Mục lục
Lãi được bé yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu tìm được hai người này rồi sao?”



Thiên Ân gật đầu: “Ở Quảng Châu, hai người này mở một quán ăn, tên là quán ăn nhanh chị em, cuộc sống khá tốt.”



Hai người Phạm Thu Phương và Quách Xuân Hà đều xuất thân từ vùng núi hẻo lánh, là hai chị em họ, hai người đã ra khỏi vùng thôn núi chó ăn đá gà ăn sỏi thì không định quay về nữa.



Từ tư liệu mà Thiên Ân đưa cho, bọn họ chỉ làm việc 2 năm ở nhà họ Nguyễn, trong đó có 1 năm còn là thời gian được đào tạo chuyên nghiệp từ nhà họ Nguyễn, càng không cần nói tới kỳ kiểm tra trước khi tuyển dụng.



Dạng vú em phải vượt qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra như này, đương nhiên là tiền lương sẽ không thấp, theo lý mà nói sẽ không vì chút lợi nhỏ mà làm ra chuyện hãm hại gia đình nhà chủ.



“Tôi cũng đã điều tra tài khoản ngân hàng của bọn họ rồi, không có gì khác thường, ngoài thu nhập khi làm vú em mấy năm đó, số tiền lớn nhất chính là phụ cấp thôi việc mà nhà họ Nguyễn cho bọn họ vào 3 năm trước.”



“Thế nên, bọn bọ không hề bị mua chuộc?”



“Không.”



Thiên Ân lắc đầu, lật tư liệu sang một trang khác, là một tấm ảnh ở đầu đường, máy ảnh tập trung vào một người đàn ông gầy như que củi.



“Đây là chồng cũ của Quách Xuân hà, hai người kết hôn ở quê, trước kia đuổi theo Quách Xuân Hà tới Đông Lăng, đòi cô ta không ít tiền, về sau bị nghiện, nợ bọn cho vay nặng lãi, nhưng 3 năm trước, người đòi nợ đột nhiên ngừng tay, người đàn ông này vào trại cai nghiện.”



Thịnh Tâm Lan nhíu mày, nhìn người đàn ông trong tấm ảnh mà ngây người.



Cô lờ mờ có thể đoán ra quan hệ lợi ích trong đó là như thế nào.



“Tôi tìm được người đàn ông này ở huyện Thiệu Dương, nửa năm trước đã ra khỏi trại cai nghiện, đã cai nghiện thành công, anh ta thừa nhận, người ở phía sau thao túng tất cả mọi chuyện trước kia đã tìm anh ta, hứa là sẽ giúp anh ta trả nợ, hơn nữa còn hứa sẽ cho anh ta một số tiền không nhỏ, điều kiện là anh ta phải xúi giục Quách Xuân Hà bỏ thuốc vào trong sữa của con chủ nhà.”



Thiên Ân nói thẳng, tất cả những gì anh ta nói đều không phải là suy đoán, mà là sự thật có bằng chứg hẳn hoi.



“Là Quách Xuân Hà làm sao?”



“Không thể xác định.” Thiên Ân lại lắc đầu lần nữa: “Người này thông minh là thông minh ở chỗ này, chồng cũ của Quách Xuân Hà nói với tôi là năm đó Quách Xuân Hà không hề đồng ý với anh ta, hơn nữa còn đề nghị ly hôn với anh ta, vì thế hai người còn động tay động chân tới mức phải vào đồn công an khu vực của Đông Lăng, cái này có ghi chép lại, tôi đã điều tra rồi, là thật.”



Thịnh Tâm Lan lờ mờ hiểu ra gì đó: “Vừa rồi cậu nói, là hai chị em mở cửa hàng ở Quảng Châu, còn có một người tên là Phạm Thu Phương, có phải việc này có liên quan tới cô ta không?”



Thiên Ân gật đầu: “Đúng, có liên quan tới cô ta.”



Chuyện rất đơn giản, sau khi Quách Xuân Hà và chồng cũ trở mặt, chồng cũ sống chết dây dưa không chịu ly hôn, mà nếu chủ nợ cho vay nặng lãi không tìm được anh ta, đương nhiên sẽ tìm tới cô ta, Phạm Thu Phương là chị họ của cô ta, không chịu nổi chuyện này, lén lút giấu hai vợ chồng bọn họ mà bỏ thuốc.



“Lúc đầu Quách Xuân Hà không biết, về sau Lập Huy xảy ra chuyện, cô ta mới ép hỏi ra mọi chuyện từ Phạm Thu Phương, nhưng lúc đó ván đã đóng thành thuyền, lại thêm có người che chở, bọn họ trực tiếp bị nhà họ Nguyễn đuổi việc, rời khỏi Đông Lăng, đi tới Quảng Châu.”



Vì từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ giao dịch tiền bạc nào, thế nên cho dù là nhà họ Nguyễn lúc đó cũng không điều tra ra vấn đề gì, ai sẽ tin là có người vì tiền mà làm ra loại chuyện hại người mà mình không được lợi gì như này chứ?



“Vậy sao cậu lại điều tra được?” Thịnh Tâm Lan không hiểu.



Loại chuyện này, năm đó không có bất kỳ chứng cứ nào, cho dù là Thiên Ân tìm được hai chị em họ kia, chắc là hai người họ cũng ngậm chặt miệng, chết cũng không chịu nhận mới đúng.



Thiên Ân vẻ mặt phức tạp: “Phạm Thu Phương bị ung thư, không sống được bao lâu nữa, cô ta nói thật tất cả mọi chuyện với tôi.”



