vương phi ở cùng một chỗ không thích có người khác bên cách, bởi vậy cũng không ai nhìn thấy hai vợ chồng này tán tỉnh sến sẩm với nhau.
Khóe mắt Tĩnh Vương quét một vòng, không có ai! Liền bộc phát trở nên “không đứng đắn”. Ông dùng một tay ôm Vương phi vào trong lồng ngực, vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của bà, nhu tình mật ý trong mắt nồng đậm đến mức có thể khiến người chết đuối: “Ngoại trừ nàng, ai cũng không đáng để ta thông đồng! Không phải vừa rồi nàng còn hâm mộ Phòng gia người ta có thêm Lân Nhi sao? Xem ra ta nên nỗ lực một chút tranh thủ đoạt sự nổi bật của tên Phòng Minh Triết kia, cho Dương Nhi bọn nó thêm một muội muội, nàng nói sao?”
“Chàng – lão già không nên nết này...” Tĩnh Vương phi không kịp mắng xong một câu đã bị chặn miệng. Thân thể cũng theo đó bay lên trời, khi bà phục hồi tinh thần lại mới phát hiện bản thân đã bị ôm kiểu công chúa, đi ra khỏi phòng khách, tiến thẳng về phía phòng ngủ.
Nhóm nha đầu hầu hạ bên ngoài cả kinh, vội cúi đầu làm bộ như không phát hiện. Tĩnh Vương phi vừa thẹn vừa bực, hung hăng cào nam nhân nhà mình vài cái. Sau một thời gian yên tĩnh, chỉ lát sau trong phòng liền truyền đến động tĩnh xấu hổ nào đó. Nha đầu hầu hạ vừa thẹn thùng nhưng đồng thời đáy lòng cũng hâm mộ tình cảm giữa Vương gia và Vương phi. Đã là vợ chồng già vài chục năm, vậy mà còn... nhiệt tình như vậy...
Chu Tuấn Dương đã ra khỏi Vương phủ, không biết cha mẹ mình đang bắt đầu kế hoạch “tạo người” không đàng hoàng xấu hổ chết người. Hắn đi thẳng đến Dư phủ, người Dư gia đã ăn xong bánh trôi, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn tới nữa thôi!
Ngay từ đầu, Tiểu Thạch Đầu đối với việc hắn cướp đi Nhị tỷ còn có chút cảm xúc mâu thuẫn, nhưng sau khi đi theo phía sau anh rể tương lai chơi đến điên cuồng mấy ngày, cậu bé đã trở thành người ủng hộ trung thành của “Nhị tỷ phu”. Cũng không phải cậu bé vì lợi mà quên chị mà vì mấy ngày nay, cậu bé đã nhìn ra, Dương Quận vương này chỉ là mãnh thú trong truyền thuyết, hắn tới trước mặt Nhị tỷ ngay lập tức trở thành một con chó lớn trung thành. Chẳng những Nhị tỷ được hắn chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, cưng chiều như tiểu công chúa mà chuyện liên quan đến người nhà của Nhị tỷ như bọn họ cũng được hắn thu xếp thoả đáng, chu đáo mọi mặt.
Tình cảm giữa Tiểu Thạch Đầu và Nhị tỷ vốn không giống bình thường. Cậu đương nhiên hy vọng Nhị tỷ có thể có được hạnh phúc. Đối với cậu, tất cả nam nhân trên đời này, không có một ai có thể xứng với Nhị tỷ, cũng chỉ có Chu Tuấn Dương mới miễn cưỡng vừa chớm vượt qua đường giới hạn đạt tiêu chuẩn thôi! Sau khi đến Kinh thành, cậu được Viện trưởng Viên mang theo tham gia các buổi văn nhân tụ họp vài lần, đồng thời với việc tăng cường được kiến thức, cậu cũng mơ hồ nghe được một số lời bóng gió về Nhị tỷ.
Con cháu quyền quý trong kinh đều có đôi mắt đặt ở trên đỉnh đầu, phần lớn đều mang chủ nghĩa đại nam tử. Từ trước đến nay Nhị tỷ luôn là người có khả năng; sư phụ cũng nói, nếu tỷ ấy là một nam tử, chỉ sợ thành tựu sẽ không thấp hơn Chu gia ở Đường Cổ.
