CHƯƠNG 11: KHÔNG THẤY CẬU CHỦ NHỎ
“Vậy hôm nay cũng là việc ngoài ý muốn sao? Cô lấy tôi làm bia đỡ đạn?”
Chỉ vì cô là nhân viên của Nguyễn Anh Minh này, anh không cho phép ai nghi ngờ và khiêu khích cô nên mới ra tay giúp cô.
Nguyễn Anh Minh cúi người xuống đến gần tai cô, giọng nói lạnh như băng: “Tôi hy vọng hôm nay là lần cuối cùng, nếu cô lại nhào vào lòng tôi. Tôi sẽ không ngại kết thúc sớm ba tháng của cô.”
Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm Thịnh Tâm Lan làm cho cô rùng mình, nghẹn một hơi không thể lên xuống được.
Anh vừa dứt lời, ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, Nguyễn Anh Minh không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Cơ thể căng cứng của Thịnh Tâm Lan mềm nhũn.
Đối với BOSS lớn này thì ấn tượng tốt không vượt quá ba giây!
“Quản lí Thịnh.”
Thịnh Tâm Lan vừa đến bộ phận thì trợ lý Vivian kéo cô lại, vẻ mặt trợ lý lo lắng hoảng hốt.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Vivian đau khổ: “Vị khách nhỏ ở phòng VIP tầng hai mươi đang làm ầm ĩ, không chịu ăn gì, bao nhiêu người đi vào cũng bị đuổi ra, hiện tại lúc này trong phòng hỗn loạn, nếu cậu bé té ngã thì đó là trách nhiệm của khách sạn chúng ta.”
“Phòng VIP tầng hai mươi? Vị khách nhỏ?”
Thịnh Tâm Lan chưa nhìn thấy ghi chép về vị khách này trong danh sách phục vụ của mình: “Khách mới vào sao?”
Trợ lý lập tức gật đầu một cái.
“Hình như vậy, năm tuổi, tuổi nhỏ nhưng tính tình không hề nhỏ, không ai dỗ được, lúc này người nhà cậu bé không ở đây, cậu bé tức giận ném đồ đi.”
“Cái gì? Người nhà không ở đây? Chuyện này có thể sao?” Thịnh Tâm Lan nhanh chóng quyết định: “Đi, đi xem thế nào.”
Trợ lý chỉ chờ câu nói này của cô, vội vàng đi theo: “Một ngày không ăn cơm, lại không nói, chúng tôi sợ xảy ra chuyện, đến lúc đó không gánh nổi trách nhiệm.”
“Ba mẹ không ở bên cạnh, đứa bé cảm thấy không an toàn là chuyện bình thường.” Thịnh Tâm Lan một bên ấn thang máy một bên nói đến: “Làm gì có ba mẹ nào ném con cái một mình ở khách sạn chứ, chuyện này cũng được sao?”
Trợ lý ở bên cạnh rụt đầu lại, vẻ mặt mất tự nhiên gật đầu.
Khi bọn họ đến cửa thì nghe thấy 'choang ' một tiếng, tiếng đồ sứ vỡ vụn đồng thời với tiếng kêu của nhân viên phục vụ khách sạn, không ít nhân viên đứng ở cửa.
“Quản lí Thịnh đã tới.”
Trong tiếng ồn ào, mọi người nhường lối đi nhỏ vào phòng cho Thịnh Tâm Lan, trong phòng khách đầy hỗn loạn, gối trên sô pha bị ném đầy dưới đất, ly nước trái cây cũng đổ ra, mì Ý và chén đĩa vỡ nát bừa bộn, đèn bên cạnh sô pha cũng ngã trên mặt đất, gần như không có chỗ đặt chân.
Thịnh Tâm Lan hít một ngụm khí lạnh, có chắc một bé trai năm tuổi có thể phá hoại như vậy khômg?
“Đứa nhỏ đâu?” Cô thấp giọng hỏi một câu.
Một giám đốc khác sau lưng vội vàng chỉ về phía phòng ngủ: “Vừa rồi cậu bé tự nhốt mình vào đó, Quản lí Thịnh thấy làm sao bây giờ?”
Nhân viên phục vụ đến giám đốc khách sạn mười mấy người đứng ngoài cửa lại bó tay không có cách nào khác.
Thịnh Tâm Lan nhíu mày: “Liên lạc với ba mẹ đứa nhỏ chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa liên lạc được.”
Người sau lưng nhìn nhau, giống như đang dùng ánh mắt trao đổi gì đó.
“Được rồi.” Thịnh Tâm Lan vén tay áo lên: “Dặn dò phòng bếp làm bánh flan trước, ngoài ra chuẩn bị một chén canh thịt viên, hương vị nhạt một chút, sau đó tìm người dọn dẹp chỗ này một chút.”
Thịnh Tâm Lan nói xong thì đi qua đống hỗn độn trên mặt đất đi về phía phòng ngủ.
“Cứ để cô ấy đi như thế sao?”
“Nếu không thì cô đi à?”
“Tôi không đi, chọc giận cậu chủ nhỏ thì chén cơm cũng mất.”
Tiếng bàn tán xì xào sau lưng không truyền đến tai Thịnh Tâm Lan.
Cửa phòng ngủ mở một nửa, có thể thấy rõ tình huống bên trong, chăn gối ném đầy đất, bóng dáng nho nhỏ mặc đồ ngủ sọc caro màu nâu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo đưa lưng về phía cửa phòng, giống như một bức tượng.
“Xin chào...”
Thịnh Tâm Lan thử chào hỏi, đối phương cũng không định quan tâm đến cô, cô thử tới gần, nhưng vừa đi đến hai bước, bóng dáng kia bỗng nhiên động đậy, trong tay cầm thứ gì đó ném thẳng về phía cô.