Bốn “tiểu thịt tươi” trước mặt đã lần lượt đọc lên con số mà mình bốc được, cả hội trường bị bao trùm bởi không khí ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.
Đến lượt Phan An, Thịnh Tâm Lan mới tập trung sự chú ý, hướng lên sân khấu.
Bây giờ Phan An đã có một lượng fan hâm mộ đáng kể, trong thời gian bốc thăm, trước mặt anh ta là các cô gái với đôi mắt lấp lánh đang chen chúc nhau.
“Số mà tôi bốc được là, số 28.”
Giọng nói của thiếu niên vang lên trong trẻo, các fan thở dài nhìn xuống con số trong tay mình.
Đột nhiên có một giọng nói non nớt vang lên giữa đám đông,
“Em là số 28! Anh Phan An! Là em!”
Giọng nói trẻ con yêu kiều đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người, đám đông tự động giải tán, một cô bé mặc chiếc áo phông màu vàng nhạt cùng chiếc quần yếm màu xanh da trời đã phấn khích nhảy không ngừng tại chỗ, khi thấy mọi người đã tránh đường cho cô, cô vội vàng chạy lên, dùng cả tay cả chân trèo lên sân khấu, lập tức lao vào vòng tay của Phan An.
“Em có thể đi du lịch cùng anh Phan An rồi!”
“Sao lại là một cô bé thế này?”
“Ôi chao, cô bé đáng yêu thật đấy.”
“May mắn quá đi.”
“Trời ơi đáng yêu quá.”
Tất cả mọi người đang chìm đắm trong sự dễ thương của cô bé, chỉ có mội Thịnh Tâm Lan mặt mày biến sắc, nhấc váy vội vàng chạy lên sân khấu: “Ái Linh, con làm cái gì thế hả, xuống đây ngay cho mẹ.”
Thịnh Ái Linh dựa vào lòng Phan An,
“Không, con trúng thưởng rồi mà, con muốn đi du lịch với anh Phan An.”
Dưới sân khấu lại rộ lên tiếng cười thiện ý.
“Con nói linh tinh gì thế?”
Thịnh Tâm Lan cau mày, kéo chiếc micro sang một bên.
“Thật xin lỗi các vị, đây là con gái tôi, chúng tôi có quy định các nhân viên trong khách sạn không được tham gia chương trình bốc thăm này, nên lần này không tính, chúng tôi sẽ để Phan An bốc lại lần nữa.
“Đừng mà!” Ái Linh ủ rũ nói: “Con không phải nhân viên! Mẹ thật quá đáng!”
Dưới sân khấu có tiếng ồn ào, bàn tán xôn xao.
Đột nhiên có người cao giọng nói: “Cô bé nói đúng đấy, cô bé không phải nhân viên khách sạn, cứ để con bé đi đi, chuyện vui như vậy mà.”
“Phải đấy.”
Những tiếng nói xung quanh cứ thế vang lên.
Trước sự đáng yêu của cô bé, những người hâm mộ đang đấu tranh vì tình yêu với thần tượng lại trở nên khiêm nhường, nhất trí đồng ý để Thịnh Ái Linh nhận giải.
Thịnh Tâm Lan giải thích đầy khó xử: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng như vậy cũng không hay lắm, tôi không thể để con bé đi một mình với Phan An được, hay là cứ bỏ qua đi.”
“Vậy thì có sao đâu, cô cũng đi cùng đi.”
Một cô gái mũm mĩm khua tay, cười sảng khoái: “Mẹ đưa con gái đi chơi cùng anh Phan An, chúng tôi lại càng yên tâm hơn ấy chứ!”
Trong mắt các cô gái này, để Phan An đi cùng một nhân vật an toàn như Thịnh Tâm Lan còn hơn để một cô fan hâm mộ có âm mưu gây rối không biết từ đâu ra đi du lịch cùng Phan An, vậy thà để người qua đường cùng đi, huống hồ người qua đường này còn có con nhỏ, như vậy chẳng phải sẽ làm giảm đáng kể nguy cơ thần tượng có người yêu sau khi đi du lịch hay sao!
Thịnh Tâm Lan dường như khóc không đành cười cũng không xong, ai ngờ đến chương trình cuối cùng của lễ kỷ niệm lại có thể xuất hiện một sự cố bất ngờ thế này chứ?
Trong phòng nghỉ khách sạn, Thịnh Ái Linh vui vẻ quay về, ôm theo một túi to đồ ăn do fan của Phan An tặng.
“Anh Lập Huy nhìn này, có rất nhiều chị tặng đồ ăn ngon cho em đấy.”
Nguyễn Lập Huy ngồi trên ghế sô pha, tức giận nhìn cô bé, ánh mắt như đang nhìn một kẻ phản bội.
Thịnh Ái Linh lập tức ý thức được mọi chuyện, đặt mông ngồi cạnh cậu bé: “Anh Lập Huy, không phải em cố ý đâu mà, vốn dĩ em muốn mình cùng đi với anh Phan An thôi, nhưng ai ngờ mẹ lại cùng đi chứ, đây là hiểu nhầm thôi, anh đừng giận mà.”
Mặc dù đã nghe giải thích nhưng Nguyễn Lập Huy vẫn rất khó chịu, cậu bé viết một dòng chữ lên tấm bảng vẽ mới, bật chế độ giọng nói, âm thanh máy móc vang lên,
“Anh ta có gì mà khiến em thích thế chứ? Ba anh đẹp trai hơn anh ta nhiều, còn giàu nữa!”