Sau khi Nhị tỷ tới kinh, chẳng những trận đầu thẳng lợi mà hơn nữa còn hốt bạc mỗi ngày nhờ buôn bán rau dưa trồng trong lều lớn. Tuy tỷ ấy giúp phong phú bàn ăn của kẻ có tiền, vì tạo phúc lợi cho con cháu trong kinh nhưng đồng thời cũng bị người ta nói là gà mái báo sáng, nhiễu loạn triều chính, không ra thể thống gì. Hơn nữa xuất thân của Dư gia không cao, muốn tìm một người có thể khoan dung, tôn trọng, yêu quý Nhị tỷ quả thật rất khó.
May mắn, Dương Quận vương đã tuyên thệ chủ quyền từ sớm, đồng thời cũng đủ sức đủ lực theo đuổi Nhị tỷ. Biểu hiện của hắn còn coi như tạm được, Tiểu Thạch Đầu mới có thể miễn cưỡng thừa nhận hắn là “Nhị tỷ phu” được chọn. Nhưng Dương Quận vương có tốt hơn thế nữa, mà nếu Nhị tỷ không thích, bản thân cậu cũng sẽ không đồng ý. Trước mắt xem ra, Nhị tỷ dường như không hề ghét hắn tới gần và lấy lòng của... thôi thì quan sát thêm nữa vậy!
“Tỷ tỷ! Lân Lân rất nhớ tỷ, Lân Lân yêu tỷ tỷ nhất, Lân Lân muốn đi xem hoa đăng cùng tỷ!” Nghe thấy giọng nói non nớt mềm mại này, trong lòng Tiểu Thạch Đầu lại trợn mắt xem thường thật lớn. Đấy, lại thêm một tên tranh Nhị tỷ với cậu!
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân được bà vú ôm mặc đồ thật dày nên trông giống như một quả bóng. Nhóc con nhìn thấy tỷ tỷ, giãy giụa muốn xuống. Cậu bé tựa như quả cầu thịt lăn tròn, lắc lư lao về phía Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo tiến lên hai bước đón được cậu bé, có chút cố hết sức bế cậu bé lên. Chu Tuấn Dương thấy thế, mày hơi hơi nhăn lại, duỗi tay đón lấy Tiểu Lân Lân mập mạp qua.
Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân mới vừa nhào vào trong cái ôm ấp thơm ngào ngạt của tỷ tỷ, gương mặt còn chưa kịp nở nụ cười tràn đầy thỏa mãn thì trong giây lát đã tiến vào một cái ôm vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo. Cậu nhóc ngốc nghếch ngẩng đầu, vừa nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Dương Quận vương kia, mặt bánh bao lập tức nhăn lại.
“Không được khóc!” Chu Tuấn Dương quả nhiên không hổ là ma tinh mặt đen có thể khiến em bé ngừng khóc đêm. Sau câu quát nhẹ của hắn, Tiểu Lân Lân trong mắt long lanh nước mắt phải cố nén không rơi, dáng vẻ ấm ức có thể hòa tan lòng người.
Chu Tuấn Dương nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của tiểu gia hỏa, không biết làm sao, đột nhiên lại nghĩ đến đứa con trong tương lai của hắn và Tiểu Thảo sẽ trông như thế nào, có thể cũng mũm mĩm như vậy hay không, mềm mại, đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng để cậu bé chịu ấm ức. Cất giọng mềm nhẹ hơn, Chu Tuấn Dương nhẹ giọng giải thích: “Tỷ tỷ quá gầy, khó có thể ôm được đệ. Đệ là con trai, tương lai phải bảo vệ tỷ tỷ, không thể động một chút đã chảy nước mắt.”
Phòng Hạo Lân cái hiểu cái không gật gật đầu, vừa quay đầu nhìn thấy cha mẹ mình đang mỉm cười nhìn cậu, vội vươn tay ra, đôi mắt nhỏ xin giúp đỡ nhìn cha mẹ, vị thúc thúc này thật đáng sợ, mau cứu con!
Phòng Tử Trấn thấy con trai căng thẳng, ở một bên cười ngây ngô, còn nói với vợ mình: “Để Tuấn Dương ôm đi! Tương lai Lân Nhi phải làm tướng quân, lá gan không thể quá nhỏ. Tiếp xúc với Tuấn Dương nhiều một chút, có thể luyện sự gan gan dạ!” Trông mà xem, đây mà là lời cha ruột nói sao?Đến khi chuyển sang Tiểu Thảo, Phòng Tử Trấn lại dùng một sắc mặt khác: “Thảo Nhi, bên ngoài lạnh lẽo, mặc nhiều áo một chút, cẩn thận bị lạnh! Chờ lát nữa xem hoa đăng, người nhiều, mấy người các ngươi phải bảo về tiểu thư thật cẩn thận, đừng để người khác chen phải, nghe thấy không!”
