CHƯƠNG 34: CHỊU TỘI CHÍNH LÀ BẢN THÂN MÀY
Thịnh Tâm Lan đứng trên thang cuốn, chế nhạo quay lại.
“Tôi bận lắm, không giống như cô cả nhà cô, biết tính toán làm sao kế thừa tài sản gia tộc, ngày ngày nhàn rỗi câu rể vàng.”
Thịnh Tâm Nhu tức bốc khói, móng tay của cô ta gần như khảm sâu vào thịt.
Sáu năm trước, cô ta đã rất cố gắng sắp xếp một trận cục để khiến Thịnh Tâm Lan thân bại danh liệt, để ba ghét cô, từ đó không đủ tư cách để tranh giành làm người thừa kế tài sản của nhà họ Thịnh, ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ đêm đó cô lại chạy trốn, chạy một cái là sáu năm.
Cô vắng bóng suốt sáu năm qua, cô ta cũng rất vui, nhưng giờ cô lại về, rốt cuộc là có rắp tâm gì?
Buổi tối sau khi đi làm về, Thịnh Tâm Lan nấu ăn cho Ái Linh trong bếp, điện thoại đột nhiên vang lên, cô đưa tay lau tạp dề để lấy điện thoại ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy ID người gọi, biểu cảm trên gương mặt cô có chút sững lại.
Cuộc gọi đến là từ ba cô.
“Ba.”
“Ba nghe nói con đã về rồi?”
Giọng nói trầm thấp của ba từ đầu dây bên kia truyền đến, đã lâu không liên lạc với ông, hình như có chút mệt mỏi.
“Vâng.” Cô trầm giọng đáp, lúng túng kéo ngón tay trên thớt.
Không cần nghĩ cũng biết Thịnh Tâm Nhu đã quay về nói, về phần nói cái gì, bất luận là như thế nào, cũng sẽ không phải chuyện tốt.
“Con về rồi, vậy thì chuyển về nhà đi. Cứ luôn sống bên ngoài thì sẽ ra sao chứ?”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan cau mày: “Không cần đâu ba, con sống ở ngoài rất tốt.”
“Tâm Lan, ba biết con luôn có thành kiến với ba vì chuyện của mẹ con, nhưng dù sao thì nhà cũng là nhà. Con là một cô gái mà ở bên ngoài ba không yên lòng. Con vẫn…”
“Ba.” Thịnh Tâm Lan ngắt lời ba mình: “Ở bên ngoài con sống rất tốt. Con… con có công việc, sống gần công ty. Không nói nữa. Con có việc phải làm. Con gác máy trước nhé. Nếu có thời gian con sẽ quay về gặp ba.”
Nghe vậy, ba Thịnh cũng không định nhiều lời, ông chỉ nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Từ nhỏ tính tình Thịnh Tâm Lan đã bướng bỉnh, không thể so với Thịnh Tâm Nhu, một người hay nũng nịu thân mật trước mặt người lớn. Ngoài ra, cô sinh ra thì đã không có mẹ, có phần kém may mắn, những người thân và trưởng bối trong nhà không thích cô lắm, họ đều cho rằng cô quái gở.
Cúp máy, cô đứng trong bếp rất lâu.
“Mẹ ơi.” Giọng nói non nớt vọng ra từ cửa, gọi lại thần trí của Thịnh Tâm Lan.
Nhìn thấy con gái, cô nở một nụ cười: “Sao thế? Con đói à? Đồ ăn sắp xong rồi.”
Thịnh Ái Linh bước vào, chỉ vào điện thoại: “Có phải là ông ngoại không?”
“Ừm.” Thịnh Tâm Lan gật đầu, ngồi xổm xuống, chạm vào đầu Thịnh Ái Linh, ngập ngừng hỏi.
“Ái Linh, con muốn gặp ông ngoại không?”
Thịnh Ái Linh rất ngoan, chớp mắt: “Mẹ thì sao? Nếu mẹ muốn về, Ái Linh sẽ về với mẹ. Mẹ ở đâu thì Ái Linh ở đó, dù sao thì Ái Linh cũng là con yêu của mẹ.”
Nghe vậy, lòng Thịnh Tâm Lan ấm áp, cô ôm con gái vào lòng.
“Phải, Ái Linh là con yêu của mẹ, dù ở đâu cũng vậy.”
Hồi đó cô một mình đưa con đi nước ngoài, thứ nhất là để tránh người đàn ông mua con cô, thứ hai cô cũng chưa nghĩ ra nên nói với gia đình như thế nào, nếu chỉ ôm một đứa nhỏ đi về, e rằng sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, đơn giản là trốn đi.
Đã năm năm rồi, cũng không thể giấu diếm chuyện về Ái Linh.
Vả lại bây giờ cô không tìm phiền phức, cũng sẽ có người muốn cắm phiền phức lên người cô. Đông Lăng nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Khó đảm bảo ngày nào Thịnh Tâm Nhu sẽ biết. Cô nên chuẩn bị trước mới phải.
Đêm khuya ——
“Anh Minh, hôm nay anh uống nhiều rồi, em sẽ đưa anh về.”
Tại lối vào của khách sạn, Cao Mỹ Lệ ánh mắt quan tâm mà đỡ Nguyễn Anh Minh, nhưng ánh sáng từ khóe mắt cô lại liếc nhìn một chiếc xe van kín đáo ở phía xa.
Máy quay công suất cao đang điên cuồng ghi lại từng cử động cô đỡ Nguyễn Anh Minh ra khỏi khách sạn, tay ôm Nguyễn Anh Minh càng chặt hơn, thân trên cũng nghiêng người, cặp ngực được bao bọc trong chiếc váy dạ hội trực tiếp đè lên cánh tay của Nguyễn Anh Minh đến mức biến dạng.
Nguyễn Anh Minh có vẻ hơi say, từ từ cảm nhận được điều gì đó, cau mày rồi rút tay ra.
“Không cần, tôi có thể tự đi.”
“Anh Minh.”
Cao Mỹ Lệ vội vã dẫn váy chạy theo anh: “Đêm hôm khuya khoắt anh tự về em không yên lòng. Em sẽ đưa anh về rồi rời đi.”
Trong chiếc xe ở phía xa, có vài tiếng tách, nhiều bức ảnh Cao Mỹ Lệ đưa Nguyễn Anh Minh lên xe được chụp liên tục.
Khu biệt thự Đông Thành Ngự Uyển là nơi Nguyễn Anh Minh thường sinh sống.
Rượu hôm nay có vẻ nồng hơn trước rất nhiều, khi xuống xe bước chân rất trống rỗng, gần như không vững, Cao Mỹ Lệ gọi người hầu giúp đưa anh vào, đưa anh lên phòng ngủ trên lầu.
“Cậu ấy đã uống bao nhiêu rượu rồi chứ, cô Cao, làm phiền cô rồi.”
Người giúp việc vội vàng cảm ơn.
“Không cần khách sáo, dù sao tôi và Anh Minh rồi cũng sẽ ở chung một nhà, tôi không chăm sóc anh ấy thì ai chăm sóc chứ.” Cao Mỹ Lệ ngồi ở mép giường, lướt những ngón tay mảnh khảnh trên vai Nguyễn Anh Minh, liếc nhìn người hầu: “Chỗ này không có chuyện của cô nữa, tôi giải quyết là được rồi.”
“Gì?” Người hầu trông trì trệ: “Cô Cao, cô không quay về sao?”
“Cô không nghe hiểu lời tôi nói sao?” Biểu cảm của Cao Mỹ Lệ hơi chùng xuống: “Sắp tới đây sẽ là nhà của tôi, cô định bảo tôi về đâu?”
Nghe vậy, người hầu biết mình đã phạm sai lầm, vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý đó, vậy cô Cao, cô chăm sóc cho cậu chủ nhé, có chuyện gì cứ gọi tôi, tôi rời đi trước.”
Cao Mỹ Lệ hừ một tiếng, vẻ mặt rất kiêu ngạo, giống như chủ nhân vậy.
Nhìn người hầu đóng cửa rời đi, ánh sáng trong phòng mờ đi một chút, khóe mắt hiện lên một tia đắc ý, cô chậm rãi xoay người, đặt tay lên ngực Nguyễn Anh Minh.
“Anh Minh…”
Nguyễn Anh Minh say đến mức không nhịn được tháo cà vạt trên cổ, giọng khàn khàn:
“Nóng.”
“Nóng sao?” Cao Mỹ Lệ cúi xuống, thì thầm vào tai anh: “Em giúp anh cởi áo nhé.”
Nói vậy, cả hai tay đều rất dễ dàng cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo anh.
Sau khi cởi hết cúc áo sơ mi, lộ ra khuôn ngực màu lúa mì cường tráng, ánh mắt Cao Mỹ Lệ dần trở nên nóng bỏng, cô cởi giày, xoay người ngồi lên eo anh, hai tay chậm rãi di chuyển xuống.
Tiếng vặn khóa cửa đột nhiên vang lên, trong đêm đen vang lên đặc biệt rõ ràng, một tiếng lách cách, ánh sáng ngoài cửa xuyên thấu, lộ ra một bóng người nhỏ bé, chiếu vào đất phòng ngủ.
Là Nguyễn Lập Huy.
Sau khi Cao Mỹ Lệ nhìn rõ người tới, cô tức giận không chỗ phát tiết, trầm giọng nói.
“Ai cho mày vào, ra ngoài.”
Nếu như lúc bình thường Nguyễn Lập Huy nhìn thấy Cao Mỹ Lệ, cậu nhất định sẽ bỏ chạy, nhưng nghĩ đến những gì vừa nghe thấy từ người hầu trong nhà, cậu nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, chỉ đứng bất động ở cửa ra vào.
Sắc mặt Cao Mỹ Lệ tái nhợt, trước tiên cô ta đành phải tạm dừng, xoay người ra khỏi giường, đuổi Nguyễn Lập Huy ra khỏi phòng, nhìn xung quanh không thấy ai, cô véo má cậu cảnh cáo.
“Nguyễn Lập Huy, tao nhớ tao đã nói với mày, đừng làm hỏng chuyện của tao, nếu không thì mày sẽ chịu lấy đau khổ.”
Nguyễn Lập Huy bị cô ta làm cho đau đến mức giãy dụa.
Cao Mỹ Lệ sợ cậu bé gọi người khác đến, cho nên cô ta đẩy cậu bé một cái.
“An phận một chút cho tao.”
Chưa kịp dứt lời, Nguyễn Lập Huy đã rơi khỏi tay cô, trượt chân ngã thẳng về phía cầu thang.