“Anh muốn làm gì?”
Thịnh Tâm Lan vốn tưởng rằng Nguyễn Anh Minh sẽ buông cô ra, nhưng không ngờ trong giây phút anh buông cô ra, cô còn chưa kịp đứng vững đã bị kéo vào phòng hội nghị, rồi cô trời đất quay cuồng bị đẩy lên bàn hội nghị rộng lớn.
‘Ầm’ tiếng đóng cửa gây chấn động phòng hội nghị.
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, vừa thẹn vừa giận hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Tự trọng ư?” Nguyễn Anh Minh nới cà vạt ra, hai tay đặt hai bên người cô, khóa chặt cô trên bàn hội nghị, sắc mặt anh thâm trầm, nhìn cô từ trên cao nói:
“Tôi chỉ muốn hỏi cô, sau khi ngủ với đàn ông, cô đều xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi ném cho họ hai chữ tự trọng à?”
Chẳng lẽ từ đó đến giờ, ‘sự cố ngoài ý muốn’ tối hôm đó chỉ có một mình anh canh cánh trong lòng thôi sao?
Thịnh Tâm Lan nghiêng đầu qua một bên, má áp sát mặt bàn, né tránh ánh mắt của anh, trên mặt ngoài vẻ xấu hổ thì chỉ còn lại sự tức giận.
“Nếu chuyện tối hôm đó làm anh để ý, vậy thì tôi xin lỗi, tại tôi đã tạo ảo giác cho anh, tôi hoàn toàn không có ý gì với tổng giám đốc Nguyễn, đừng nói là lạt mềm buộc chặt, nên anh thả tôi ra.”
“Được.” Tay Nguyễn Anh Minh thuận thế trượt xuống eo cô, nở nụ cười giận dữ: “Rất tốt.”
Tay anh đi đến đâu thì cô run đến đó, trên mặt Thịnh Tâm Lan hiện lên sự sợ hãi: “Anh đang làm gì đấy? Mau buông tôi ra.”
“Chẳng phải cô nói không để ý à? Vậy thì có làm thêm lần nữa cũng đâu liên quan gì đến cô?”
Nghe anh nói vậy, đầu óc Thịnh Tâm Lan nhất thời nổ tung, gần như không kịp suy nghĩ, đã bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng đứng trước mặt Nguyễn Anh Minh, chút sức lực này như đang lấy trứng chọi đá.
Anh thật sự tức giận, lòng tự tôn thuộc về đàn ông đã bị cô giẫm đạp, lần đầu tiên trong cuộc đời anh quan tâm đến một người phụ nữ, vậy mà chỉ nhận lại một từ ‘ảo giác’, đây đúng là một sự sỉ nhục với anh.
Bên dưới truyền tới cảm giác mát mẻ, Thịnh Tâm Lan trợn tròn mắt, không biết lấy đâu ra sức lực, mà thoát khỏi vòng tay anh.
“Bốp”, một tiếng tát vang vọng khắp phòng hội nghị.
Nguyễn Anh Minh nhất thời ngừng hành động của mình lại.
Rất nhanh, trên mặt anh đã hiện lên một dấu tay rất rõ.
“Tên khốn!” Thịnh Tâm Lan vội đẩy anh ra, rồi chạy trối chết.
Sau khi cô rời đi một lúc lâu, Nguyễn Anh Minh mới sờ gò má hơi đau nhói của mình, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống.
Rốt cuộc mình đang làm gì vậy? Mình điên rồi ư?”
...
Sau khi rời khỏi tập đoàn Thịnh Đường, Thịnh Tâm Lan trở về khách sạn, nhốt mình trong phòng, rồi ngủ một mạch đến chiều, trong đầu đều là hành động điên cuồng của Nguyễn Anh Minh vào buổi sáng.
Ngoài sự tức giận, cô nhận ra trong lòng mình đang nhen nhóm một số cảm xúc khác.
Nếu không phải vì chuyện sáu năm trước cô bị anh uy hiếp, có lẽ...
Cô không dám nghĩ nhiều đến chuyện có lẽ này, cô vỗ mặt mình để ép mình quên đi, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến sẩm tối cô tỉnh lại, sau đó đi đón Thịnh Ái Linh.
Lưu Ngọc Hạnh đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh đắp mặt nạ: “Cậu đi Cổ Trấn công tác ư, ai sắp xếp cho cậu thế? Có phải Nguyễn Anh Minh đang theo đuổi cậu đúng không? Anh ta đang làm gì vậy?”
Thịnh Tâm Lan né tránh ánh mắt của cô ấy, rồi cúi đầu thu dọn đồ đạc.
“Là công ty sắp xếp cho tớ, cậu đừng nói lung tung, tớ và Nguyễn Anh Minh không có quan hệ gì cả.”
Thịnh Ái Linh ngồi xổm bên cạnh vali của cô, lặng lẽ ăn kẹo mút.
“Khoảng thời gian này phải nhờ mẹ nuôi con chăm sóc cho con rồi, con phải nghe lời đó, nếu mẹ nuôi không kịp tới đón con về, con phải ngoan ngoãn ở trong nhà trẻ biết chưa?”
“Vâng ạ!” Thịnh Tâm Lan ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng mẹ ơi, con có thể hỏi mẹ một câu không?”
“Con hỏi đi.”
“Mẹ và Nguyễn Thục Thử thật sự chia tay rồi ạ?”
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì sắc mặt nhất thời thay đổi: “Chia tay gì chứ? Chúng ta đã ở bên nhau khi nào mà chia tay?”