Phòng Hạo Lân: Lân Lân là nhặt được ư, tỷ tỷ mới là con ruột... Lân Lân muốn bỏ nhà ra đi, đi tìm cha mẹ ruột của mình! Tiểu gia hỏa ủ rũ cụp đuôi, chấp nhận số phận thành thật ở trong lồng ngực của tỷ phu tương lai, thỉnh thoảng lại ủ rũ buồn rầu làm bộ đáng thương thoáng nhìn tỷ tỷ một cái.
Cũng may, sau khi ra ngoài, tỷ tỷ vẫn luôn được tỷ phu tương lai mặt lạnh như khối băng cẩn thận bảo vệ ở bên người. Có tỷ tỷ gần trong gang tấc làm bạn, bạn nhỏ Phòng Hạo Lân không vui một chốc thôi, chỉ lát sau đã lại trở nên vui vẻ.Đèn như nước thủy triều trong biển người, trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, người già trẻ nhỏ nam nữ, phụ nữ trẻ dẫn theo con nhỏ, hô bạn gọi bè đi ra từ ngõ nhỏ, chạy về phía đầu đường, cùng thưởng thức đêm đèn hoa đăng. Sợ Tiểu Thảo bị đám đông chen lấn, Chu Tuấn Dương dùng sức nâng Phòng Hạo Lân lên trên vai, một bàn tay đỡ lấy chân cậu bé, một cái tay khác ôm hờ lấy Tiểu Thảo. Lúc có người chen tới, hắn sẽ kéo nàng vào trong lồng ngực, cẩn thận bảo vệ nàng.
Phòng Hạo Lân lần đầu ở cao vị trí như vậy, sửng sốt trong chốc lát sau đó lập tức trở nên hưng phấn. Cậu bé ở trên cao nhìn xuống thấy một đám người thấp hơn mình nửa cái đầu và những chiếc đèn lồng xinh đẹp cách đó không xa, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười trẻ con, hoặc kích động thét chói tai vài tiếng.
Ngay từ đầu người một nhà vốn đi chung với nhau, nhưng theo đám đông càng ngày càng nhiều trên đường phố, họ bị tốp năm tốp ba chen lấn đến tản ra. Cũng may đều cách nhau không xa lắm, lại có Phòng Hạo Lân cao cao tại thượng và tiếng thét chói tai thỉnh thoảng phát ra của cậu bé làm vật tham chiếu, nên mọi người cũng không thất lạc nhau.
Cửa hàng hai bên đường phố đều đã sớm khai trương lúc bán mở hàng đầu năm. Vì hấp dẫn khách hàng, ngoài nhiều đồ vật cát lợi vui vẻ, dường như trước cửa mỗi cửa hàng đều treo một số đèn lồng. Số lượng và chủng loại của đèn lồng dường như cũng tỏ rõ thực lực và nhân khí của cửa hàng, các chủ quán đều nỗ lực hết sức treo các loại đèn lồng. Các loại tạo hình hoa, chim, cá, côn trùng, phong cảnh thật là tranh kỳ đấu xảo. Các loại màu sắc đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lam, trắng sặc sỡ vô cùng.
Lớn, nhỏ, vuông, tròn... Hình dáng khác nhau; đỏ, vàng, lục, tím... màu sắc muôn vàn; đèn lụa, đèn giấy, đèn pha lê, đèn nan tre... chất liệu khác nhau. Loại đẹp nhất đương nhiên là đèn cung đình vẽ các loại hình vẽ, nào là đèn nhị long diễn châu, nào là đèn khai thái Tam Dương, đèn tứ quý bình an, đèn ngũ phúc lâm môn, đèn bát Tiên Quá Hải... Thật sự giống là mỗi thứ mỗi vẻ, khiến người ta không kịp nhìn.
Dưới sự hộ tống của Chu Tuấn Dương, Dư Tiểu Thảo luôn có thể chiếm cứ vị trí có lợi nhất ngắm đèn, nàng tựa như ngây ngẩn trong biển đèn tại đây.
Mà thứ hấp dẫn Phòng Hạo Lân nhất vẫn là những kiểu đèn lồng mà trẻ nhỏ xách theo. Cho dù tay đông lạnh đến đỏ bừng, nước mũi treo trên môi, trên tóc phủ đấy bông tuyết vẫn không thể thay đổi hứng thú của bọn họ.
“Cá, ngựa, thỏ...” Phòng Hạo Lân chỉ vào đèn lồng những đứa trẻ xách trong tay, thỉnh thoảng phân biệt được hình dạng mà bản thân nhận ra. Nhìn theo tay nhỏ của cậu bé, Dư Tiểu Thảo cũng nhìn thấy bọn nhỏ đang chơi trò chơi đốt đèn lồng hát đồng dao. Ở trong không khí sung vẻ, gương mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ của bọn nhỏ lại càng thêm đáng quý.
