Sau vài lượt đánh ra, cô gái đồng đội đối diện Thịnh Tâm Lan nhanh chóng hiểu ý cô.
“Bài đơn 2.”
Mắt Thịnh Tâm Lan sáng lên, con bài duy nhất trong tay cô đã sẵn sàng để đánh ra.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Joker đỏ.”
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh bình tĩnh, nhìn cô nói: “Đến cô rồi.”
Thịnh Tâm Lan giật giật khoé miệng, đè nén sự khó chịu trong lòng, giọng điệu cứng ngắc: “Bỏ qua.”
Một lá 2, dùng Joker đỏ chặn, rõ ràng là anh đã biết cô định đánh con bài nào, anh cố ý!
Mấy lượt sau anh vẫn luôn giữ trạng thái này, bài Thịnh Tâm Lan đẹp cũng không đánh được, đều bị Nguyễn Anh Minh chặn lại hết.
“Yeah! Chúng ta lại thắng rồi! Chú giỏi quá.”
Cô gái nhỏ cùng đội với Nguyễn Anh Minh cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, trông như sinh viên đại học, tiếng gọi “chú” cực kỳ rõ ràng, mặc dù cô gái còn lại cùng đội với Thịnh Tâm Lan nhưng mắt như sắp mọc trên người Nguyễn Anh Minh đến nơi.
Ngoài ván đầu tiên chơi nghiêm túc, mấy ván sau hai cô gái đều lần lượt hỏi thăm tuổi tác, nghề nghiệp của Nguyễn Anh Minh, vòng vo làm nũng điều tra hộ khẩu.
Vài lần như vậy, Thịnh Tâm Lan thật sự không nói nên lời, cô đặt bài xuống: “Thôi, không chơi nữa.”
Hai cô gái cũng chỉ mong không chơi nữa, lập tức vây quanh Nguyễn Anh Minh truy hỏi.
“Chú đã ba mốt tuổi rồi, vậy chú đã kết hôn chưa?”
Khi nghe thấy câu này, tim Thịnh Tâm Lan run lên, bỗng nhiên thấy hơi khó chịu.
Cô là một người sống sờ sờ ở đây, lẽ nào hai cô ấy không từng nghĩ cô là bạn gái anh hay là vợ anh sao? Cố ý coi cô là không khí hả?
Trong lòng cô tức giận nhưng lại không tự chủ vểnh tai lên nghe câu trả lời của Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên:
“Con trai tôi năm nay năm tuổi.”
Nghe đến đây, hai cô gái đều sững sờ.
Thịnh Tâm Lan vốn tưởng rằng nghe người ta nói đã có con thì họ sẽ không quấn lấy nữa, nhưng dường như hai cô gái không có quan niệm này, hai mắt họ sáng lên, càng kéo ghế lại gần Nguyễn Anh Minh hơn.
“Chú có con rồi à! Chú có ảnh không?”
“Chú đẹp trai vậy chắc chắn con trai chú cũng rất đáng yêu.”
Thịnh Tâm Lan siết chặt nắm đấm, vài giây sau cô lấy điện thoại trong túi ra:
“Tôi có ảnh này, tôi cho hai cô xem.”
Sắc mặt hai cô gái hơi thay đổi, một người trong đó hỏi:
“Chị gái, không phải hai người là cấp trên, cấp dưới sao? Sao chị lại có ảnh con trai chú ấy?”
Thịnh Tâm Lan nhướn mày: “Ai nói cấp trên, cấp dưới thì không được có ảnh của con trai ông chủ? Tôi không chỉ có ảnh con trai anh ấy mà còn có cả ảnh chụp chung nữa.”
Nói rồi Thịnh Tâm Lan đưa tấm ảnh chụp chung cả bốn người khi ở Maldives ra.
Hai cô gái nhìn mà ngây người.
“Hai người là vợ chồng à?” Một cô gái cười ngượng ngùng: “Tôi còn tưởng là cấp trên, cấp dưới, vừa nãy chị cứ gọi chú ấy là tổng giám đốc Nguyễn.”
Khoé mắt Thịnh Tâm Lan liếc thấy Nguyễn Anh Minh đang vui vẻ xem náo nhiệt, cô quay lại, chuyển chủ đề:
“Hai cô vẫn chưa tốt nghiệp phải không?”
Hai cô gái lần lượt gật đầu.
“Tốt nghiệp rồi các cô sẽ biết, nơi làm việc phức tạp hơn trường đại học rất nhiều, không phải tưởng thế nào thì sẽ là thế đó, rất nhiều thân phận đôi lúc nhìn thế mà không phải thế.”
“Hả?”
“Tôi và anh ấy không phải vợ chồng.” Thịnh Tâm Lan cố ý ra vẻ ý tứ sâu xa.
Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, dường như đã hiểu ra điều gì nên lập tức kéo ghế rời đi.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách.
Xung quanh vẫn ồn ào, Nguyễn Anh Minh nhìn cô cười như không cười, tâm trạng khó nắm bắt.
