Hết người này đến người kia đến mời rượu, Thịnh Tâm Lan uống đến nỗi bước chân không còn ổn định, trước mắt như có bóng người chồng chất vào nhau, bên eo đột nhiên bị siết chặt, không biết là một bàn tay đưa ra từ chỗ nào ôm eo cô lại.
“Nào, lại uống một ly nữa.”
...
Xe của Cao Mỹ Lệ dừng ở cổng Ngự Uyển, không đợi tài xế đến mở cửa cho cô ta thì cô ta đã tự mình đẩy cửa bước xuống xe, trên chân mang đôi giày cao gót cao mười hai cm đi vào trong nhà.
“Cô Cao, sao cô lại đến đây vậy, cậu chủ không có ở nhà đâu.”
Quản gia của Ngự Uyển ngăn ở cửa.
“Không ở nhà?”
Cao Mỹ Lệ nhướng mày nhìn vào trong nhà, rõ ràng nghe thấy tiếng cười của con nít.
“Không có khả năng!”
Sao Nguyễn Anh Minh có thể bỏ một mình Nguyễn Lập Huy ở nhà được, tự mình ra ngoài làm việc?
Chỉ cần là thằng nhóc Nguyễn Lập Huy này có ở nhà thì anh chắc chắn có ở nhà.
||||| Truyện đề cử:
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Nói xong, cô ta liền đẩy quản gia ra, tự mình thay dép đi lên trên lầu hai.
Lần theo âm thanh đi đến phòng đồ chơi trên lầu hai, sau khi kéo cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng làm cho sắc mặt của Cao Mỹ Lệ từ nhiều mây chuyển thành âm u trong nháy mắt: “Cô là ai?”
Lưu Ngọc Hạnh đang ngồi xếp bằng giữa một đống đồ chơi, đột ngột nghe thấy giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ, bị dọa đến run rẩy, cả nửa ngày cô mới lấy lại tinh thần nhìn về phía cửa theo nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Cao Mỹ Lệ với bộ dạng tức giận thở hỗn hển, lập tức thay đổi sắc mặt, không vui nói.
“Tôi là ai cần cô quản à? Hù dọa tôi một trận nữa.”
“Tôi..." Cao Mỹ Lệ tức giận đến mặt cũng tái xanh: “Cô có thái độ gì vậy hả, cô có biết tôi là ai không?”
“Biết.” Lưu Ngọc Hạnh vịn vào cái ghế đứng dậy, kéo hai đứa nhỏ rõ ràng bị dọa sợ ra sau lưng của mình, ôm ngực nói.
“Đại minh tinh Cao Mỹ Lệ chứ ai, có ai mà không biết đâu. Nhưng mà cô lại mang theo biểu cảm hung ác như vậy xông vào nhà của người khác, cô muốn làm cái gì đây?”
“Người khác?” Cao Mỹ Lệ nắm chặt nắm đấm.
“Tôi là vợ sắp cưới của Anh Minh, sau này nơi này sẽ thuộc về tôi, ngược lại là cô đó, con gà xuất hiện từ đâu ra vậy, cũng dám chạy đến chỗ này ra oai?”
Nhan sắc của Lưu Ngọc Hạnh xinh đẹp quyến rũ, hơn nữa cũng chưa từng che giấu sự xinh đẹp của mình. Ngày hôm nay mặc cái áo trễ vai và quần ngắn, dáng người nóng bỏng làm cho những người phụ nữ khác đều muốn có lòng phòng bị, huống hồ chi Cao Mỹ Lệ ở bên cạnh Nguyễn Anh Minh lâu như vậy rồi, đề phòng nhất chính là phụ nữ ở bên cạnh của anh.
Trong lúc nhất thời cô ta cũng không chú ý đến có cô bé Thịnh Ái Linh đang trốn ở sau lưng của Lưu Ngọc Hạnh.
“Gà rừng hả?” Lưu Ngọc Hạnh chỉnh sửa lại áo của mình, khinh miệt quét nhìn cô ta một cái.
“Trách không được người phụ nữ giống như cô cứ đeo bám Nguyễn Anh Minh năm sáu năm rồi mà cũng không chịu cưới cô, cái miệng thối như vậy, ai mà chịu nổi.”
"..."
Mắt thấy cuộc chiến trên lầu hai sắp bùng phát, quản gia liên tục gọi điện thoại cho Nguyễn Anh Minh.
“Cậu chủ, ở trong nhà xảy ra chuyện rồi, cô Cao đến đây gặp cô Lưu, hai người bọn họ sắp đánh nhau rồi.”
Nguyễn Anh Minh đang đứng nghe điện thoại ở trên ban công, nghe vậy thì nhíu mày, sau đó dặn dò.
“Dẫn hai đứa nhỏ đến chỗ khác đi, đừng làm chúng bị thương.”
“Dạ, được rồi, tôi biết rồi. Vậy, vậy cô Cao với cô Lưu thì sao đây?”
“Không cần thiết phải quan tâm đâu.”
Ném xuống câu nói này, Nguyễn Anh Minh liền cúp điện thoại.
Anh đã nhìn thấy thân thủ của Lưu Ngọc Hạnh ở Cao Khải rồi, sẽ không chịu thiệt thòi. Về phần Cao Mỹ Lệ, anh đã sớm nói với cô ta là ngày hôm nay có việc, như thế này mà cô ta vẫn chạy đến nhà tìm mình, đã vượt quá giới hạn, cũng nên cho cô ta chút dạy dỗ.
Sau khi cúp điện thoại trở lại sảnh tiệc, Nguyễn Anh Minh nhìn quanh một vòng trong bữa tiệc liền nhìn thấy một đám người đang vây xung quanh Thịnh Tâm Lan, đang tranh nhau mời rượu. Bộ dạng của cô đã uống say cả rồi, đứng cùng đứng không vững, một người đàn ông ở bên cạnh đỡ cô, những người xung quanh còn đang mời rượu, hết người này đến người khác, người nào cũng có, đã có chút hỗn loạn.
Sắc mặt của anh trầm xuống, trực tiếp sải bước đi đến đẩy đám người ra, kéo Thịnh Tâm Lan uống đến say bét nhè vào trong ngực của mình, gương mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông tay chân không yên phận.
“Nếu như không muốn cánh tay của mình nữa thì cứ đứng ở đây đi.”
Nghe vậy, đám người đó bị dọa đến nỗi phải run rẩy, lòng bàn chân như được bôi dầu mà chạy đi.
Đám người xung quanh dường như cũng không ngờ là Nguyễn Anh Minh lại trở lại nhanh như vậy, cũng đều ngượng ngùng tản đi như chim.
Chỉ còn lại Thịnh Tâm Lan đang dựa trong lồng ngực của Nguyễn Anh Minh, trong tay vẫn còn đang lung lay bưng một ly rượu.
“Nào, tớ nhớ cậu mà, uống thôi.”
“Uống cái gì mà uống!”
Nguyễn Anh Minh không vui giật lấy ly rượu đặt lên trên cái bàn ở bên cạnh, một tay đỡ eo của cô, một cái tay khác thì vỗ trên mặt cô.
“Thịnh Tâm Lan, có tỉnh táo không vậy?”
Anh mới đi có bao lâu đâu chứ, uống say thành cái dạng này rồi, đầu óc ở đâu hả?
“Tôi đâu có uống say đâu, uống thôi nào."
Thịnh Tâm Lan giang tay ra định vùng vẫy, nhưng cũng chỉ có thể di chuyển hai lần liền hoàn toàn xụi lơ trong ngực của anh.
Nhìn gương mặt đỏ bừng ở trong ngực, cơn giận của Nguyễn Anh Minh tản đi mấy phần, có chút tức giận mà cũng có chút bất đắc dĩ, ôm ngang cô lên trực tiếp ung dung rời khỏi hội trường bữa tiệc trước mắt của mọi người.
Trong lòng của Lý Duy thấy khó chịu, nhịn không được đuổi theo hai bước, lại bị Lê Vân kéo lại.
“Duy, anh muốn làm gì vậy?”