Những đứa trẻ trong tay không có đèn lồng thì đứng ở trước sạp bán đèn lồng, mắt trông mong nhìn ngắm. Vào cuối những ngày Tết, phàm là gia đình trong tay có dư dả chút đều không đành lòng làm con nhỏ thất vọng. Cho dù là đèn giấy thô sơ nhất cũng có thể đổi lấy gương mặt tươi cười thỏa mãn của con trẻ.
Dừng lại trước một quầy hàng bán đèn lồng, Dư Tiểu Thảo nhìn những chiếc đèn lồng màu sắc khác nhau ở trên đó, đơn giản nhất là loại đèn nan tre, đèn giấy trắng có vẽ mười hai con giáp, gà ngựa dê bò... loại nào cũng đầy đủ hết. Loại được bọn nhỏ hoan nghênh nhất hẳn là loại đèn có bốn bánh xe, đèn cứu, đèn thỏ... Giá cả cũng sẽ khá cao một chút. Ai có thể nắm trong tay một loại đèn như vậy, nhất định sẽ có mấy bạn nhỏ cực kỳ hâm mộ đi theo phía sau. Mà đứa bé kia, cũng ưỡn ngực vô cùng kiêu ngạo, vô cùng thỏa mãn.
“Thích loại nào, gia mua cho nàng!” Chu Tuấn Dương thấy đôi mắt tiểu nha đầu nhìn chằm chằm đèn bánh xe đứa nhỏ người ta xách trong tay, lúc này không biểu hiện còn đợi khi nào nữa?
Dư Tiểu Thảo trừng hắn một cái, nói: “Ta không phải tiểu hài tử, xách theo đèn không phải sẽ ngượng chết mất ư? Huynh đừng có mà hùa theo linh tinh!”
“Sao lại hùa theo linh tinh? Nàng mới mười ba tuổi, còn chưa thành niên nữa, xách đèn lồng cũng đâu có gì lạ. Thích loại có bánh xe này? Gia mua cho nàng một cái... Cái con khỉ đứng chổng ngược này thế nào? Hay cái con chó le lưỡi này?” Chu Tuấn Dương hứng thú bừng bừng giúp nàng chọn lựa.
Dư Tiểu Thảo không hứng thú lắm, ngược lại bạn nhỏ Phòng Hạo Lân không cam lòng bị bỏ rơi, cậu bé nhéo lỗ tai Chu Tuấn Dương kéo thật mạnh, lớn tiếng nói: “Nhóc Con ấy! Đệ muốn cái đèn Nhóc Con kia!”
Từ khi Phòng Hạo Lân nhìn thấy thú cưng hoẵng con của Dư gia thì khóc la muốn ôm về nhà, Dư Tiểu Thảo không đành lòng thấy cậu bé khóc nháo trong ngày Tết nên đưa Nhóc Con cho cậu bé mượn chơi mấy ngày. Dư Tiểu Thảo nhìn theo hướng cánh tay nhỏ bụ bẫm của tiểu gia hỏa chỉ vào phát hiện là cái đèn thủy tinh dán giấy hình con nai.
Cậu em vợ tương lai đã lên tiếng, tuy Chu Tuấn Dương khó chịu việc gia hỏa này xách lỗ tai mình, nhưng vẫn bỏ tiền ra mua cái đèn con nai. Tiểu tử xách đèn cây nến có dán hình con nai, lại khôi phục trạng thái bảo bối tò mò, đôi mắt tròn vo không nhàn rỗi một chút nào. Cậu bé còn nhỏ tuổi, ngày thường vợ chồng Phòng Tử Trấn cũng rất ít dẫn cậu ra cửa, hôm nay lại được nhìn thấy nhiều người như vậy, nhiều đèn như vậy, đường phố náo nhiệt như vậy, tiểu gia hỏa vui chết đi được.
Dưới sự kiên trì của Chu Tuấn Dương, Dư Tiểu cũng chọn một cây đèn kéo quân bằng thủy tinh vẽ Bát Tiên Quá Hải, đèn không ngừng xoay tròn, hình vẽ phía trên cũng không ngừng thay đổi. Lúc thì là Hàn Tương Tử thổi tiêu, lúc lại ra Hà tiên cô ôm sông, trong chốc lát lại là Trương Quả Lão ngã lừa... Ngay cả Phòng Hạo Lân được cõng trên vai cũng bị hấp dẫn, ôm đầu Chu Tuấn Dương cúi người nhìn xuống.