Thịnh Tâm Lan gân cổ: “Không phải tôi cố ý cản vận hoa đào của anh đâu, tôi cảm thấy hai cô bé đó vẫn còn vị thành niên, không hợp làm mẹ kế của Lập Huy.”
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh sâu hơn, anh chế nhạo:
“Cho nên cô đặt ra quy tắc ngầm trong công ty?”
Những lời đầy ẩn ý vừa nãy, ngay cả kẻ ngốc cũng nghe ra được cô đang cố ý hướng họ theo ý nào.
“Tôi không nói gì cả, chỉ muốn nói với họ xã gội rất hiểm ác mà thôi, tôi cũng không nói tôi.”
Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan thản nhiên:
“Hơn nữa tổng giám đốc Nguyễn anh thẳng thắn, cây ngay không sợ chết đứng, không sợ người khác hiểu lầm.”
Nguyễn Anh Minh im lặng một lúc lâu.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Thịnh Tâm Lan bị anh nhìn không được tự nhiên, có chút hối hận vì vừa nãy đã nói lung tung.
“Thịnh Tâm Lan.” Nguyễn Anh Minh chợt ngồi thẳng người, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, anh hơi nghiêng người về phía trước, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên phóng đại lên mấy lần.
Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút: “Làm sao?”
“Trước khi cô vào làm, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy máu nóng vốn đang sôi trào trong huyết quản dần nguội lạnh, mọi sự xúc động nhất thời trong đầu cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn câu hỏi của Nguyễn Anh Minh đang lặp đi lặp lại không ngừng, đánh vào mỗi dây thần kinh của cô.
“Sao anh lại hỏi như vậy?” Cô cố thể hiện ra mình ngạc nhiên: “Anh từng gặp tôi?”
Nguyễn Anh Minh sững người một lúc, sau đó lại dựa lưng vào ghế:
“Không rõ, không nhớ nữa.”
Có lẽ là anh nghĩ nhiều, cho dù trước kia từng gặp thì cũng không nên có cảm giác quen thuộc này, dù sao phụ nữ quen anh cũng không nhiều.
“Hoành thánh đến rồi.”
Giọng nói nhiệt tình của nhân viên khách sạn nổi bật trong bầu không khí ồn ào, mùi thơm của hoành thánh lan ra khắp các bàn trong khu vực tiếp khách.
“Tất cả đều do bà chủ chúng tôi tự tay gói đó ạ, vừa nãy mất điện đã làm các quý vị sợ hãi, chúng tôi rất xin lỗi.”
Cô nhân viên khách sạn rất khéo léo, hoạt bát, ngay cả khi không có ai không hài lòng vẫn liên tục xin lỗi, tặng miễn phí một bát hoành thánh cho mọi người, ai nấy đều vui.
Thịnh Tâm Lan thử một miếng hoành thánh, nhìn Nguyễn Anh Minh rồi nói:
“Hoành thánh của khách sạn này ở cổ trấn chắc được xếp hạng nhất đấy.”
“Ngon đến vậy à?”
Nguyễn Anh Minh bán tin bán nghi, nếm thử một miếng, lông mày dần cau lại.
“Sao thế?”
Thịnh Tâm Lan hỏi, cô cũng không để ý sự khác thường trên mặt Nguyễn Anh Minh: “Khách sạn này cũng do bà chủ tự trang trí, lần trước tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy còn hỏi tôi về anh, nói đã nghe rất nhiều tin tức liên quan đến anh, mặc dù không quen biết nhưng lại rất quan tâm anh đấy.”
Nguyễn Anh Minh nghe câu này xong thì kéo nhân viên khách sạn mang hoành thánh lên xong chuẩn bị rời đi, sắc mặt hơi âm trầm:
“Bà chủ các cô tên gì?”
Nhân viên bị anh làm cho giật mình: “Sao vậy ạ?”
Cùng lúc đó, một tiếng “loảng xoảng” từ bếp vọng lại, là âm thanh của bát sứ rơi xuống đất, cắt ngang tiếng ồn trong khu vực tiếp khách.
Thịnh Tâm Lan quay đầu lại thì thấy bóng lưng bà chủ vội vàng quay người vào bếp, bát hoành thánh rơi xuống ở cửa phòng bếp, bát sứ vỡ thành bốn năm mảnh, nước và hoành thánh đổ đầy đất.
Bà chủ không nói một lời đã bỏ đi, để lại mớ hỗn độn dưới đất.
Thịnh Tâm Lan đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng chân ghế ma sát với mặt đất, cô ngơ nhác nhìn Nguyễn Anh Minh đột nhiên rời khỏi bàn, vẻ mặt như phủ một lớp sương giá, anh đi thẳng lên lầu.
Có chuyện gì vậy?
Ăn một bát hoành thánh thôi mà, cô nói gì sai rồi à? Sao…
Nhớ lại những gì mình nói và bóng lưng hoảng hốt quay người của bà chủ ở cửa bếp, Thịnh Tâm Lan loáng thoáng nhận ra điều gì đó.