“Ui chà, không giống nhau mà! Chú Nguyễn rất đẹp trai nhưng mà là kiểu đẹp trai hợp với mẹ em thôi, còn anh Phan An là kiểu đẹp trai rất phù hợp với em hahaha.”
Nguyễn Lập Huy không nói nên lời trước sự ngốc nghếch của Thịnh Ái Linh, liền quay lưng mặc kệ cô bé.
“Anh Lập Huy, anh làm gì thế?”
Thịnh Ái Linh nghiêng người nhìn về phía trước, nhưng lại bị cậu bé chặn lại, không cho xem, tay cậu bé nhanh chóng gõ một tin nhắn trên điện thoại di động rồi gửi đi.
Ở nơi khác, Nguyễn Anh Minh đã lên máy bay, trước khi tắt máy đã kịp nhận được tin nhắn của Nguyễn Lập Huy.
Trước giờ khi Nguyễn Lập Huy ở cùng với Thịnh Ái Linh thì sẽ không quan tâm đến anh, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
“Nếu ba không về thì cô Thịnh và Ái Linh sẽ chạy theo người khác đấy.”
Nhìn thấy tin nhắn, Nguyễn Anh Minh có chút khó hiểu, anh nghĩ đến điều gì đó liền quay sang hỏi Chu Phương: “Sau khi chúng ta đi đã có chuyện gì xảy ra ở buổi lễ kỷ niệm của khách sạn thế?”
“Lễ kỷ niệm của khách sạn?” Chu Phương sửng sốt một chút, vội vàng mở nhóm facebook công việc ra lướt xem, đột nhiên hai mắt sáng lên.
“Trời ơi, lá thăm của Phan An, lại là con gái của quản lý Thịnh trúng thưởng, sau đó các fan đồng loạt đồng ý để Thịnh Tâm Lan và con gái cô ấy làm đại biểu, cùng đi chuyến du lịch Maldives 5 ngày với Phan An, chuyện này cũng trùng hợp quá đi.”
Chu Phương kinh ngạc, chợt nhận ra áp suất không khí xung quanh hơi thấp, liền quay đầu nhìn.
Nguyễn Anh Minh mang vẻ mặt ảm đạm khó hiểu, làm anh ta sốc vì sợ, giọng nói vẫn còn xúc động trong cổ họng đột ngột dừng lại.
***
Sau khi buổi lễ kết thúc, từ báo cáo thành tích có thể thấy Thịnh Tâm Lan đã hoàn thành thỏa thuận cá cược với Nguyễn Anh Minh, được phòng nhân sự nhập lại hồ sơ và trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Thịnh Đường, khi nhận được thẻ làm việc mới, trái tim lơ lửng suốt mấy tháng của cô ấy mới thực sự rơi xuống đất.
Sau khi hoàn tất thủ tục, Thịnh Tâm Lan liền quay về nhà thu dọn hành lý.
Trong giai đoạn chuyển tiếp, Thịnh Tâm Lan được công ty cho đi nghỉ một tuần, cô cũng cân nhắc đến việc đi quay cùng chuyên mục ngắn hạn “Du lịch cùng thần tượng.”
Trước khi xuất phát, Thịnh Tâm Lan xoa đầu Nguyễn Lập Huy, lo lắng hỏi:
“Lập Huy, con chắc chắn con ở nhà một mình được chứ? Hay là cô đợi ba con về, giao con cho ba rồi mới đi nhé.”
Nguyễn Lập Huy nghiêm túc lắc đầu, giơ bảng vẽ lên: “Ba vừa nói là đã đến sân bay rồi, cô và Ái Linh không cần phải đợi con đâu, chúc hai người đi chơi vui vẻ.”
Lần này cậu bé không dính lấy cô không cho cô đi, Thịnh Tâm Lan cũng hơi kinh ngạc, nhưng vì cậu bé đã nói như vậy, lại có quản gia và bảo mẫu chăm sóc, Thịnh Tâm Lan không nói thêm nữa, gọi một chiếc xe taxi đưa Ái Linh ra sân bay.
Thịnh Tâm Lan và Thịnh Ái Linh xuống xe ở sân bay, hai anh quay phim cũng theo sau, đến tận trạm kiểm tra an ninh sân bay.
Phan An đã đến từ lâu rồi, đang bị một nhóm fan vây quanh xin chữ ký, bên cạnh còn có một người quay phim.
Thấy Thịnh Tâm Lan đến, anh vội vàng đưa đưa giấy cuối cùng cho fan, rồi nở nụ cười chào đón.
Thịnh Ái Linh là người nhiệt tình nhất, cô bé hét lên “Anh Phan An” rồi lao thẳng vào vòng tay anh, làm đám đông các cô gái vây quanh chìm đắm vào sự đáng yêu ấy, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh liên tục.
“Đã bắt đầu quay chưa?” Thịnh Tâm Lan có chút căng thẳng, đến khi qua cửa kiểm tra an ninh, thấy mấy người quay phim đặt máy xuống rồi mới dám nói.
“Đừng căng thẳng, cứ như bình thường là được, cứ coi mấy anh quay phim là không khí đi.”
Nói thì dễ, vừa lên đường đã bị quay, Thịnh Tâm Lan cảm thấy mình sắp không thể đi nổi nữa rồi.
Còn phải quay tận 5 ngày nữa!