Ai cũng không nói rõ được, trên thế giới này thật sự có nhân quả báo ứng hay không, năm đó, sau khi bỏ thuốc cho Lập Huy, cho dù không bị phát hiện, nhưng Phạm Thu Phương vẫn luôn căng thẳng tinh thần, cứ lo lắng người của nhà họ Nguyễn sẽ tìm tới bọn họ, thế nên, những năm qua lo lắng thành tật, nửa năm trước kiểm tra phát hiện bị ung thư dạ dày, đã là giai đoạn cuối.



Tâm trạng của Thịnh Tâm Lan cũng hơi phức tạp, đứng từ góc độ mẹ ruột của Lập Huy, cô nên nói một tiếng đáng đời, hoàn toàn sẽ không đồng tình với người phụ nữ này, nhưng năm đó người phụ nữ này cũng không phải là vì tiền, chỉ là vì giúp em họ thoát khỏi khó khăn, cũng coi như là có tình có nghĩa.



“Vậy người đứng sau thao túng thì sao? Chắc là cậu cũng điều tra ra rồi chứ?”



Nhắc tới cái này, Thiên Ân từ từ thở ra một hơi:



“Phạm Thu Phương nói, người mà năm đó cô ta tiếp xúc, là cậu chủ nhà họ Nguyễn.”



Lòng Thịnh Tâm Lan lộp bộp một tiếng, nắm chặt tay thành nắm đấm:



“Nhà họ Nguyễn có tận mấy cậu chủ.”



“Cô ta xác định là ba của Lập Huy, mặc dù thương ngày ít gặp, nhưng mỗi dịp lễ Tết đều sẽ tới nhà tổ, hơn nữa còn sẽ lên đầu báo, sẽ không nhận nhầm.”



Thịnh Tâm Lan nắm chặt tay tới mức ngón tay lạnh buốt, cả người lạnh run, cảm giác đến khả năng suy nghĩ bình thường cũng bị đông cứng.



Thật sự là do Nguyễn Anh Minh làm ra.



Vậy mà anh lại lợi dụng cả một đứa nhỏ hơn 2 tuổi?



Thấy vẻ mặt trắng bệch của Thịnh Tâm Lan, Thiên Ân hơi không đành lòng:



“Chị, chị đừng nghĩ chuyện này quá xấu, có lẽ là năm đó Nguyễn Anh Minh cũng không ngờ rằng chuyện này lại ảnh hưởng lớn tới Lập Huy như thế, tôi đã hỏi Phạm Thu Phương xem năm đó bỏ thuốc gì cho Lập Huy, cô ta nói chỉ là một ít thuốc bột gây nóng trong mà thôi, hơn nữa sợ đứa nhỏ yếu đuối không chịu được, dùng rất ít, thế nên về sau cũng chỉ phát sốt, còn về dây thanh quản bị tổn thương lại rất kỳ lạ, không phải bác sĩ kiểm tra cũng nói rồi sao, dây thanh quản của Lập Huy hoàn toàn không bị tổn thương, chỉ là nó không chịu nói chuyện, chắc là bị hoảng sợ.”



Lời của Thiên Ân cũng không an ủi Thịnh Tâm Lan được bao nhiêu, lòng cô vẫn rét lạnh.



Rốt cuộc Nguyễn Anh Minh máu lạnh tới mức độ nào mới có thể coi đứa nhỏ hơn 2 tuổi còn nói chưa sõi trở thành vũ khí cạnh tranh trên thương trường chứ, điều này thật quá đáng sợ.



“Không cần an ủi tôi, tôi tự có tính toán.”



Trước kia, khi Thiên Ân nhắc nhở cô, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.



Màn đêm tối tăm, đèn trong phòng khách đã sớm tắt đi, Thiên Ân bôn ba lâu như thế, tắm rửa xong liền vào thẳng phòng dành cho khách đi ngủ, Thịnh Tâm Lan lại ở trong phòng của Ái Linh, hồi lâu vẫn không ngủ được.



Cô nhìn dáng vẻ non nớt ngủ say trên giường của con gái, trong lòng cực kỳ áy náy.



Nếu năm đó cô có thể mạnh mẽ hơn một chút, có phải là sẽ không đến mức phải để Lập Huy ở lại gia đình giàu có lắm mưu nhiều kế như nhà họ Nguyễn, sẽ không bị cuốn vào loại tranh đoạt này hay không?



Trong màn đêm, điện thoại “ting” một tiếng, thông báo tin nhắn.



“Ngọc Hạnh hồi phục thuận lợi, tất cả mọi thứ bên này đều ổn, em thì sao? -- Cố Duy”



Đọc nội dung tin nhắn, Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, gõ một hàng chữ: “Em ở đây vẫn ổn, em đã nghĩ kỹ chuyện của Lập Huy rồi, luật sư lúc trước anh nói với em có còn liên lạc được không? Em muốn tư vấn chuyện liên quan đến quyền nuôi dưỡng nó.”



Trước kia không nghĩ tới, cũng không lập tức giành quyền nuôi dưỡng Lập Huy ngay từ đầu là vì cô cảm thấy dù sao Nguyễn Anh Minh cũng đã nuôi dưỡng nó lâu như thế, cô không có quyền nói đưa đi liền đưa đi.



Nhưng giờ xem ra, loại chuyện như năm đó, Nguyễn Anh Minh có thể làm lần thứ nhất thì liền có thể làm lần thứ hai, hơn nữa, Lập Huy ở lại bên cạnh anh thật sự là cực kỳ nguy hiểm.



Cố Duy trả lời rất nhanh, kèm theo phương thức liên lạc của luật sư.



“Em có chuyện gì cứ tư vấn anh ấy trước, tháng sau anh tới Đông Lăng, giữ tâm tình thật tốt, gặp nhau rồi nói, tất cả đã có anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK