Ban đêm về nhà, Thịnh Tâm Lan mặc tạp dề nấu mì cho Thịnh Ái Linh ở phòng bếp.
Thịnh Ái Linh rất là vui vẻ chạy tới, cười híp mắt hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay tâm trạng của mẹ có tốt không?”
“Sao vậy? Tại sao con lại hỏi như vậy?”
“Tùy tiện hỏi một chút mà thôi!” Thịnh Ái Linh hít hít cái mũi: “Mẹ ơi, có phải mẹ nhận được hoa phải không! Con ngửi được mùi hoa ở trên người mẹ.”
Nghe vậy, lông mày của Thịnh Tâm Lan trong nháy mắt liền nhíu lại.
Thịnh Ái Linh vẫn chưa phát hiện ra, còn một mặt chờ mong hỏi: “Có phải là chú Minh tặng phải không, là mùi hoa hồng nha, thơm quá!”
Vừa dứt lời, “Phập” một tiếng, Thịnh Tâm Lan trực tiếp cắm con dao ở trên thớt, tức giận nói: “Đừng nhắc đến anh ta với mẹ.”
Thịnh Ái Linh run lập cập, chỉ cảm thấy cái cổ mát lạnh, ngẩng đầu thì nhìn thấy sắc mặt Thịnh Tâm Lan âm trầm, trái tim nhỏ cũng đập bình bịch hồi lâu, xám xịt chạy đi.
Đây là có chuyện gì? Đã nói một chiêu tặng hoa này bách chiến bách thắng mà?
Trong phòng bếp âm thanh chặt xương sườn rầm rầm vang lên không ngừng, Thịnh Ái Linh ở trong phòng ngủ, trộm gọi điện thoại ra ngoài:
“Ông ơi, hình như mẹ càng tức giận hơn so với lúc trước đó! Không đúng, trước đó mẹ chỉ là không vui, lần này là thật sự tức giận!”
...
“Chúng ta suy nghĩ lại những biện pháp khác một chút.”
Ông cụ Nguyễn ở phòng ăn, ông cụ sau khi cúp điện thoại, một mặt phiền muộn.
Không có đạo lý, phụ nữ nhận được hoa không phải đều rất vui vẻ sao? Tại sao lại càng tức giận hơn chứ?
Ban đêm lúc ăn cơm, cảm xúc của Thịnh Tâm Lan dường như thông qua việc chặt xương sườn mà hòa hoãn hơn chút, gắp xương sườn đến trong bát của Thịnh Ái Linh:
“Ăn nhiều một chút, ban ngày mẹ không ở nhà, tự con đặt xương sườn ở lò vi ba bên trong hâm nóng, không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt.”
“Mẹ ơi, mỗi ngày con ở nhà đều thật nhàm chán.”
Thịnh Ái Linh cắn xương sườn, nói hàm hồ không rõ: “Nếu không mẹ báo danh cho con ở lớp học thêm đi.”
“Lớp học thêm?” Thịnh Tâm Lan hơi sững sờ: “Con muốn học cái gì?”
“Bơi lội!” Thịnh Ái Linh bình bịch chạy về gian phòng, lại bình bịch chạy đến, đem quảng cáo tuyển sinh của lớp bôi lội mùa hè trên máy tính bảng đến trước mặt Thịnh Tâm Lan:
“Con đều đã tìm xong rồi, cái này thứ hai đến thứ sáu bạn nhỏ có thể đi một mình, thứ bảy chủ nhật mẹ có thể đi cùng.”
“Mẹ cũng không biết bơi lội.” Thịnh Tâm Lan cau mày: “Mẹ đi để làm gì.”
“Càng tốt nha, con hỏi rồi, người ta nói thứ bảy và chủ nhật dạy miễn phí cho người lớn, mẹ cũng có thể cùng học.”
“Con hỏi lúc nào?” Thịnh Tâm Lan một mặt nghi ngờ.
“Vừa mới gọi điện thoại hỏi nha.”
Thịnh Ái Linh một mặt ngây thơ: “Mẹ ơi, không phải mẹ vẫn luôn lo lắng một mình con ở nhà không ăn cơm ngon sao, lớp bơi lội buổi sáng đến đón, còn bao cả cơm trưa nha!”
“Còn nuôi cơm?” Thịnh Tâm Lan nhìn quảng cáo, lẩm bẩm: “Điều kiện tốt như vậy, cũng không rẻ đi.”
“Con hỏi rồi, ngày đầu tiên khai trương, giảm 50%.”
“Vậy thì...” Thịnh Tâm Lan yên lặng tính toán giá cả, nhẹ nhàng thở ra: “Vẫn được, ngày mai dẫn con đi báo danh.”
Thịnh Ái Linh nháy mắt mấy cái:
“Mẹ là tốt nhất, vậy thứ bảy mẹ phải cùng con đi bể bơi nha.”
“Không có vấn đề.”
…
Hôm sau, sau khi Thịnh Tâm Lan đưa Thịnh Ái Linh đến bể bơi, nhận được điện thoại của trợ lý, nói lễ tân khách sạn có mâu thuẫn với khách hàng, sau khi cô cúp điện thoại thì nhanh chóng chạy đến.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Vừa đến khách sạn, Tiểu Trương vội vàng đón cô, dáng vẻ mặt mày u buồn
“Không phải là phải tiếp đón khách nước ngoài sao, toàn bộ khách sạn đã để trống, thế nhưng là đoàn làm phim lúc trước vào ở là vấn đề lớn, cũng không biết bọn họ nói chuyện như thế nào, đắc tội nữ phụ số hai của đoàn làm phim.
“Người của đoàn làm phim?" Thịnh Tâm Lan nhíu nhíu mày: “Nữ số hai? Là người ở gian phòng 1213 kia, Linh Đan?”
“Đúng, chính là cô ta, ban đầu cũng đã thương lượng xong với người phụ trách của đoàn làm phim, sắp xếp cho bọn họ vào ở khách sạn phụ cận, hành lý vận chuyển đều do chúng ta phụ trách, về thời gian tổn thất do chúng ta phụ trách, nhưng là Linh Đan nói cô ta bị mất một sợi dây chuyền kim cương, bên trong camera, buổi sáng đi qua phòng cô ta chỉ có lễ tân Văn Văn, là đến để báo với cô ta về thời gian chuyển đồ…”
“Nói Văn Văn trộm đồ?” Thịnh Tâm Lan cau mày, mỗi người ở khách sạn cô đều biết, lễ tân Văn Văn là người cô tự mình thông báo tuyển dụng dù sao cũng không giống người sẽ trộm đồ.
“Cũng không phải, Linh Đan náo loạn muốn báo cảnh sát, đây không phải là đang tiếp đãi khách nước ngoài sao? Nếu như kinh động đến cảnh sát, biết khách sạn chúng ta có người trộm đồ, ảnh hưởng cũng quá kém.”
Thịnh Tâm Lan gật đầu một cái: “Đúng, không thể báo cảnh sát, như vậy, Văn Văn đâu? Trước tiên gọi cô ấy đến để tôi hỏi một chút.”
“Vâng.”
Tiểu Trương vội vàng gật đầu, đi tìm người.
Thịnh Tâm Lan thì là trực tiếp đi đến phòng quan sát, vừa tới phòng quan sát, lại nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Cô kinh ngạc nhìn Thiên Ân.
Thiên Ân nháy mắt mấy cái về phía cô: “Khách sạn xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của tôi chính là đến nhìn camera, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, giúp đỡ cô một chút, đoạn camera cô muốn, tôi đã bảo bọn họ thu thập rồi, có thể trực tiếp tới xem.”
Thịnh Tâm Lan tán thưởng nói: “Anh cũng được đấy.”
Hình ảnh theo dõi là cửa của gian phòng 1213, để nhân viên kĩ thuật dùng tốc độ gấp tám lần để xem qua, đến thời điểm đêm qua Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên chăm chú:
“Dừng lại.”
Nhân viên kĩ thuật nhanh chóng nhấn nút tạm dừng: “Có vấn đề gì sao? Quản lý Thịnh.”
Thịnh Tâm Lan giơ tay lên ra hiệu anh ta đừng nói chuyện, mình thì là nhìn chằm chằm tình huống trên màn hình, một lát sau, trầm giọng nói: “Tua lại đi, khoảng năm phút.”
Màn hình nhanh chóng tua lại.
“Dừng.”
Nhìn cửa gian phòng, dáng vẻ hoảng sợ của Văn Văn, Thịnh Tâm Lan hít vào một hơi thật dài, sắc mặt trầm xuống.
Giống như Tiểu Trương nói, tối hôm qua chín giờ, Văn Văn đi vào gian phòng 1213, lúc này bên trong gian phòng của Linh Đan hẳn là không có ai.
Thiên Ân sờ cằm, nâng đỡ kính mắt trên sống mũi trong mắt từ đầu đến cuối có chút ánh sáng cơ trí hiện lên: “Hình như không đơn giản như vậy.”
Một tiếng bước chân dồn dập từ cửa truyền đến, theo sát đó là âm thanh thở không ra hơi của Tiểu Trương.
“Quản lý, xảy ra chuyện, Văn Văn leo đến tầng cao nhất, cô ấy muốn nhảy lầu.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan trắng bệch, đi giày cao gót mười hai centimet xông ra ngoài.
Tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Đường, một bóng dáng nhỏ yếu run rẩy đứng ở bên ngoài lan can rỉ sét, ánh mặt trời chiếu sáng đến mức không mở mắt nổi, gió ở tầng cao nhất đều rất nóng, phảng phất tùy thời đều có thể phơi khô người ta.
“Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây.”
“Văn Văn, cô bình tĩnh một chút.”
Lúc Thịnh Tâm Lan đi lên, bên ngoài đã vây quanh một vòng nhân viên khách sạn, đều là một mặt khẩn trương nhìn xem thân ảnh lung lay sắp đổ ở bên ngoài lan can, mỗi người đều là sắc mặt tái nhợt.
Nếu như chuyện này xảy ra trước khi tiếp đãi khách nước ngoài, khách sạn thậm chí cả tập đoàn Thịnh Đường đều xong.
“Tránh ra tránh ra, mọi người trước hết tản ra.
Thịnh Tâm Lan đẩy đám người ra, đi đến phía trước nhất, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cơ hồ dọa đến hồn phi phách tán, miễn cưỡng bình tĩnh, giơ tay lên, hổn hẩn nói:
“Văn Văn, là tôi, cô bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta xuống đây rồi lại nói.”