CHƯƠNG 4: ỨNG TUYỂN
“Chú không thích ăn, nhưng mà anh trai nhỏ ở nhà chú rất thích ăn.” Nguyễn Anh Minh nói, từ trong túi mua sắm lấy ra một hộp sô-cô-la, đúng là nhãn hiệu này.
“Chú mua cho anh trai nhỏ rất nhiều hộp, cho con một hộp đó.”
Woa !
Thịnh Ái Linh trông thấy một hộp đầy sô-cô-la, hai mắt đều sáng lên rồi, nhưng vẫn còn do dự nói: “Nhưng mà, nhưng mà mẹ nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác.”
“Có điều......” Đôi mắt đen lúng liếng của Ái Linh chuyển chuyển, kiễng ngón chân ghé đến bên người Nguyễn Anh Minh, hôn một cái thật mạnh lên má anh, sau đó cầm lấy hộp sô-cô-la: “Như vậy là được rồi !”
Nguyễn Anh Minh giật mình, đôi môi mỏng thế mà lại nhếch lên một độ cong nhất định.
Trợ lý lau mồ hôi, nhìn nhìn thời gian, mở miệng nhắc nhở Nguyễn Anh Minh: “tổng giám đốc Nguyễn...... phải đi rồi.”
“Uhm. Vậy nhóc con, tạm biệt nhé.” Nguyễn Anh Minh đứng dậy, dẫn theo trợ lý rời đi.
“Tạm biệt chú !” Thịnh Ái Linh nhìn theo bóng dáng lạnh lùng, kêu ngạo phía trước, bàn tay nhỏ vẫy vẫy.
Trời đất, chú vừa nãy vừa đẹp trai lại còn tốt như thế nữa chứ !
“Thịnh Ái Linh !”
Nghe thấy giọng nữ đầy tức giận gọi mình từ phía sau, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Ái Linh nhăn lại, thầm nghĩ xong rồi xong rồi.
Ngay giây sau, một người phụ nữ đi đến, cổ tay mảnh khảnh giơ lên, tét một cái thật mạnh vào mông nhỏ của cô bé, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ: “Không phải kêu con ở nguyên tại chỗ chờ à, sao lại chạy lung tung thế hả?”
“Ai ya, mẹ đừng đánh mà, đau !” Kỳ thực cũng không đau, là Thịnh Ái Linh giả vờ thôi, cô bé ôm chặt mông, oan ức kêu: “Sô-cô-la bị rơi, con đi nhặt sô-cô-la mà.”
Thấy trong ngực cô nhóc ôm một hộp sô-cô-la, Thịnh Tâm Lan cầm lên, hỏi: “Con lấy cái này từ đâu ra?”
Thịnh Ái Linh chọt chọt đầu ngón tay: “Có một chú đẹp trai thấy con đáng yêu, nên tặng cho con đó !”
“Tặng con? Thế sao con không đi luôn với người ta đi?” Thịnh Tâm Lan lại càng tức, giơ tay lên định tét mông Thịnh Ái Linh thêm cái nữa, Thịnh Ái Linh oa oa kêu lên, vội vàng bưng chặt lấy mông mình.
Cô nhóc lại giở mánh khóe thường ngày hay dùng, chớp chớp đôi mắt ngấn nước nhìn Thịnh Tâm Lan: “Mẹ ơi, Linh biết sai rồi, về nhà con sẽ úp mặt vào tường ba phút nha.”
“Mười phút !”
“Hu hu hu, mười phút thì lâu quá, mẹ ơi mẹ không thương Linh à !”
“Còn mặc cả nữa là tính thêm thời gian đấy nhé !”
Thịnh Ái Linh không dám ồn ào nữa, bĩu bĩu môi, ngoan ngoãn nắm lấy tay Thịnh Tâm Lan rời đi.
......
Trở lại sau năm năm, Đông Lăng thay đổi lớn mức cô không tài nào tưởng tượng được, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát.
Hôm sau, Thịnh Tâm Lan thức dậy từ sớm, sau khi thu xếp xong cho Thịnh Ái Linh, cô bắt một chiếc taxi ngoài cổng tiểu khu, đi đến tập đoàn Thịnh Đường nằm ở trung tâm thành phố.
Hôm nay là ngày phỏng vấn hàng quý của tập đoàn Thịnh Đường, bên ngoài cửa xoay người đến người đi.
“Aiz đợi chút, đợi một chút !”
Mắt thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Thịnh Tâm Lan đạp gót giày chạy tới, cắn răng, nhân lúc cửa thang máy chưa hoàn toàn khép lại, chen chân vào.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến là để...... ah !”
Cô chạy quá nhanh, khiến gót giày lệch đi, cả người trực tiếp bổ nhào về phía trước.
Hai tay Thịnh Tâm Lan dường như chạm phải một lớp vải mềm mại, cô vô thức túm chặt lấy, sau đó, cả mặt đều đổ ập lên người người ta, khí tức hormone nồng đậm khiến cô váng vất đầu óc.