“Để anh đi xem một chút, Thịnh Tâm Lan uống quá nhiều rồi.”
“Xem cái gì chứ?” Lê Vân tức xanh cả mặt: “Cô ta uống nhiều rồi, anh không nhìn thấy là Nguyễn Anh Minh cũng đã đưa cô ta đi rồi hả, hiện tại cô ta chính là vợ sắp cưới do Nguyễn Anh Minh chính miệng thừa nhận, anh đuổi theo để làm cái gì?”
Lý Duy cũng uống không ít rượu, vốn dĩ trong lòng đang phiền não, nghe vậy thì thô bạo hất tay Lê Vân ra, không nhịn được mà nói: “Đúng vậy đó, tôi là bị cái gì đây hả? Chính tôi cũng rõ ràng, cần cô phải nhắc nhở tôi từng lần à?”
Lê Vân không đứng vững, lão đảo một cái thét chói tai một tiếng rồi đâm lên trên cái bàn ở đằng sau lưng, sau đó xoạc một tiếng, tháp rượu đỏ sâm banh bị đổ xuống, cô ta ngã ngồi trong mảnh vỡ của ly rượu, làm hỗn loạn cả một trận.
Nguyễn Anh Minh vừa mới ôm Thịnh Tâm Lan đi đến cổng, động tĩnh ở sau dù có lớn đi nữa, anh cũng không quay đầu lại, chỉ nghe thấy trong phòng tiệc truyền đến tiếng thét chói tai và âm thanh hỗn loạn.
“Máu, Lê Vân, cậu chảy máu rồi. Trời ơi, sao lại có nhiều máu như vậy.”
“Máu..."
“Vân, Vân, em đừng doạ anh mà.”
Cuối cùng cũng có một âm thanh suy yếu bất lực xuyên thấu qua, âm thanh hỗn loạn truyền vào trong lỗ tai của Nguyễn Anh Minh.
“Con của tôi..."
Đuôi mắt của anh hơi nhếch lên, hình thành một độ cong khinh miệt.
Sau khi lên xe, sắp xếp cho Thịnh Tâm Lan ngồi tốt rồi, tài xế lái xe rời khỏi khách sạn.
“Chuyện cho cậu điều tra đã như thế nào rồi?”
Tài xế gật đầu nói: “Đã điều tra rõ rồi, cô gái này tên là Lê Vân, ngày trước đúng là đã khám thai ở bệnh viện tư nhân đó, đứa nhỏ bị dị tật bẩm sinh nên bác sĩ đề nghị bỏ thai.”
Nghe vậy, sắc mặt của Nguyễn Anh Minh lại âm trầm mấy phần.
Trên đường đến buổi lễ đính hôn, anh đã nhận được cuộc gọi của Lưu Ngọc Hạnh.
Trong điện thoại nói rằng ba ngày trước Lưu Ngọc Hạnh đến bệnh viện cùng với bạn của cô đã kiểm tra, ngẫu nhiên gặp được Lê Vân, đúng lúc bạn của chồng cô là bác sĩ của bệnh viện tư nhân đó, thuận miệng hỏi một chút. Lê Vân vội vàng đính hôn như vậy là bởi vì chưa lập gia đình mà đã có thai, nhưng mà đứa nhỏ này lại bị dị dạng bẩm sinh.
“Tôi cũng không biết chuyện này có vấn đề gì, nhưng mà bạn của chồng cô ấy nói là Lê Vân kêu anh ta giữ bí mật chuyện đứa con bị dị dạng, ngay cả Lý Duy cũng không được nói, tôi mới nghĩ đến Lê Vân gửi thiệp mời cho Tâm Lan, còn cứ nhắc đi nhắc lại là cậu ấy phải đến, lúc này nếu như mà Tâm Lan đến đó chỉ sợ là có vấn đề, tôi sợ có chuyện gì đó.”
Ở trong điện thoại, Lưu Ngọc Hạnh nói ra nỗi lo của cô, đây cũng là lý do quan trọng nhất mà cô muốn Nguyễn Anh Minh đến tiệc cưới giúp đỡ.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Lưu Ngọc Hạnh không hề sai.