“Mẹ và chú đã sống chung với nhau rồi! Vẫn không tính là ở bên nhau ạ?”
Thịnh Ái Linh mở to mắt hỏi.
“Sống chung?” Lưu Ngọc Hạnh đang đắp mặt nạ ở bên cạnh kinh ngạc đến mức suýt làm rớt mặt nạ: “Chuyện này từ khi nào thế?”
“Lúc mẹ nuôi đi công tác ạ!” Thịnh Ái Linh vẫn nhớ rất rõ, rồi lên án nói: “Mẹ, mẹ không ở bên người ta thì sống chung với người ta làm gì, làm con mừng hụt!”
Mặt Thịnh Tâm Lan đầy u ám: “Con đừng nói bậy, đó là vì Phan An dẫn phóng viên đến nhà mình, nên mẹ mới đi lánh nạn.”
Lưu Ngọc Hạnh ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Sau khi cô giải thích nửa ngày trời, cô ấy mới miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, cứ xem như cậu đi lánh nạn đi, nhưng tớ vẫn cảm thấy cậu và Nguyễn Anh Minh rất khác thường, cậu xem sáu năm trước hai người đã...”
“Khụ khụ...”
Thịnh Tâm Lan kịp thời ho lên, cắt ngang lời Lưu Ngọc Hạnh.
Lúc này Lưu Ngọc Hạnh mới chợt nhớ ra, nhóc con Thịnh Ái Linh vẫn đang ở đây, nên cô không tiện nói nhiều: “Tiểu Linh Linh, con mau đi về phòng ngủ đi!”
“Con không thèm ngồi đây nữa! Hứ!” Thịnh Ái Linh bĩu môi nói: “Không dễ gì mới có daddy nhiều tiền sắp đến tay lại vụt mất, con không vui, mẹ làm con giận rồi.”
Nói xong, cô bé giậm chân tức giận đi về phòng mình.
Lưu Ngọc Hạnh nhìn bóng lưng của Thịnh Ái Linh rồi lắc đầu: “Cậu định khi nào thì nói cho cô nhóc này biết chuyện ba cô bé là Nguyễn Anh Minh?”
“Tớ vẫn chưa nghĩ xong.”
“Giờ con bé vẫn chưa biết, mà đã thích anh ta như vậy, nếu sau này con bé biết được, nhỡ con bé muốn ở bên Nguyễn Anh Minh thì sao?”
“Không thể nào, tớ hiểu con gái tớ nhất.”
“Không phải.” Lưu Ngọc Hạnh gỡ mặt nạ xuống nói:
“Cậu có bị ngốc không? Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới Nguyễn Anh Minh à? Người ta đường đường là một tổng giám đốc, sẽ không vô duyên vô cớ chăm sóc cho Tiểu Linh Linh như thế? Rõ ràng người ta đang có ý với cậu. Tớ đã hỏi Cao Khải rồi, Nguyễn Anh Minh đã hủy hôn rồi, không kết hôn cùng nữ ngôi sao kia nữa, chẳng phải là vì cậu à?”
“Nếu là vì tớ, sao anh ấy lại cử tớ đi công tác ở nơi xa như thế? Tớ thật sự không thể tiếp nhận được tình yêu này của anh ấy.”
“Bỏ đi!” Lưu Ngọc Hạnh bĩu môi nói: “Người ta đã hủy hôn vì cậu rồi, vậy mà cậu vẫn mang dáng vẻ hờ hững đó, nếu là tớ, tớ sẽ sa thải cậu ngay lập tức.”
“Rốt cuộc cậu đứng bên ai vậy?”
“Ồ! Câu này hỏi rất đúng.” Lưu Ngọc Hạnh bỗng cười lên nói: “Tớ ở bên đó.”
“Cậu có ý gì?”
“Cậu không cảm thấy giờ cậu như đang hờn dỗi Nguyễn Anh Minh à? Giống hệt một đôi tình nhân đang ầm ĩ trong giai đoạn yêu nồng nhiệt.”
Mặt Thịnh Tâm Lan nhất thời nghiêm lại, sửng sốt mấy giây mới thề thốt phủ nhận:
“Cậu đừng nói bậy, không có chuyện đó đâu.”
Lưu Ngọc Hạnh không thèm tranh cãi với cô: “Được rồi, tớ không thể nói rõ chuyện tình cảm với cậu được, chỉ có trong lòng cậu hiểu rõ là được, tớ đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thịnh Tâm Lan, cô ngồi trên tấm thảm, nhíu chặt mày, nhìn vali đã thu dọn đồ đạc gần xong của mình.
...
Nửa đêm, trong xe ô tô, Cao Mỹ Lệ vừa quay phim xong, sau khi nghe trợ lý báo cáo lại thì sắc mặt nhất thời thay đổi.
“Chỉ có thi thể của Lão Lỗ? Vậy tên nội gián kia đâu?”
“Anh ta mất tích rồi, đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy người.”
“Vậy cô còn không mau đi tìm đi?” Sắc mặt Cao Mỹ Lệ trắng bệch nói: “Nếu để anh ta chạy mất, rồi đi báo cảnh sát, chúng ta sẽ xong đời ngay.”
“Tôi vẫn đang tìm đây! Nhưng tôi đã tìm ở quanh đây hết rồi, ngay cả homestay của anh ta tôi cũng hỏi qua rồi, nhưng nhân viên nói hai tháng nay anh ta vẫn chưa quay về.”
“...”