Dư Tiểu Thảo sợ cậu bé ngã xuống, đành đổi đèn kéo quân đang cầm trong tay cho cậu bé. Nhưng tay tiểu gia hỏa nhỏ có ít sức nên không thể xách đèn kéo quân làm bằng thủy tinh, đành phải tiếc nuối nhăn khuôn mặt nhỏ, ấm ức ánh mắt cứ mãi nhìn theo cây đèn tỷ tỷ xách.
Nhưng chỉ lát sau lực chú ý của cậu bé đã bị đồ chơi làm bằng đường hấp dẫn. Tỷ tỷ đã từng kể cho cậu bé nghe chuyện Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, cho nên cậu bé chọn một con khỉ đồ chơi nhỏ làm bằng đường. Sau khi chơi đùa một lát lại không thể chống cự nổi sự thơm ngọt của đồ chơi làm bằng đường, cậu bé một miếng cắn rơi đầu Tôn Ngộ Không, phồng một bên má nhai nuốt.
“Đệ chú ý chút cho gia, làm bẩn tóc gia, cẩn thận mông nở hoa!” Chu Tuấn Dương có thói quen sạch sẽ, ghét bỏ cậu bé ăn nước miếng tứa lưa, vội kéo cậu bé từ trên vai xuống, dùng một cánh tay ôm lấy, dùng khăn tay mượn từ chỗ Tiểu Thảo không kiên nhẫn lau cái cằm nhỏ chảy đầy nước miếng của Tiểu Lân Lân.
Nhìn thấy Dương Quận vương luôn luôn cao ngạo lạnh lùng vậy mà lại có một mặt kiên nhẫn như vậy. Tuy trên mặt hắn mang vẻ không kiên nhẫn, nhưng động tác tay lại rất dịu dàng, tựa như một người cha nghiêm khắc, dù đối với đứa trẻ vô cùng nghiêm khắc nhưng lại yêu nó không hề kém người mẹ chút nào.
Huynh ấy, tương lai nhất định sẽ là một người cha tốt nhỉ? Dư Tiểu Thảo nhìn một lớn một nhỏ tương tác với nhau, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện ở khóe miệng.
“Ăn... cho huynh ăn kẹo.” Ở chung cả đêm, bạn nhỏ Phòng Hạo Lân tựa như không còn sợ Chu Tuấn Dương nữa, cầm đồ chơi thiếu đầu làm bằng đường trong tay nhét vào trong miệng hắn.
Chu Tuấn Dương cố gắng né tránh, giọng điệu ghét bỏ không chút che giấu: “Ai muốn ăn đồ chơi làm bằng đường dính nước miếng của đệ. Được rồi, tự mình ăn đi! Gia không cần lòng tốt của đệ!”
Hiếm khi đưa đồ vật mình thích cho người khác ăn, Phòng Hạo Lân thấy đối phương lại còn không cảm kích, phồng miệng nhỏ lên thu lại đồ chơi làm bằng đường, “A oạp” lại cắn rơi nửa thân mình khỉ, nhai rồm rộp, nước miếng cũng ào ào chảy ra. Chu Tuấn Dương bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ lau giúp cậu nhóc. Từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn đã từng hầu hạ ai đâu? Quả nhiên, trẻ con đều là quỷ mua mệt vào người!
“Ăn không?” Dư Tiểu Thảo mua một chuỗi kẹo hồ lô, cắn một nửa quả đỏ, chua đến mức cả khuôn mặt nhăn lại.
“Ăn!” Kỳ thật, Chu Tuấn Dương không thích đồ chua chút nào, nhưng nhìn thấy dấu răng trên nửa quả đỏ trên xiên tre, hắn duỗi cổ qua ngậm nửa quả đỏ còn dư lại vào miệng, rất vui vẻ nhai nuốt.
“Dính nước miếng của tỷ tỷ mà huynh vẫn ăn!” Phòng Hạo Lân bày ra vẻ mặt lên án: Đồ tỷ tỷ cho huynh ăn, đồ Lân Lân cho huynh không ăn, quá không cho bảo bối mặt mũi!
Tuy khuôn mặt Chu Tuấn Dương vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng giọng điệu lại tràn ngập vô lại: “Gia chỉ thích ăn nước miếng của tỷ tỷ đệ, làm sao nào? Nam nhân ăn nước miếng của nữ nhân, không phải đạo lý hiển nhiên sao? Nước miếng của đệ để lại cho vợ của đệ sau này ăn đi!”
Danh Sách Chương: