Mục lục
Lãi được bé yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãi Được Bé Yêu


“Ban đầu tôi thật sự không định tổn thương hai đứa bé, cô ta nói với tôi chỉ là tạo ra chút khói ngoài ý muốn, sau đó tôi vào ôm Lập Huy ra là được rồi, nhưng không nghĩ tới thật sự bốc cháy, còn cháy to như vậy, thiêu rụi cả phòng bếp, sau đó tôi nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi, nếu lúc đó mình không cắn răng xông vào đưa Lập Huy ra, cả đời tôi cũng sẽ không an lòng.”

Nhắc tới chuyện ban đầu, Lâm Mạn Hàm vẫn còn sợ hãi.

Thịnh Tâm Lan đánh giá cô ta, như có điều suy nghĩ.

“Cho nên Cao Mỹ Lệ lúc đó là mượn đao giết người, mượn tay cô, một mặt giá họa tôi cố ý không cứu Lập Huy, mặt khác hại chết Lập Huy, mà nếu cuối cùng Anh Minh tức giận điều tra, thì cũng chỉ có thể tra tới trên đầu cô, cô không có chút chứng cớ gì có thể chứng minh chuyện này do cô ta làm, vì lúc xảy ra chuyện, cô ta đang tham gia quay phim ở nước ngoài.”

Lâm Mạn Hàm gật đầu, sắc mặt phức tạp: “Là tôi sơ suất.”

Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, có cảm giác không rét mà run.

Lâm Mạn Hàm không có lý do nói dối, mà Cao Mỹ Lệ cũng quả thực có động cơ vu khống cô.

Hơn nữa, nếu ban đầu chuyện hỏa hoạn là Cao Mỹ Lệ một tay lên kế hoạch, hơn nữa sai khiến Lâm Mạn Hàm, vậy trước đây những nghi vấn khi cô mang thai cũng thành lập.

Ví như Lâm Mạn Hàm là một cô tiểu thư được nuông chiều thì sao có thể hạ mình cấu kết với đầu bếp hãm hại hai đứa bé, lại ví như cô ta không quan tâm hành vi của mình quái dị bị người khác nghi ngờ, ở cửa cuối cùng bỗng chạy vào vụ cháy cứu Nguyễn Lập Huy.

Thịnh Tâm Lan gần như không cần suy nghĩ nhiều thì đã tin những lời cô ta nói.

Cao Mỹ Lệ quả thực có gan này, cô ta không giống Lâm Mạn Hàm, mười sáu mười bảy tuổi đã debut vào giới giải trí, giao dịch dơ bẩn gì mà chưa từng gặp, loại người nào cũng biết, cô ta làm được loại chuyện này.

“Cho nên bây giờ cô có thể tin tôi rồi chứ?” Lâm Mạn Hàm hỏi cô.

“Dạo gần đây tôi luôn bất an trong lòng, tôi cứ cảm thấy anh Anh Minh biết những chuyện này, chỉ là cố ý không vạch rõ với tôi mà thôi, tôi thực sự không chịu nổi cảm giác đó, cho nên tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi muốn làm gì đó, để tất cả quay về quỹ đạo vốn có.”

“Cho nên cô hi vọng tôi và Nguyễn Anh Minh hòa hợp như ban đầu, giống như lúc cô chưa tới?”

“Ừ.”

“Không khả năng lắm.” Thịnh Tâm Lan chậm rãi thở ra, sự cảnh giác vốn có dần thả lỏng, sóng lưng cứng ngắc cũng thả lỏng tựa vào ghế: “Tôi tin những lời cô vừa nói, nhưng giữa tôi và Nguyễn Anh Minh không chỉ có vấn đề này, cô đã biết thân thế của Lập Huy và Tiểu Linh Linh, vậy cô hẳn cũng biết, trong đó rất phức tạp, không đơn giản như vậy.”

“Cô nói cho anh Anh Minh biết không phải là được rồi sao, tôi nhìn ra anh ấy thật sự rất thích cô, nếu cô nói với anh ấy cô chính là mẹ ruột của Lập Huy, anh ấy còn có một đứa con gái, vậy không phải mọi người đều vui mừng sao? Như vậy, loại người như Cao Mỹ Lệ cũng không còn cơ hội nữa.”

Lâm Mạn Hàm suy nghĩ rất đơn giản, cô ta dường như thật sự nôn nóng thúc đẩy chuyện này.

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, nhưng anh ta sẽ biết.” Thịnh Tâm Lan nhếch môi, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Trước đó, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Ban đầu lúc ở bên Nguyễn Anh Minh, cô không rõ anh chính là người đàn ông năm đó, sau đó vô số lần không nghĩ tới, nếu trước đây đoán được, cô sao có thể yêu anh?

Lâm Mạn Hàm do dự một lát, kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ không nói, trước đó cũng từng do dự có nên nói không, kéo dài thời gian lâu rồi, thì thật sự không dám nói nữa, cô cũng biết nếu tôi nói thì nhất định sẽ dính líu tới tôi và Cao Mỹ Lệ, mặc dù tôi cảm thấy anh Anh Minh có thể đã biết chuyện hỏa hoạn liên quan tới tôi, nhưng nếu nói ra trước mặt, tôi sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.”

Đáp án như vậy cũng nằm trong dự liệu của Thịnh Tâm Lan.

Ai cũng hi vọng mình có dáng vẻ xinh đẹp nhất trong mắt người mình từng yêu.

“Vậy, cái này tôi giữ.” Thịnh Tâm Lan thở phào một hơi, ngón tay khẽ gõ trên túi giấy: “Cũng cảm ơn hôm nay cô hẹn tôi ra ngoài nói chuyện này.”

“Là tôi thiếu cô một lời xin lỗi.” Lâm Mạn Hàm mím môi, ngón tay trắng nõn sạch sẽ bắt chéo đặt trên bàn, có chút không tự nhiên: “Nói ra thì tôi đối với anh Anh Minh cũng chỉ là thói quen dựa dẫm thôi, khi quay về tôi đã suy nghĩ rất nhiều, anh tôi cũng khai sáng cho tôi rất nhiều lần, tôi nghĩ thông rồi, trước đây những chuyện tôi làm cô đừng để ý.”

Thịnh Tâm Lan cười: “Cô cũng không làm gì cả.”

So với những chuyện Cao Mỹ Lệ làm, Lâm Mạn Hàm căn bản có thể xem là chỉ động miệng mà thôi.

Nói ra thì chỉ là một cô công chúa nhỏ được nuông chiều yêu thương, năng lực làm việc mặc dù rất tốt, cũng rất xinh đẹp, chỉ là về vấn đề tình cảm lại có chút ngốc bạch ngọt, nếu không thì cũng sẽ không gặp phải chuyện thất bại hôn nhân này.

Hai người xem như bắt tay hòa giải, cũng ngoài ý liệu cùng ăn bữa trưa hòa bình.

“Vậy lúc nào cô đi Pháp?”

“Sao? Vội đẩy tôi đi như vậy à.” Lâm Mạn Hàm khóe mắt cong cong, cười chế nhạo: “Sợ tôi hối hận?”

“Tôi là sợ cô ở lại quá lâu thì những chuyện trước đây cô làm sẽ bị người khác đào ra.”

Thịnh Tâm Lan lườm cô ta: “Không phải nói Cao Mỹ Lệ kêu cô nghe lời cô ta sao?”

“Cô ta cũng chỉ là một minh tinh nhỏ tuyến ba thôi, tùy tiện kêu anh tôi giúp ngáng chân cô ta, lăn lộn trong giới giải trí nào dễ dàng như vậy, cô xem cô ta bây giờ có thời gian rảnh rỗi đến bàn chuyện hợp tác với tôi sao? Thật buồn cười.”

Lâm Mạn Hàm bĩu môi, lúc nhắc tôi Cao Mỹ Lệ thì dáng vẻ vô cùng khinh miệt.

“Cuối tháng này tôi sẽ đi, đến lúc đó cô có thể đến tiễn tôi, đảm bảo anh Anh Minh giật nảy mình.”

“Anh ta sẽ giật nảy?”

Thịnh Tâm Lan lắc đầu: “Tôi chưa từng nhìn thấy trên mặt anh ta vượt quá ba loại biểu cảm.”

“Thử xem mà.”

“...”

——

Phòng khách nhà tổ nhà họ Nguyễn, bày xong bàn cờ, ông cụ và Nguyễn Anh Minh mỗi người ngồi một bên, hai quân đen trắng.

“Đánh xong bàn cờ này, ông đến nhà họ Lâm một chuyến, mời ba mẹ Mạn Hàm đến, buổi tối ông phải bàn chuyện thời gian đính hôn với họ.”

Nguyễn Anh Minh ngồi thẳng người: “Con không định đính hôn với Mạn Hàm, ông nghĩ quá nhiều rồi.”

“Con không phải ở chung với Mạn Hàm sao? Không đính hôn thì muốn làm gì? Ông nói cho con biết, chuyện của con và Thịnh Tâm Lan, phía bên nhà họ Lâm cũng biết, đính hôn rồi người ta mới an tâm.”

“Vậy thì bỏ đi.” Nguyễn Anh Minh hạ quân trắng trong tay, chặn thế công của ông cụ: “Con không định đính hôn với cô ấy, nói vậy trên bàn ăn trưa, là cho ông mặt mũi trước mặt nhiều người, sợ ông không xuống đài được, cô ấy trong mắt con chỉ là em gái.”

“Em gái?”

Ông cụ cau mày, ngẩng đầu lên: “Trước đây con không nói với ông như vậy.”

“Con nói gì với ông?” Nguyễn Anh Minh mặt mày nghiêm túc.

“Con...” Ông cụ ngẫm nghĩ, cũng đúng, mặc dù dạo này Nguyễn Anh Minh và Lâm Mạn Hàm luôn có đôi có cặp, nhưng anh thật sự chưa từng nói hai người có quan hệ gì.

“Con làm loạn!”

Ông cụ đập bàn, cờ trên bàn nảy lên: “Con xem ông là già cả hồ đồ thì có thể tùy tiện lừa gạt sao? Trước cuối năm nay, con phải kết hôn cho ông.”





Lãi Được Bé Yêu


Nguyễn Anh Minh ung dung


“Thế ông đang làm khó cháu hay làm khó Mạn Hàm đây?”

“Sao ông lại làm khó Mạn Hàm? Mẹ của nó đã đề cập chuyện này với ông mấy lần rồi, chỉ cần cháu mở lời, ngày mai hai cháu tổ chức tiệc cưới cũng được.” Ông cụ tức giận trừng mắt: “Cháu đừng có mà đùn đẩy trách nhiệm.”

“Cuối tháng này Mạn Hàm phải về nước Pháp, ngoại trừ anh của cô ấy ra, cả nhà đều phải di cư, nếu như ông hy vọng cháu theo bọn họ di cư thì cũng được thôi, nước Pháp cũng được.”

“Cái gì?” Sắc mặt ông cụ xanh mét, ông ấy lập tức đứng bật khỏi ghế ngay, đi qua đi lại một vòng quanh phòng, cuối cùng trở về đập tay xuống bàn.

“Ông không quan tâm đến chuyện Mạn Hàm có đi hay không, cuối năm nay cháu phải giải quyết xong chuyện kết hôn cho ông, cháu sắp ba mươi rồi mà cứ lông ba lông bông tối ngày, còn quấn lấy vợ của người ta, chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì còn ra cái giống gì nữa?”

“Tùy tiện kết hôn với ai cũng được à?”

“Ai cũng được, Thịnh Tâm Lan thì không!”

Nguyễn Anh Minh khoanh tay nhìn quanh quất một vòng, cuối cùng kéo một người đang khom lưng nấp bên cửa nghe lén ra: “Thế thì cưới nó đi, ông cũng biết hết gốc gác của nó, xem như là nuôi con dâu từ bé cho cháu vậy.”

“Hả?” Nguyễn Nhất Nhất sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch.

Ông cụ vừa nhìn thấy Nguyễn Nhất Nhất là sắc mặt đã xanh mét: “Nhóc con, cháu…”

Quản gia Chu cũng sợ hết hồn, ông ta vội vàng hòa giải.

“Cậu chủ đừng nói đùa nữa, cô Nhất Nhất là cô của cậu, xét về bối phận thì đây là loạn luân đấy, xét về tuổi tác thì hành vi của cậu cũng bị xem là vi phạm pháp luật.”

Gương mặt Nguyễn Anh Minh hoàn toàn không chút cảm xúc.

“Nó là con gái nuôi của ông nội, không có quan hệ huyết thống gì với tôi cả, còn tuổi tác ấy à, đó cũng là vì ông nội yêu cầu phải kết hôn trong năm nay, nếu như ông nội không để ý thì tôi có thể đợi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Nguyễn Nhất Nhất sợ hãi, cô bé ngơ ngơ ngác ngác, bị Nguyễn Anh Minh tóm lấy cánh tay như một con gà nho nhỏ, nói ấp a ấp úng:

“Mười ba.”

“Mười ba, tôi đợi nó năm năm, không lâu lắm.”

Nguyễn Anh Minh đáp lời rồi nhìn ông cụ một cách nghiêm túc.

Ông cụ khó lòng kiềm chế nổi cơn giận của mình, chiếc bàn làm bằng gỗ sưa đã bị đập vỡ: “Ông thấy cháu điên rồi đấy! Có ra thể thống gì không, có ra thể thống gì không?”

Nguyễn Anh Minh buông Nguyễn Nhất Nhất ra rồi chỉnh trang bộ vest.

“Cháu làm cái gì thì ông cũng cảm thấy chẳng ra thể thống, thế cháu còn làm được gì nữa đây?”

“Cút đi.” Chiếc bàn bị ông cụ đập đến nỗi kêu vang, người trong phòng im thin thít, âm thanh to lớn ấy vang vọng trong phòng: “Kể từ ngày hôm nay, nếu như cháu không biết mình phạm phải sai lầm gì thì cháu đừng hòng bước chân vào nhà họ Nguyễn nữa.”

Lần này ông cụ thật sự rất tức giận.

Nguyễn Anh Minh muốn đi cũng chẳng có ai cản, vốn dĩ ông Chu toan khuyên can, nhưng cuối cùng cũng đành thôi khi nghe ông cụ quát mắng như thế.

“Ai dám cản nó thì cút đi chung với nó luôn đi.”

Quản gia Chu vừa quay đầu lại nhìn thấy ông cụ tức giận ngồi trên ghế bành: “Ông nói xem thằng này nó giống ai thế? Hồi đó ba nó hiền lành như thế, sao lại sinh ra đứa con như nó chứ?”

Quản gia và Nguyễn Nhất Nhất đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều quay sang nhìn ông cụ.

Có thể đây là di truyền cách thế hệ nhỉ.

Sau khi bảo Nguyễn Nhất Nhất, cô bé vẫn còn đang chìm trong cơn sợ hãi ấy đi, người hầu mang trà hoa cúc hạ nhiệt lên, quản gia xếp bàn cờ lại lần nữa: “Cậu chủ còn trẻ nên nóng tính, ông khoan hẵng tính toán với cậu ấy.”

“Nó mà trẻ trung gì nữa, hơn ba mươi tuổi rồi, suốt ngày lông ba lông bông, tôi kêu nó kết hôn thì sai à? Với thân phận và địa vị của nó, không kết hôn lỡ rước phải món nợ tình ái nào đó thì sao? Lập Huy gặp chuyện liên tục là trò đùa đấy à?”

Nói đến đây, ông cụ lạnh mặt: “Từ nhỏ đến lớn thằng nhóc này đều lạnh lùng như thế, nếu như không sớm ngày kêu nó lập gia đình cho có người trông nom nó thì không biết sau này nó còn làm ra chuyện gì nữa.”

“Thật ra lạnh nhạt một chút cũng không phải là chuyện gì xấu, lúc cậu cả còn sống, chẳng phải ông hay cảm thấy cậu ấy quá do dự thiếu quyết đoán, tính tình ôn hòa hay sao? Sau đó vì chuyện này nên mới…”

Nhắc đến đứa con duy nhất đã qua đời nhiều năm của mình, ánh mắt ông cụ thoáng hiện vẻ đau buồn, có thể nhận ra nét tang thương in hằn trên gương mặt của ông ta, ông cụ vốn anh minh trở nên ảm đạm ngay phút chốc.

“Kỳ Hoa giỏi giang biết bao nhiêu, ban đầu nó nói muốn kết hôn với Mẫn Mẫn, tôi vui lắm, ai mà ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là tạo nghiệt thật mà.”

“Đều tại tôi cả.” Quản gia hơi hối hận: “Tại tôi nhắc đến chuyện buồn, ông đừng nghĩ nghĩ đến chuyện ấy nữa, còn chưa chơi cờ xong mà, chơi tiếp đi.”

“Không chơi nữa.” Ông cụ đứng dậy: “Tôi mệt, muốn đi ngủ một lúc.”

Thấy ông cụ đi vào trong phòng ngủ, quản gia thở dài.

Cả đời này ông cụ Nguyễn đã trải qua nhiều thăm trầm, mấy ba lúc còn nhỏ, đến tuổi trung niên lại mất con, cháu trai không thân với mình, mấy năm nay trong nhà chẳng có bao nhiêu thời khắc ấm áp.

Đột nhiên quản gia nhớ ra chuyện gì đấy, hiếm lắm cái nhà này mới ra dáng cái nhà là vào mấy tháng trước, lúc cậu chủ cùng cô Thịnh quen nhau, khi ấy những tưởng rằng mọi thứ có thể trở nên tốt đẹp.



Thịnh Tâm Lan mua đồ về nhà, vừa mở cửa đã nói với vào phòng.

“Thiên Ân, lát nữa chị phải qua nhà họ Nguyễn để nấu ăn cho Lập Huy, tôi có mua thức ăn rồi này, nếu đói thì cậu và Ái Linh nấu ít mì ăn đi, tôi sẽ về nhanh thôi…”

Còn chưa nói dứt lời, lúc cúi đầu cô mới nhìn thấy giày dép nằm lộn xộn, rõ ràng không chỉ có hai người ở đây, rõ ràng có một đôi dép của đàn ông nữa.

Đang lúc ngẩn người, một cậu nhóc vụt đến bên chân cô, ôm cô thật chặt, cậu bé nhỏ giọng gọi:

“Mẹ ơi..”

“Lập Huy?” Thịnh Tâm Lan sững sờ, thậm chí cô còn hơi bối rối: “Sao con lại ở đây?”

“Tôi đã nói là không ai mời bọn họ đến, anh ta còn nói chị mời hai người họ đến đây đấy.” Giọng nói của Cố Thiên Ân vang vọng ra từ trong phòng khách.

Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ tức giận của Cố Thiên Ân, anh ta trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh: “Bây giờ anh còn gì muốn nói không? Mau dọn đồ rồi cút đi.”

“Sao thế?...Sao anh lại đến đây?”

Thịnh Tâm Lan ôm Nguyễn Lập Huy vào phòng khách, nhìn thấy một hàng người đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, xếp theo thứ tự chiều cao từ trái sang phải, lần lượt là Cố Thiên Ân, Nguyễn Nhất Nhất, Thịnh Ái Linh, ba người họ đều trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh ngồi một mình ở ghế sô pha đơn, trông có vẻ thù hận gì lắm.

Cảnh tượng này khiến cho người khác thấy ngạc nhiên.

Lúc cô đang miên man suy nghĩ, Nguyễn Lập Huy cũng buông tay cô ra, vội vàng chạy đến ngồi với Thịnh Ái Linh, phối hợp với bọn họ trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh.

Chuyện gì thế này?

“Nói đi, chuyện gì vậy?”

Thịnh An Thiên rửa tay xong bèn quay trở lại, cô đứng trước bàn trà chặn màn hình tivi: “Ai nói trước?”

“Tôi.” Cố Thiên Ân là người đầu tiên giơ tay lên, gương mặt anh ta đong đầy vẻ phẫn nộ.

“Tôi vừa đưa Ái Linh đi ăn về, con bé ấy đã ngồi trước cửa nhà mình.” Anh ta chỉ tay vào người Nguyễn Nhất Nhất.

“Con bé ấy nói mình là bạn của Ái Linh nên tôi mới cho vào, không ngờ nó lại không chịu đi nữa, chơi trò bỏ nhà đi đấy à, tôi muốn báo cảnh sát, kết quả còn chưa kịp báo nữa.”

Cố Thiên Ân quay sang nhìn Nguyễn Anh Minh.

“Anh ta đã dẫn thằng nhóc này đến rồi, nói là chị đồng ý rồi, ăn tối ở nhà mình, chị đồng ý đó hả?”

“Nhà mình?”

Giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh vang lên, rõ ràng câu “nhà mình” của Cố Thiên Ân khiến cho anh không vui, anh híp mắt nhìn anh ta, ánh mắt tương đối lạnh lùng.





Lãi Được Bé Yêu


Cố Thiên Ân nhướn mày, cố ý khiêu khích.


“Đúng đó, nhà chúng tôi.”

Nguyễn Anh Minh nhanh chóng sầm mặt xuống: “Cố Thiên Ân, có phải cậu quên điều gì rồi hay không?”

Còn chưa đợi Cố Thiên Ân trả lời, Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh.

“Không có hỏi em, bây giờ em có thể im lặng.”

Sau khi nói dứt lời, cô nhìn Nguyễn Nhất Nhất: “Em nói đi, sao em lại ở đây?”

Nguyễn Nhất Nhất mím môi tủi thân, cô bé chỉ tay vào mặt Nguyễn Anh Minh: “Còn không phải tại vì anh ta à, anh ta điên rồi, không ngờ lại dám nói với ba nuôi là muốn cưới em? Em còn chưa trưởng thành nữa.”

“Phì.” Cố Thiên Ân phun ngụm nước vừa mới uống, anh ta nhìn Nguyễn Anh Minh với vẻ kinh ngạc: “Biết là anh biến thái rồi nhưng không ngờ lại mất trí đến nhường này.”

Nguyễn Anh Minh nhíu mày, anh nhìn vết nước trên ống tay áo mình với vẻ khó chịu, ánh mắt toát ra vẻ cảnh cáo.

“Nói tiếp đi.” Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Nhất Nhất, mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng cô vẫn kêu cô bé ấy nói cho hết.

“Ba nuôi kêu anh ấy kết hôn với Mạn Hàm, anh ấy không chịu nên mới cãi nhau với ba nuôi một chặp, ba nuôi nói phải kết hôn trong năm nay, ai cũng được, anh bèn kéo em từ ngoài cửa vào, nói là muốn cưới em, mọi người nói xem, có phải anh ấy bị điên rôi hay không?”

Nghe thấy thế, hai đứa bé đang ngồi trên sô pha đều nhìn Nguyễn Anh Minh với ánh mắt như nhìn người điên, Thịnh Ái Linh chán ghét, Nguyễn Lập Huy lại tỏ vẻ khinh bỉ một cách trắng trợn.

Nguyễn Anh Minh ho một tiếng: “Tùy tiện nói thế thôi.”

“Tùy tiện nói chơi mà anh lại đòi cưới một cô bé mười ba tuổi à? Thảo nào con bé lại sợ đến mức bỏ nhà đi.” Thịnh Tâm Lan bực bội trừng mắt nhìn anh, cũng không đợi anh giải thích mà quay sang nhìn Nguyễn Lập Huy.

“Lập Huy thì sao? Sao lại ở đây?”

Mặc dù bây giờ Lập Huy cũng có thể nói vài từ đơn giản nhưng ít khi nói được cả câu, nghe cô hỏi, cậu bé lấy tấm bảng ra viết vài chữ: “Ba và ông cố cãi nhau, bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”

Sau khi nhìn thấy hàng chữ ấy, Nguyễn Nhất Nhất cũng tức giận mắng một câu.

“Đáng kiếp.”

Nguyễn Anh Minh quay sang nhìn cô bé, cô bé lập tức rụt đầu trốn ra sau lưng Cố Thiên Ân, không dám nói năng gì nữa.

Sau khi hỏi hết một lượt, Thịnh Tâm Lan cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nguyên nhân là vì trước kia Nguyễn Anh Minh nói dối với ông cụ rằng anh đang yêu Lâm Mạn Hàm, ông cụ bèn vui vẻ quyết định ngày cưới, anh chỉ đành thú thật, sau khi ông cụ nổi giận, Nguyễn Nhất Nhất bị vạ lây, tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

“Anh với ông cụ cãi nhau mà chạy đến chỗ tôi làm gì?”

Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh: “Cùng lắm là tôi tuân thủ theo ước hẹn, nấu cơm tối cho Lập Huy xong thì anh phải đi ngay.”

Nguyễn Anh Minh dựa vào lưng ghế sô pha, trông anh có vẻ rất bình tĩnh, dường như đã lường trước được Thịnh Tâm Lan sẽ nói như thế.

“Được, nhưng đêm nay tôi và Lập Huy không có chỗ ngủ, người lớn chẳng hề gì, nhưng con nít hứng gió cả đêm thì ngày mai sẽ bị bệnh nhập viện, mai cô đưa cơm vào trong bệnh viện đi.”

“Anh…” Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh với vẻ bất ngờ: “Ông nội chỉ đuổi anh ra khỏi nhà cũ mà thôi, sao anh lại không có nhà để ở được.”

Người giàu nhất Kim Lăng chạy đến khóc than nghèo với mình, đùa kiểu gì thế này?

“Điện thoại và tiền đều không mang theo, chỉ còn lại mỗi chiếc ô tô.”

Nguyễn Anh Minh nhướn mày, làm ra vẻ cô có muốn tin hay không tùy cô, anh đặt chìa khóa xe lên bàn, logo hình chiếc khiên tỏa ra ánh sáng vàng.

“Anh bớt đi.” Cố Thiên Ân trừng mắt nhìn anh: “Bán xe của anh đi thì đã đủ để mua căn hộ một phòng rồi.”

“Nếu như cậu bán chiếc xe này đi mà mua được một căn hộ, tôi sẽ cho cậu 20% hoa hồng, yêu cầu của tôi rất thấp, không nhỏ hơn hai trăm mét vuông, phòng khách phải thông với ban công, có nhà vệ sinh riêng trong phòng ngủ.”

“Bị cái gì thế, chị Tâm Lan, chị nhìn đi.” Cố Thiên Ân liếc mắt nhìn anh với vẻ khinh thường: “Ai mà giữ cậu ấm như anh ta lại thì đúng là đồ ngốc.”

Khóe môi Thịnh Tâm Lan giần giật: “Thiên Ân, tối nay cậu dọn dẹp phòng ngủ lại cho gọn, anh ta ngủ chung với cậu.”

“Cái gì?” Cố Thiên Ân nổi xung ngay: “Mắc gì? Tôi không chịu.”

“Tôi cũng không chịu.”

“Không chịu thì ra đường tàu mà ngủ, nhà tôi có ba phòng thôi, Lập Huy và Ái Linh ngủ chung một phòng, tôi ngủ một phòng, phòng còn lại hai người tự lo lấy.”

“Vậy kêu anh ta ngủ ngoài ghế sô pha đi.” Cố Thiên Ân chỉ tay vào người Nguyễn Anh Minh: “Không phải ghế sô pha còn trống đó à?”

Giọng điệu của Thịnh Tâm Lan rất lạnh lùng, cô liếc nhìn Nguyễn Anh Minh.

“Nửa đêm tôi dậy đi uống nước không muốn bị hù.”

Xem như chặn đứng đường ngủ ghế sô pha rồi.

Sau khi chia phòng xong, chỉ còn lại mỗi mình Nguyễn Nhất Nhất với gương mặt tủi thân: “Còn em thì sao?”

“Em về nhà đi.” Thịnh Tâm Lan nhìn cô bé: “Nếu em không về nhà thì quản gia nhà họ Nguyễn sẽ báo cảnh sát đó? Chị không muốn bị cảnh sát gõ cửa lúc nửa đêm đâu.”

“Em không về.”

Nguyễn Nhất Nhất vẫn ôm chầm Thịnh Ái Linh, nom như thể đang túm lấy cọng rơm cứu mạng mình vậy: “Về nhà sẽ thành con dâu nuôi từ bé, đầu có thể rơi máu có thể chảy, tôn nghiêm không mất đi được.”

Thịnh Tâm Lan không tài nào giải thích với một cô bé mười ba tuổi rằng Nguyễn Anh Minh chỉ xem cô ấy như tấm khiên chắn mà thôi, thấy cô bé nằn nỉ cũng chẳng biết làm sao, thế là trút hết ngọn lửa giận lên người Nguyễn Anh Minh.

“Anh Nguyễn, chuyện mà anh gây ra thì phiền anh giải quyết lấy.”

Nguyễn Anh Minh nhìn Nguyễn Nhất Nhất, anh nói một cách đơn giản: “Nếu như em cảm thấy sống chung với anh nguy hiểm, thế thì em không cảm thấy bây giờ ở chung với anh càng nguy hiểm hơn hay sao?”

Câu nói của anh nghe có vẻ rất nguy hiểm, đến Thịnh Tâm Lan cũng không khỏi nổi da gà.

Gương mặt Nguyễn Nhất Nhất toát ra vẻ sợ hãi, cô bé khóc òa lên: “Lẽ trời ở đâu rồi, em là cô của anh mà, quản gia nói anh loạn luân, loạn luân đó!”

“Khóc đủ rồi thì mau chóng về đi, trễ tí nữa thì quản gia cũng sẽ đến đây, bị bắt về và tự đi về là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Nguyễn Anh Minh nhắc nhở cô bé với vẻ phiền phức.

Tiếng khóc lập tức im bặt.

“Đi thì đi.”

Nguyễn Nhất Nhất khụt khịt mũi, cô bé cầm túi xách, vẫy tay chào những người ở trong phòng rồi tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, mở cửa bỏ đi trước những ánh mắt trừng to của mọi người.

Không phải cô bé này mắc chứng diễn sâu.

Cánh cửa đóng lại cái ầm, căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, Thịnh Tâm Lan nhìn bốn người trên ghế sô pha, cảm thấy đau đầu vô cung, cô lấy cớ:

“Tôi đi nấu cơm.”

Rồi nhốt mình trong nhà bếp.

Cô biết rõ Nguyễn Anh Minh đến đây vì mục đích gì, ông cụ có tức giận hơn đi chăng nữa thì cũng không thể nào để cháu trai của mình đầu đường xó chợ, chỉ có điều anh ta nói như thế nghĩa là đã quyết tâm không đi, cần gì phải tốn công tốn sức nói chuyện với anh ta kia chứ.

Cô muốn chăm sóc Lập Huy, không quan tâm đến người ở trong phòng, cứ coi như là vật đính kèm là được rồi.

Nguyễn Anh Minh sẽ không ở đây lâu, có có dự cảm như thế.

Lúc đang nhặt rau, tiếng mở cửa nhà bếp vang lên, một bóng người cao ráo bước vào, còn tiện tay đóng cửa lại.

“Mạn Hàm nói với em rồi chứ?”

Giọng nói của Nguyễn Anh Minh vang lên đằng sau lưng.

Thịnh Tâm Lan chột dạ, trái cà rốt đang gọt vỏ dở dang rơi tõm xuống bồn nước, bọt nước bắn lên tung tóe.





Lãi Được Bé Yêu


"Nói gì?" Thịnh Tâm Lan hơi hoảng.


Nguyễn Anh Minh chau mày: “Đừng có biết rõ còn hỏi, tôi và Mạn Hàm trước giờ chưa từng định đính hôn, ở bên nhau chỉ vì khoảng thời gian này ông nội canh quá gắt thôi, lúc trưa nói như thế cũng chỉ vì sợ ông nội làm khó dễ em."

Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, nhặt cà rốt trong bồn nước lên tiếp tục gọt vỏ:

"Không có liên quan gì với tôi, đó là chuyện của hai người."

Thấy thái độ lạnh như băng đó của cô, trong mắt Nguyễn Anh Minh hiện lên vẻ phiền muộn: “Hiểu lầm trước kia đều đã giải thích rõ rồi, tôi cảm thấy giữa chúng ta không cần phải giống như người xa lạ vậy."

Vừa nghe như vậy, Thịnh Tâm Lan bực bội để mấy đồ trong tay xuống, xoay người nói: “Tôi không có việc gì làm cho nên mới để người lạ qua đêm ở nhà mình?"

Cô phản ứng có hơi kích động, cũng là vì mấy ngày nay áp lực tâm lý quá lớn, bị Nguyễn Anh Minh chất vấn như vậy, lập tức nhịn không được mà phát cáu.

Nguyễn Anh Minh khẽ ngẩn ra.

"Xin lỗi." Thịnh Tâm Lan chau mày, xoay người lại cầm cà rốt: “Anh tới phòng khách ngồi đi, cơm sắp xong rồi."

Nguyễn Anh Minh nhìn bóng lưng của cô, chất vấn:

"Vì sao em có thể để tâm và khoan dung với Lập Huy như vậy, nhưng với tôi lại không được?"

Tay cầm cà rốt của Thịnh Tâm Lan xiết chặt vài phần, tránh nặng tìm nhẹ nói,

"Lập Huy chỉ là một đứa con nít, anh tị nạnh với con trai của mình?"

Một phen trách móc khiến cho Nguyễn Anh Minh không thể nói được gì, thấy Thịnh Tâm Lan chả thèm đoái hoài đến mình, anh liền dứt khoát ở lại trong bếp rửa rau.

Thấy một người sống cứ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, Thịnh Tâm Lan nhịn nửa ngày rốt cục không thể nhịn được nữa: “Nấm kim châm không cần rửa từng cọng, anh không biết thì có thể ra ngoài hay không?"

Sau bữa tối, Thịnh Tâm Lan đuổi hai đứa nhỏ về phòng ngủ của mình tắm rửa, toilet bên ngoài để cho hai người đàn ông sử dụng.

Vừa lần lượt tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ rồi ôm về phòng của chúng, lúc quay lại liền nhìn Nguyễn Anh Minh vẫn tây trang thẳng thớm đứng ở cửa.

"Tôi không mang quần áo."

Thịnh Tâm Lan đỡ trán, không mang quần áo còn hùng hồn như vậy ngoài anh ra thật sự là tìm không thấy người thứ hai: “Anh mượn Thiên Ân một bộ đi."

"Tôi không mặc quần áo mà người khác đã mặc qua."

Nguyễn Anh Minh vẻ mặt bình tĩnh, nói rất chi là đương nhiên.

Trong phòng ngủ ở đằng sau anh truyền đến giọng nói của Thiên Ân: “Tôi cũng sẽ không cho người khác mượn quần áo của mình."

"Vậy anh nói làm sao bây giờ?"

Thịnh Tâm Lan nhìn anh: “Bây giờ cũng không thể đi mua nhỉ? Giờ này đã mấy giờ rồi? Dưới lầu chỉ có siêu thị, chỉ bán loại áo thun 90 nghìn một cái, anh có mặc hay không?"

"Đi xem thử." Nguyễn Anh Minh lời ít mà ý nhiều: “Bây giờ mười giờ, siêu thị hẳn là vẫn chưa đóng cửa."

"Anh còn biết siêu thị mấy giờ đóng cửa?"

Thịnh Tâm Lan nhìn anh một cách ngạc nhiên, cố tình chế nhạo nói: “Tôi còn cho rằng cậu Nguyễn sẽ không biết loại thường thức bình thường trong cuộc sống này chứ."

Nguyễn Anh Minh nhìn cô: “Thịnh Đường có cổ phần của siêu thị dưới lầu các em."

Thịnh Tâm Lan cảm giác như có lời nào đó kẹt ở trong cổ họng, nói không nên lời, cuối và khô quắt nhìn anh một cái,

"Đi thôi, đến siêu thị mà nhà các anh có cổ phần."

Siêu thị gần khu phố là một siêu thị có chi nhánh toàn quốc, có ba tầng, siêu thị không nhỏ, Thịnh Tâm Lan bình thường mua đồ ăn cũng tới đây mua.

Lầu ba có một khu bán quần áo riêng, quần áo được bán đều là hàng bán tháo được khuyến mãi quanh năm, có rất nhiều cái không tìm được nhãn mác.

"Ở đây đi."

Thịnh Tâm Lan chỉ vào tấm áp phích màu vàng ghi hôm nay bán tháo đồng giá 90 nghìn ở khu đồ nam:

"Tự mình chọn đi, đồng giá cả."

Nguyễn Anh Minh đứng bất động: “Em chọn đi, tôi không có hiểu biết gì với quần áo cả."

"Anh chắc chắn?"

Thịnh Tâm Lan ý tứ sâu xa mà nhìn anh một cái: “Tôi chọn gì anh cũng mặc?"

"Ừ."

Nguyễn Anh Minh chẳng thèm nhìn đống quần áo đó liền gật đầu.

Thịnh Tâm Lan nhướng mày, đi thẳng vào khu bán quần áo chật hẹp, chẳng thèm nhìn một cái đã cầm năm sáu cái áo sơmi và áo phông màu sắc rực rỡ, lúc trở về giống như là khoe chiến lợi phẩm mà đưa cho Nguyễn Anh Minh xem.

"Thử xem?"

Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua đống áo sơmi màu sắc cực kì diêm dúa lòe loẹt, dưới ánh mặt ngạc nhiên của chị bán hàng, gật đầu một cái: “Ừ, phòng thử quần áo ở đâu vậy?"

"Bên này." Chị bán hàng lấy lại tinh thần, dẫn Nguyễn Anh Minh đến cửa phòng thử quần áo, trơ mắt nhìn Thịnh Tâm Lan đem một đống quần áo nhét ở trong ngực anh vào trong thử.

"Cô gái à, hai người muốn đi nghỉ phép ở Hải Nam sao? Mua màu sắc sặc sỡ như vậy?"

"Không phải, anh ấy thích loại quần áo này."

"Vậy sao?" Chị bán hàng cực kì ngạc nhiên: “Loại quần áo này đều là mấy tên côn đồ mới mặc, nhìn dáng vẻ lưu manh, trên cổ còn đeo cọng dây chuyền vàng lớn, nhìn rất là thô tục, tôi thấy bạn trai của cô cũng không giống là loại người này mà."

"Anh ấy thích thật mà, không tin chút nữa chị hỏi anh ấy đi."

Thịnh Tâm Lan nghẹn cười, ngay cả mấy chụp hình cũng đã chuẩn bị xong, đã đợi không kịp mà muốn nhìn dáng vẻ mất mặt của Nguyễn Anh Minh khi mặc áo sơ mi sặc sỡ.

Ngay lúc nói chuyện, phòng thử quần áo kẽo kẹt một tiếng, Nguyễn Anh Minh từ bên trong đi ra.

Thịnh Tâm Lan điên cuồng chụp anh một hồi, vừa chụp còn vừa nói: “Cái này tôi về đưa cho Ngọc Hạnh và Cao Khải, bọn họ muốn..."

Nói còn chưa dứt lời, nhìn người đàn ông bên trong ống kính, Thịnh Tâm Lan khẽ nuốt nước miếng, nuốt ngược nửa câu sau vào.

Vừa nãy chị bán hàng nói cái gì? Quần áo này ai mặc cũng đều giống lưu manh?

Nói xằng nói bậy phải không?

Nguyễn Anh Minh cao một mét tám mươi bảy, mặc áo sơmi màu hồng giao với xanh, nút buộc lỏng lẻo lộ ra đường nét xương quai xanh và cơ ngực xinh đẹp, khuôn ngực màu lúc mạch như ẩn như hiện, một đôi chân thon dài trong ống kính càng thẳng tắp như cột.

Người này giống y như người mẫu mà? Đồ lưu manh gì chứ?

"Ôi chao thật đẹp, cậu trai trẻ cậu mặc bộ quần áo này thật là có phong cách, giống như là người mẫu trên tạp chí vậy, nếu như để ông chủ của siêu thị chúng tôi chụp một tấm ảnh để ở đây, đoán chừng có thể để bán được rất nhiều cái."

Chị bán hang à, hồi nãy chị đâu có nói như vậy đâu.

Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng cất điện thoại đi, đánh giá Nguyễn Anh Minh.

Thật đúng là giống như chị gái đó nói.

"Thế nào?" Nguyễn Anh Minh đi tới chỗ cô, giơ cánh tay lên hỏi cô: “Vừa người không?"

"Ừm." Thịnh Tâm Lan không tình nguyện gật đầu một cái.

Đâu chỉ là vừa người, bộ này như là may theo số đo riêng, mặc như vậy ra đường, giống hệt như một con bướm sặc sỡ, đợi mấy cô gái chạy theo xin số điện thoại vậy.

"Còn có mấy cái cũng thử hết sao?" Nguyễn Anh Minh hỏi.

"Không cần." Thịnh Tâm Lan vội ngăn cản, hào khí nhìn thoáng qua chị bán hàng: “Chị ơi, chị gói lại cho tôi đi, tôi mua hết mấy món đó."

Mua quần áo xong, Thịnh Tâm Lan lại chọn hai quần dài rộng rãi ở nhà, lần này không trêu chọc Nguyễn Anh Minh, nghiêm túc chọn hai chiếc quần màu vàng nhạt, có thể mặc ngủ cũng có thể mặc đi ra ngoài.

Ra khỏi siêu thị sau khi tính tiền, ở cửa có dựng một cái sân khấu, dường như đang tổ chức chương trình khuyến mãi.

Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua: “Là chocolate mà Lập Huy và Ái Linh thích ăn."

Thịnh Tâm Lan vốn không chú ý, nghe vậy nhìn thoáng qua, đúng thật là vậy.

"Trò chơi người yêu hợp tác với nhau, người đạt được số điểm cao nhất sẽ được nhận một thùng miễn phí."

Trên standee màu xanh biển viết quy tắc trò chơi, Thịnh Tâm Lan nhìn chằm chằm hai chữ “một thùng”, cảm giác không thể đi được nữa.

Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm “người yêu”.





Lãi Được Bé Yêu


Ngay lúc náo liệt nhất trong đêm, những người sống gần đó đều ăn cơm xong ra ngoài tản bộ, sân khấu trước cửa siêu thị rất nhanh mà bị vây kín mít.

"Siêu thị chúng tôi hôm nay tổ chức hoạt động, giải nhất là một chiếc xe đạp Giant, giải nhì là một thùng sôcôla, giải ba là một con gấu bông cực kì lớn, còn có các giải tham gia, chỉ cần là người nam và người nữ hợp tác, cho dù có phải là người yêu hay không, đều có thể tham gia, hoan nghênh mọi người hăng hái tham gia."

MC trang điểm lòe loẹt giơ cái loa lên, mặc chiếc áo vest có cài lông gà, nhìn giống như là từ công ty tổ chức tiệc cưới đến đây chạy show.

"Còn thiếu hai đôi, còn có ai không?"

"Đi không?" Nguyễn Anh Minh cúi đầu hỏi.

Thịnh Tâm Lan trầm ngâm một lát, do dự mà lắc đầu: “Không đi, đi thôi, mau về nhà, chocolate chúng ta có thể tự mình mua."

Siêu thị ở đây mỗi lần tổ chức hoạt động đều có cách tham gia vô cùng quái lạ, quỷ mới biết lần này lại bày trò gì, vì để tránh nguy hiểm, giảm bớt xác suất mất mặt, vẫn là đừng đi.

Chưa đi được mấy bước, một giọng nói nhẹ nhàng ở đằng sau vang lên: “Anh đẹp trai, anh đi một mình sao? Em cũng vậy, có thể giúp đỡ chút, hai người chúng ta gộp thành một đội tham gia hoạt động, phần thưởng chúng ta chia mỗi người một nửa hay không."

Thịnh Tâm Lan trong lòng căng thẳng, ngoảnh lại ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái búi tóc, trông cũng khoảng hơn 20 tuổi, mặt đầy mong đợi nhìn Nguyễn Anh Minh.

Dáng vẻ này nào giống muốn giúp đỡ, tia lửa tình yêu trong mắt cô gái cũng sắp bắn tung toé ra.

"Tôi..." Nguyễn Anh Minh chau mày, dường như không biết từ chối như thế nào.

"Giúp chút thôi, anh đẹp trai vừa nhìn liền biết anh là người vô cùng nhiệt tình, làm ơn mà, em vô cùng muốn chiếc xe đạp đó, tôi học ở làng đại học gần đây, nếu như có thể đạt được giải nhất, tiền một nửa chiếc xe đạp em sẽ chuyển khoản Zalo cho anh."

Năng lực làm nũng của cô gái rất cao, vừa nói, vừa dùng dằng, hệt như một tiểu yêu tinh.

"Thật ngại quá, chúng tôi cũng muốn tham gia, chỉ là tìm chỗ để đồ trước."

Giọng nói không khách sáo của Thịnh Tâm Lan chen vào giữa hai người, cô nhét túi mua sắm của siêu thị đang cầm trên tay vào trong tay của Nguyễn Anh Minh, cố tình nói trước mặt cô gái: “Anh cầm đi, em cầm không nổi nữa."

Nụ cười trên mặt cô gái chợt đông cứng lại, ho khan hai tiếng che dấu sự xấu hổ: “Khụ khụ, vậy à, vậy xin lỗi nha, em không nhìn thấy chị, em đi tìm người khác."

Chị?

Lông mày của Thịnh Tâm Lan sắp bị thiêu cháy.

Kêu Nguyễn Anh Minh hơn ba mươi tuổi là anh đẹp trai, kêu mình là chị? Cô gái à mắt cô có tật hả!

Đang muốn nói mấy câu, cô gái nhanh như chớp lủi vào trong đám người chạy mất dạng.

Bên kia lại nghe thấy MC hỏi: “Còn thiếu một đôi, còn có ai không?"

"Đây!"

Nguyễn Anh Minh giơ tay lên, cơ thể cao một mét tám mươi bảy ở trong đám người cực kì nổi bật.

Thịnh Tâm Lan còn chưa lấy lại tinh thần đã bị túm lên sân khấu.

Đợi đến lúc bắt đầu, cô hạ giọng hỏi Nguyễn Anh Minh: “Anh thấy tôi giống bao nhiêu tuổi?"

Bên cạnh truyền đến giọng Nguyễn Anh Minh: “Hai mươi lăm."

"Tôi không phải hỏi anh tôi mấy tuổi, tôi là hỏi anh nhìn tôi giống mấy tuổi."

Thịnh Tâm Lan cảm thấy hơi bực bội: “Vừa rồi cô gái đó vì sao gọi anh là anh đẹp trai, nhưng lại gọi tôi là chị? Nhìn cô ấy nhỏ hơn tôi rất nhiều sao?"

"Cô ấy học đại học ở gần đây, nhỏ hơn em."

"Nguyễn Anh Minh, anh..."

Thịnh Tâm Lan tức muốn hộc máu, chỉ cảm thấy không thể nói chuyện với Nguyễn Anh Minh được nữa, mình trước kia hồ đồ sao? Vậy mà lại có thể yêu đương với anh ta?

"Trên đây chuẩn bị bắt đầu rồi." Giọng nói của MC đánh gảy cuộc trò chuyện không cùng tần sóng của hai người, tiếng loa hai bên sân khấu vô cùng lớn, chấn động đến mức khiến cho màng nhĩ phát đau.

"Qui tắc trò chơi của chúng ta chính là nam nữ đứng chung một chỗ, nhà gái không thể đụng đất, năm đội một lần, lần lượt làm, tư thế không thể giống với người trước, đội nào nghĩ không ra tư thế, đội đó bị loại trước, đội kiên trì được đến cuối, chính là đội giành giải nhất."

Quy tắc trò chơi vừa tuyên bố, Thịnh Tâm Lan liền biến sắc, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh vẻ mặt thong dong nhìn cô: “Sao vậy?"

Thịnh Tâm Lan ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Hay là thôi đi."

Lúc hỏi, MC đã đi đến chỗ họ:

"Được rồi, bây giờ bắt đầu từ đội thứ nhất bên này, anh đẹp trai và người đẹp này."

Thịnh Tâm Lan còn chưa cất bước chuồn đi, cả người liền bay lên trời, trực tiếp bị Nguyễn Anh Minh bế lên.

Dưới sân khấu vang lên tiếng ồn ào.

Thịnh Tâm Lan theo bản năng mà vùng vẫy một chút, phát hiện Nguyễn Anh Minh ôm cô rất vững, dáng vẻ giãy dụa của mình như thế nào cũng như là cá sắp chết vùng vẫy, liền tức giận mà trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh cúi đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng nhu hòa ngọt ngấy.

Cô xoay khuôn mặt đỏ bừng đi, cực kì nghi ngờ Nguyễn Anh Minh có phải đã sớm biết quy tắc trò chơi nên mới bình tĩnh như vậy.

Bốn nhóm sau cũng nhanh chóng làm động tác, có người cõng, có người khiêng, có một đôi người nữ có vóc dáng hơi lùn, liền ngồi lên vai của bạn trai, đội cuối cùng mắc cười nhất, đoán chừng thật sự nghĩ không ra tư thế, người nam từ đằng sau vòng tay qua đầu gối rồi bế cô gái, hướng mặt cô xuống sân khấu.

Dưới sân khấu lập tức liền cười vang: “Này là xi tiểu cho con nít hả..."

Cô gái của đội này nhất thời xấu hổ vô cùng, giãy dụa leo xuống, đánh mạnh bạn trai một cái, bụm mặt chạy đi.

"Đây coi như là tự động bỏ cuộc.” MC cũng cười theo:

"Được rồi, tiếp theo chúng ta duy trì động tác này một phút, sau đó thay tư thế khác, còn bốn mươi giây."

MC ở trên sân khấu đếm ngược, Thịnh Tâm Lan ngửa đầu nhìn cằm của Nguyễn Anh Minh: “Chút nữa thì sao? Tôi nghĩ không ra tư thế nào nữa, nếu không chúng ta bỏ cuộc đi."

Bên kia MC đã đếm ngược xong, Thịnh Tâm Lan đang thất thần, Nguyễn Anh Minh đã buông cô ra, lúc cô còn chưa phản ứng kịp đã nâng thắt lưng của cô lên.

Thịnh Tâm Lan theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ của anh, hai chân vòng quanh eo anh để ngừa rơi xuống.

Tư thế này lại là làm cho mấy người dưới sân khấu ồn ào không thôi.

Thịnh Tâm Lan mặt cũng đỏ bừng, hạ giọng nói: “Nguyễn Anh Minh, anh buông tôi ra."

"Em muốn giải mấy?"

Nguyễn Anh Minh lại trả lời một nẻo.

"Tôi không cần... anh buông tôi ra, tôi không cần gì cả, đi thôi."

"Vậy giải nhất đi." Nguyễn Anh Minh cong khóe môi, trong bóng tối mọi người nhìn không thấy, cười vô cùng tùy ý.

Thịnh Tâm Lan vừa tức vừa giận, rồi lại không thể làm gì được.

Sau đó lại loại một nhóm, liền còn lại ba nhóm tranh ba phần thưởng.

Vốn Thịnh Tâm Lan còn tưởng rằng phải đổi tư thế, kết quả MC bỗng nhiên nói:

"Được rồi, quy tắc trò chơi tiếp theo tạm thời thay đổi, tiếp theo ba nhóm chúng ta dùng tư thế bây giờ hôn môi, so xem ai có thể kiên trì trong thời gian dài."

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay la hét: “Hôn môi, hôn môi, hôn môi, hôn môi..."

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan đen thui:

"Nguyễn Anh Minh bỏ tôi xuống, tôi không cần phần thưởng."

Giọng nói của MC quanh quẩn trong màn đêm: “Tiếp theo tôi đếm ba hai một, ba cặp đôi liền bắt đầu."

"Nguyễn Anh Minh, anh buông tôi ra." Thịnh Tâm Lan bắt đầu giãy dụa.

"Ba: “

"Tôi không cần phần thưởng này nữa, nếu như anh dám làm như vậy, buổi tối anh liền ngủ ngoài đường..."

"Hai: “

"Một."

"..."





Lãi Được Bé Yêu


“Bắt đầu.”

Người dẫn chương trình hô lên một tiếng, toàn trường sôi trào.

Ngoài nhóm của Thịnh Tâm Lan ra thì hai nhóm khác đã hôn rồi, Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh vẫn còn cách mình một đoạn khoảng cách, trong lòng thở dài một hơi.

“Xem như anh... ưm."

Chữ biết còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị anh chặn lại cực kỳ chặt chẽ, Thịnh Tâm Lan mở to mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, không thể tin được anh lại thật sự hôn mình.

Giãy dụa cũng vô dụng, hai tay của anh ôm chặt lấy eo của cô, hai người dính sát vào nhau, cô vùng vẫy hoàn toàn phí công vô ích, thậm chí còn bị nụ hôn xâm nhập của anh lấy hết tất cả khí lực.

Tiếng đếm thời gian của người dẫn chương trình vang lên ở bên tai giống như là tiếng gió đêm thổi qua tai, không đọng lại trong trí nhớ của cô bất kỳ một giây phút nào mà đã biến mất không còn hình dạng, hơn nữa trong trí nhớ của cô cô chỉ có âm thanh của nụ hôn, chỉ có sự cố chấp trong đôi mắt của Nguyễn Anh Minh.

Sau khi xấu hổ qua đi, dường như rốt cuộc cũng đã có một tia sáng phá vỡ tường thành kiên cố mà cô đã cố gắng xây dựng bao lâu nay, đi xuyên qua, mang theo một tia ngọt ngào truyền vào, sau đó lan tràn khắp cả người.

Cô nhắm mắt lại, bỏ đi hết tất cả lý trí, đầu hàng nhận nụ hôn ngọt ngào.

Như một thế kỷ dài dăng dẵng đã trôi qua, hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề, gần như đến lúc mồ hôi đầm đìa thì người dẫn chương trình mới kêu dừng lại.

“Tôi thấy là hai người này vẫn còn chưa hôn đủ đâu, cho các người cả đấy, mười ba phút mười bốn giây không dừng lại.”

Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện hai đôi tình nhân khác đã sớm rơi xuống đứng ngay ngắn, tính cả người dẫn chương trình tất cả đều đang nhìn cô và Nguyễn Anh Minh, cô lập tức hận đến nỗi tìm một cái lỗ để chui vào.

Quá xấu hổ...

“Chúc mừng hai người đã nhận được giải đặc biệt của ngày hôm nay, là một chiếc xe đạp.”

Trong tiếng hoan hô của những người đang vây xem, Thịnh Tâm Lan chôn cả gương mặt của mình vào trong chiếc áo khoác đi theo sau lưng của Nguyễn Anh Minh nhận chiếc xe đạp màu hồng.

Lúc nhìn thấy chiếc xe đạp, cô nói thầm một tiếng: “Không phải là có socola hả?”

Nguyễn Anh Minh quay đầu lại nhìn cô: “Vậy chúng ta đổi giải thưởng với người giải nhì đi.”

“Đừng mà.” Thịnh Tâm Lan lộ ra một đôi mắt từ trong chiếc mũ áo khoác: “Xe đạp mắc tiền hơn.”

Mặt mũi đều đã ném bỏ hết rồi mà lại mang theo hai hộp sôcôla trở về, còn chưa đủ để bồi thường cho mình đâu.

Nhất định phải là xe đạp.

Nguyễn Anh Minh nhìn cô cưng chiều, nở nụ cười: “Được rồi.”

Hai người đẩy một chiếc xe đạp về nhà, bước vào trong cửa liền nhìn thấy Cố Thiên Ân đang mặc áo ngủ quần ngủ màu xanh sẫm nằm trên ghế salon xem ti vi.

“Chiếc xe đạp từ đâu ra vậy?”

Anh ta bỏ lại cái hộp khoai tây đang ăn dỡ, nghi hoặc đánh giá hai người.

“Mua đồ được tặng.”

Ánh mắt của Thịnh Tâm Lan né tránh, cướp lấy cơ hội nói chuyện trước Nguyễn Anh Minh.

“Vậy phải mua bao nhiêu thứ chứ?”

Cố Thiên Ân nhíu mày, ánh mắt rơi vào miệng của Thịnh Tâm Lan: “Chị Tâm Lan, tại sao miệng của chị lại bị sưng lên vậy?”

“Hả?”

Thịnh Tâm Lan vội vàng che miệng lại: “Đâu có đâu, tôi làm lem son môi đó, tại vì ăn đồ.”

“Ăn cái gì thế, hai người ăn cái gì ở bên ngoài vậy?”

Thịnh Tâm Lan không để ý trả lời liên, tục che miệng không ngừng rồi chạy vào trong phòng ngủ: “Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.”

Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người là Cố Thiên Ân và Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh đặt chiếc xe đạp vào trong góc của cánh cửa to lớn như thế, lấy túi mua đồ trong siêu thị từ trong giỏ xe ra, sắc mặt thong dong, vô cùng bình tĩnh đi về phía nhà vệ sinh.

Cố Thiên Ân đã thay đổi sắc mặt ngây ngô của người đàn ông trưởng thành hồi lúc nãy, híp mắt đánh giá anh cả nửa ngày: “Anh có thể khiêm tốn một chút được không vậy, chỗ này còn có tôi đó nha, còn có hai đứa bé nữa.”

Nguyễn Anh Minh cũng không quay đầu lại: “Nếu như cậu không quen nhìn thì cứ dọn ra bên ngoài.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Cố Thiên Ân dựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt lạnh lẽo nâng lên nhìn Nguyễn Anh Minh: “Tới trước tới sau thì cũng là tôi ở nơi này trước, phòng ngủ chia ra một nửa đã coi như là tôi vô cùng ưu đãi với khách rồi đó.”

“Tôi không ngại ngủ ghế sofa đâu.”

Nguyễn Anh Minh đang đứng ở cửa phòng rửa tay, ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng và Cố Thiên Ân đang ngồi ở trên ghế sofa.

“Đừng có cho là tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì, không có cửa đâu.” Cố Thiên Ân bật cười một tiếng, uể oải đổi tư thế nằm trên gối ôm.

“Chị Tâm Lan cũng biết, cho nên anh cũng đừng có nghĩ nữa, tối nay anh vẫn nên thành thành thật thật ngủ ở phòng của tôi đi.”

Nhìn bộ dạng hài lòng của anh ta, nghiễm nhiên tương đối quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi đây, Nguyễn Anh Minh nhíu mày có chút không vui.

Phòng ngủ chính bỗng nhiên lại truyền đến một âm thanh mở cửa rất rõ ràng, Thịnh Tâm Lan thò đầu ra nói với Cố Thiên Ân: “Thiên Ân, cậu qua đây một lát đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Cố Thiên Ân lập tức đáp lời, gần như là bắn vụt dậy từ trên ghế sofa.

“Được rồi, tôi tới đây.”

Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh đột nhiên âm trầm hỏi.

“Có lời gì mà không thể nói trong phòng khách?”

Thịnh Tâm Lan đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói gằn từng chữ.

“Không tiện.”

Về phần cái gì không tiện, tự mình suy nghĩ đi.

Cố Thiên Ân xem thường nhìn thoáng qua Nguyễn Anh Minh, sau đó trơn tru đi vào trong phòng ngủ của Thịnh Tâm Lan, còn thuận tay khép cửa phòng lại.

Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh khá là khó coi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt một hồi lâu mà cũng không động đậy.

Thịnh Tâm Lan tìm Cố Thiên Ân là muốn nói với anh ta chuyện của Cao Mỹ Lệ.

“Trước đó cậu đã nói Lập Huy bị hạ thuốc vào ba năm trước là do người khác đang lên kế hoạch sau lưng Nguyễn Anh Minh, nhưng mà ba năm nay những chuyện mà Lập Huy gặp phải cũng có lớn có nhỏ không ít, chỉ là mấy tháng nay tôi đã gặp được ba lần, dựa theo lý thuyết mà nói đã đạt được thứ mà mình muốn cho nên chuyện ngoài ý muốn trong ba năm nay không có liên quan gì đến anh ta.”

Thịnh Tâm Lan rất không hiểu, cho dù là ba năm trước đây chuyện này thật sự là vì Nguyễn Anh Minh đoạt quyền làm ra, vậy chuyện sau khi Nguyễn Kỳ Phong rời khỏi tập đoàn Thịnh Đường, anh ta không có động cơ.

“Dựa theo lẽ thường mà nói, sao chuyện này chắc hẳn không có liên quan gì với anh ta, chị, chị đã điều tra ra được cái gì hả?”

“Cao Mỹ Lệ.” Sắc mà của Thịnh Tâm Lan lạnh lẽo: “Vivian đã nói cho tôi biết vụ cháy lớn đó là do một mình Cao Mỹ Lệ đã âm thầm bày ra, cho nên tôi nghi ngờ những năm gần đây những chuyện Lập Huy bất ngờ gặp phải ít nhiều gì cũng có liên quan đến cô ta.”

“Nhưng mà Lập Huy xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không có bất cứ lợi ích gì đối với cô ta.” Cố Thiên Ân phân tích.

“Ai cũng biết Lập Huy là thịt trên đầu quả tim của Nguyễn Anh Minh, có thể để Cao Mỹ Lệ ở bên cạnh anh trong những năm gần đây dường như cũng là bởi vì Lập Huy tương đối nghe lời của Cao Mỹ Lệ, nếu như Lập Huy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì đối với việc cô ta có thể ngồi lên vị trí mợ chủ nhà họ Nguyễn cũng không có chỗ tốt.”

“Nhưng mà chuyện hỏa hoạn phải giải thích như thế nào?”

Đây không phải là lần đầu tiên mà Thịnh Tâm Lan hoài nghi Cao Mỹ Lệ, lần đầu tiên lúc gặp nhau với Lập Huy, cái lần mà đèn thủy tinh của khách sạn đột nhiên rơi xuống đúng lúc Cao Mỹ Lệ vừa mới vào khách sạn, xảy ra chuyện này, tất cả đều quá trùng hợp.

Ánh mắt của Cố Thiên Ân phức tạp trầm ngâm trong chốc lát rồi sau đó mới nghiêm túc nói: “Cao Mỹ Lệ không có lá gan dám hại con trai của Nguyễn Anh Minh đâu, nếu như quả thật là do cô ta đã làm, vậy thì tôi cũng hoài nghi, hoặc là nói những chuyện này còn có người đang xui khiến ở phía sau cô ta.”

“Sẽ là ai đây?”

“Là người nhà họ Nguyễn.” Cố Thiên Ân đưa ra đáp án chắc chắn.

“Tất cả những người nhà họ Nguyễn đều muốn ông cụ Nguyễn không có người nối dõi, sau đó bọn họ có cơ hội kế thừa tập đoàn của người ta, bọn họ đều có động cơ này, đứng mũi chịu sào chính là Nguyễn Kỳ Phong.”

“Cậu nghi ngờ Cao Mỹ Lệ và Nguyễn Kỳ Phong cấu kết với nhau?”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan sốt ruột, suy đoán này đã vượt qua dự đoán của cô.





Lãi Được Bé Yêu


“Chỉ là suy đoán thôi.”

Cố Thiên Ân nói chuyện rất nghiêm túc: “Có khả năng rất lớn.”

Nguyễn Anh Minh không cần phụ nữ nổi tiếng ở toàn Đông Lăng, nhưng mà Cao Mỹ Lệ đã ở bên cạnh của anh trong một khoảng thời gian năm năm, sáu năm trời, lâu như thế, ngoại trừ biểu hiện của cô ta rất thông minh, còn có người chỉ điểm cho cô ta. Nếu như không thì chỉ dựa vào thân phận trong ngành giải trí của cô ta, ông cụ Nguyễn cũng không có khả năng để cô ta đường hoàng bước vào nhà họ Nguyễn.

Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Thịnh Tâm Lan có một loại cảm giác không rét mà run.

Chỉ sợ là cái này ngay cả Nguyễn Anh Minh cũng không biết.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thịnh Tâm Lan, Cố Thiên Ân nhẹ nhõm nở nụ cười.

“Đừng có suy nghĩ nhiều, để tôi đi điều tra thử xem nhé, nếu như thật sự chuyện là như vậy, vậy thì sẽ cho người nhắc nhở anh ta một chút để anh ta chú ý tới Cao Mỹ Lệ là được rồi.”

Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi thay đổi.

“Ai muốn nhắc nhở anh ta cơ chứ?”

Cố Thiên Ân từ chối cho ý kiến, ý vị thăm trường nhìn về phía cửa phòng ngủ, ánh mắt rơi xuống phần nối giữa sàn nhà và cửa, có bóng người ở đó.

“Thời gian không còn sớm nữa, chị, tôi về nghỉ ngơi trước đây, nếu như mà còn chậm trễ thì tôi nghĩ người nào đó ở bên ngoài sẽ phá cửa đó.”

Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút, không hiểu anh ta đang nói cái gì.

“Được rồi, vậy cậu về đi.”

Sau khi Cố Thiên Ân đi khỏi, Thịnh Tâm Lan vẫn luôn ngồi ở trong phòng suy nghĩ chuyện này.

Nếu như thật sự Cao Mỹ Lệ với Nguyễn Kỳ Phong cấu kết với nhau, vậy thì cô ta đối với Nguyễn Anh Minh là thật lòng hay giả dối? Lần này Nguyễn Kỳ Phong lại trở về Thịnh Đường một lần nữa, cô ta đã xuất ra bao nhiêu lực.

Nghĩ đến xuất thần cũng không chú ý có một bóng dáng đang đi vào từ cửa.

Sau khi có tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên, cô liền lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhìn thấy Nguyễn Anh Minh đã đứng trong phòng ngủ, mặc trên người chiếc áo sơ mi hoa vừa mới mua cùng với các quần dài vàng nhạt, tóc vẫn còn đang ướt, toàn thân trên dưới tản ra mùi hương sữa tắm hoa nhài.

Không đợi Thịnh Tâm Lan nói chuyện, anh đã mở miệng trước.

“Không tìm được máy sấy.”

“À.” Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút: “Máy sấy ở trên đầu giường của tôi kìa, chờ một chút, để tôi lấy cho anh.”

“Không cần đâu, tự tôi đi lấy là được rồi, em ngồi đó đi.”

Nói xong Nguyễn Anh Minh tự mình đi đến đầu giường.

Lúc đi ngang qua trước mặt của Thịnh Tâm Lan, cơn gió nhẹ khẽ động, hương hoa nhài là càng thêm nồng đậm.

Trong lúc nhất thời Thịnh Tâm Lan không kịp phản ứng lại.

Đến lấy máy sấy mà anh còn đóng cửa làm cái gì?

“Ở trong ngăn kéo ấy.” Thịnh Tâm Lan nhắc nhở.

Nguyễn Anh Minh ngồi xuống đầu giường thuận tay kéo ngăn kéo ra, lại không vội vã lấy cái máy sấy ra mà là nhìn ngăn kéo đơ người không chịu nhúc nhích.

“Sao vậy, không có ở đó hả?”

Thịnh Tâm Lan nghi hoặc nhìn: “Để tôi xem một chút.”

Đèn bàn ở cạnh giường chiếu sáng góc ngăn kéo, Thịnh Tâm Lan bước đến cạnh giường, lúc cô nhìn thấy một chiếc hộp màu xanh lam chưa được đóng lại ở trong ngăn kéo, trong nháy mắt mặt đỏ đến cổ...

Dòng chữ Okamoto được phản chiếu rõ ràng trên chiếc hộp màu xanh hình chữ nhật.

Mẹ nó, tại sao vẫn còn chưa ném đi?

Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt rất thong dong: “Cái này là lúc trước chúng ta vẫn còn chưa dùng hết?”

Cái này là câu hỏi gì vậy?

Thịnh Tâm Lan giật giật khóe miệng, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng mấy phần: “Còn không phải sao, anh có ý gì chứ?”

Anh cho rằng sau khi chia tay với anh thì còn dùng cái này với người đàn ông khác hả?

Nguyễn Anh Minh thu hồi lại thần sắc nghi hoặc: “Tôi không phải có ý này đâu, tôi nhớ là trước đó mỗi một hộp tôi đều đã sử dụng hết rồi, cho nên cái này không nằm trong nhận thức thông thường của tôi.”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan đỏ thành gan heo, luống cuống tay chân lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra, nói năng lộn xộn.

“Anh có thể đừng nói chuyện khác được không hả, cầm lấy máy sấy rồi nhanh chóng đi ra ngoài đi.”

Càng sốt ruột thì lại càng phạm sai lầm.

“Bịch" một tiếng, lúc cầm cái máy sấy, dây điện kéo hộp Okamoto đi trực tiếp mang nó ra ngoài từ trong ngăn kéo, rơi trên sàn nhà.

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan cũng thay đổi, nhặt cũng không được, không nhặt cũng không được...

Khóe mắt của cô len lén đánh giá Nguyễn Anh Minh, không biết tại sao nghĩ đến nụ hôn sâu ở cửa siêu thị, trong lòng nhất thời giống như bị hàng trăm con kiến bò qua, không hiểu sao lại ngứa ngáy.

Tại sao người đàn ông này có thể hôn mình mười phút mà mặt không đỏ tim không đập, trở về còn có thể chạy vào phòng ngủ của cô nói là muốn máy sấy với cô, nhìn thấy áo mưa để đó vẫn còn chưa sử dụng hết mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Bị bệnh tâm thần hả?

So với sự bối rối của Thịnh Tâm Lan, đúng là Nguyễn Anh Minh bình tĩnh với một cấp độ cao, anh vô cùng thản nhiên cúi người xuống nhặt hộp Okamoto lên, sau đó đưa cho Thịnh Tâm Lan, đồng thời vươn một cái tay khác ra.

“Anh làm gì vậy?”

Thịnh Tâm Lan như lâm vào đại địch, lui về phía sau một bước.

Nguyễn Anh Minh không thay đổi sắc mặt, lời ít ý nhiều mà phun ra một câu: “Đưa máy cho tôi.”

Không khí ngưng động lại mấy giây, Thịnh Tâm Lan xấu hổ đến tột đỉnh, cô vội vàng ném cái máy sấy cho anh.

“Còn có cái này nữa.” Nguyễn Anh Minh làm như là cố ý đùa giỡn cô, vô cùng cố chấp mà cầm cái hộp Okamoto đó đưa đến trước mặt của cô: “Của em.”

Lúc này Thịnh Tâm Lan cảm thấy mình vẫn không sụp đổ đã là kỳ tích rồi.

Vốn dĩ đã muốn kiềm chế nhận lấy cái hộp Okamoto đó, nhưng mà lúc đầu ngón tay chạm vào nó, cô bỗng nhiên lại nhịn không được cơn tức của mình, giật lấy đó rồi hung hăng ném vào trên người của Nguyễn Anh Minh.

“Đùa giỡn tôi như vậy thú vị lắm hả, anh có bệnh có đúng không hả?”

Tính tình lại của Thịnh Tâm Lan đến nhanh vô cùng, giận dỗi lập tức hét hết tất cả những uất ức trong mấy ngày nay ra, tức đến run rẩy.

“Dùng Lập Huy chơi một lá bài tội nghiệp để tôi đến nhà anh nấu cơm, được lắm, nể mặt đứa bé cho nên tôi đến đó, anh lại thể hiện tình yêu với người vợ sắp cưới của anh ngoài sáng trong tối châm chọc tôi không xứng với sự trong sạch của gia đình anh, lại không cho tôi trốn tránh. Bây giờ anh cứ dứt khoát trực tiếp chạy đến nhà của tôi, tôi cho anh ở, anh lại nhục nhã tôi nhiều lần, anh không phải là muốn dùng loại phương thức này để chứng minh mình có đủ bản lĩnh, bất cứ người phụ nữ nào rời khỏi anh cũng sẽ nhớ anh mãi không quên hả?”

Nguyễn Anh Minh nhìn cô, gương mặt lạnh lùng nhiễm thêm cảm giác không đồng ý, lại không lên tiếng phủ nhận.

Thịnh Tâm Lan cảm thấy anh đang ngầm thừa nhận, càng giận dữ hơn nữa, trực tiếp kéo cái gối ở một bên qua đập lung tung trên người của anh: “Cái tên biến thái bị bệnh tâm thần, anh cút ra ngoài cho tôi..."

Cái gối mềm mại đánh ở trên người của Nguyễn Anh Minh nhẹ nhà không mang theo cảm giác đau đớn.

Đợi đến lúc gối ở trong tay đều đã bị đập lộn xộn, Thịnh Tâm Lan mệt mỏi thở hổn hển, thở không ra, bàn tay đang chỉ vào Nguyễn Anh Minh cũng đều đang run rẩy.

“Cho nên, ý của em là em vẫn nhớ tôi mãi không quên?”

Nguyễn Anh Minh đẩy gối đầu với chăn mền qua, vẫn ngồi ở trên giường như cũ, mang theo vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cô, dường như cũng không bị cơn giận của cô ảnh hưởng, bộ dạng lý trí tỉnh táo của anh rơi vào trong mắt của Thịnh Tâm Lan, đáng hận cực kỳ.

“Không có!”

Cô lớn tiếng phủ nhận: “Ai mà nhớ anh mãi không quên, người đó là đồ đần.”

“Vậy bây giờ em đang làm cái gì đó?”

Nguyễn Anh Minh hỏi.

Thịnh Tâm Lan mặc bộ quần áo mặc ở nhà khi đi ra ngoài, quần ống rộng, áo len cánh dơi màu xanh nhạt, bởi vì quá mức kích động mà giờ phút này áo len làm lộ ra một nửa vai, cô thở hổn hển, bộ ngực cũng chập chùng không ngừng.

Nếu như không phải nhớ mãi không quên, quá để ý vào hành động và lời nói của một người đối với mình, vậy thì bây giờ mình đang làm cái gì đây hả?

Lừa mình dối người lâu rồi, thật sự cho mình có đầy đủ lý trí, nhưng mà không ngờ đến ở trong mắt của người xung quanh, thậm chí là trong mắt của đối phương đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.





Lãi Được Bé Yêu


“Đi ra ngoài.”

Thịnh Tâm Lan cúi đầu xuống né qua một bên ?chừa ra một lối đi nhỏ để Nguyễn Anh Minh đi ra ngoài.

Nguyễn Anh Minh lại không chịu đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Được, anh không đi có đúng không, tôi đi.”

Thịnh Tâm Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì cảm xúc bình thản, sau đó mở rộng bước chân đi ra ngoài cửa.

Còn chưa bước ra được hai bước, cổ tay bỗng nhiên lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo lại, làm cho cả người của cô lão đảo ngửa mặt ngã xuống trên giường.

“Anh làm gì vậy?”

Một tay của Thịnh Tâm Lan chống đỡ ở lồng ngực của Nguyễn Anh Minh: “Anh buông tôi ra, anh đã quên chuyện lúc trước rồi à, nếu như anh dám... tôi sẽ thật sự báo cảnh sát.”

“Em báo đi.”

Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh kiên định nhìn cô: “Có cần tôi tìm luật sư giúp cho em luôn không, em có thể báo cho tôi ngồi tù, mặc kệ em có nói cái gì, tôi cũng sẽ phối hợp với em.”

“Cái tên điên này.” Thịnh Tâm Lan vùng vẫy đánh vào người anh: “Anh cái tên điên này.”

Nguyễn Anh Minh cầm lấy tay của cô lại.

“Sau khi yêu em, tôi đã điên rồi.”

Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn qua anh, trong mắt là cảm xúc không thể tin được.

Thật sự không biết ánh mắt vô tội của cô trong cái nhìn của Nguyễn Anh Minh trông nó vô cùng thú vị.

...

Cô biết rõ là những cái vuốt ve và sự an ủi này chỉ là ấm áp tạm thời, nhưng mà cô vẫn không thể kháng cự được sự ngọt ngào dịu dàng ngắn ngủi này.

Không có cách nào phủ nhận, trên thế giới này không nhắc đến chuyện không thể cắt đứt máu mủ ruột thịt, người đàn ông trước mắt đã là một điều quan trọng mình không thể cắt đứt trong cuộc sống.

Sự kháng cự nhẹ nhàng đối với người đàn ông mà nói là một chi tiết nổi bật.

Rõ ràng là không uống rượu, tại sao cứ có cảm giác say khướt?

Đợi đến trời sáng, Thịnh Tâm Lan đã hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Anh Minh ôm cô vào trong ngực, giống như là đang đối xử với bảo vật.

Anh đã xác định tâm ý của cô đối với mình, cho nên mặc kệ cô bởi vì nguyên nhân gì mà vẫn còn khúc mắc không chịu tiếp nhận mình, cái đó có thể vượt qua được.

Xả nước nóng trong phòng tắm, sau khi anh ôm Thịnh Tâm Lan vào đó anh đi ra ngoài tìm đồ ngủ mới.

Ở bên ngoài trời đã sáng, đồng hồ báo thức trên đầu giường chỉ vị trí bảy giờ ba mươi.

Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Nguyễn Anh Minh quay đầu lại từ trong tủ quần áo nhìn về phía đầu giường.

“A lô."

“Là anh Nguyễn đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Xin chào, tôi là cửa hàng trưởng của DAY Jewelry Custom Jinling Plaza, trước đó anh với anh Cao bạn của anh có đến tiệm chúng tôi để đặt làm nhẫn kim cương, anh có còn nhớ không?”

“Nhớ."

“Là như vậy, lúc đó anh có hỏi chúng tôi về chiếc vòng cổ, chúng tôi đã điều tra ghi chép, có lẽ là hơn sáu tháng trước có một cô gái mang sợi dây chuyền đó đến đây hỏi một lần.”

“Điều tra được là ai chưa?”

“Cô gái đó chỉ để lại số điện thoại di động của cô ấy, cô ấy họ Thịnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK