CHƯƠNG 26: THÚC ĐẨY Ở PHÍA SAU
“Chú rể Lý Duy, cô dâu Lê Vân chân thành mời bạn Thịnh Tâm Lan đến tham gia lễ đính hôn...”
Một dòng chữ viết tay rất bắt mắt, ở bên trong được trang trí bằng hình ảnh bằng phim hoạt hình của hai người bọn họ, Thịnh Tâm Lan nắm thật chặt góc thiệp mời, ánh mắt hơi chìm xuống.
Sau khi suy nghĩ lại thì nó cũng nằm trong dự liệu, lần trước ngẫu nhiên gặp nhau ở trong thang máy, chẳng phải đã nhìn thấy trên tay của Lê Vân đeo chiếc nhẫn lúc đầu có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với cô à?
Chỉ là nằm ngoài dự liệu đó chính là bọn họ còn dám gửi thiệp mời tới cho mình, Thịnh Tâm Lan dựa ở trên ghế sofa, nhếch miệng nở một nụ cười tự giễu, nhớ đến chuyện vào năm năm trước, trái tim cô vẫn ẩn ẩn đau nhức.
Nếu như không phải là bởi vì Lý Duy và Lê Vân, vậy thì mình sẽ không rơi vào tình cảnh như hiện tại.
Không biết là ai đó đã nói đời này không yêu một người đàn ông cặn bả thì coi như con đường tình yêu sẽ không hoàn chỉnh, nếu như còn nói thêm một câu nữa là không gặp bạn thân cướp người yêu của mình thì cũng không coi như là hoàn chỉnh, Thịnh Tâm Lan cảm thấy cuộc đời của mình hoàn chỉnh đến không thể hoàn chỉnh hơn.
Cuối cùng tấm thiệp mời cũng bị cô tiện tay nhét ở dưới bàn trà không để ý tới.
Bạn không cẩn thận đạp phải cức chó, chẳng lẽ còn phải giơ lên để ngửi xem cứt chó thối hay không à?
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, vốn dĩ Thịnh Tâm Lan chuẩn bị ở nhà để chuẩn bị bản kế hoạch mừng tất niên, sáng sớm lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Mở cửa ra thì đã nhìn thấy một nam một nữ, nam thanh nữ tú, một người thì ổn trọng, một người thì dịu dàng, đều mặc trên người đồ tây thẳng thớm, trong tay của người nào cũng mang theo một tập công văn.
“Xin lỗi nha, nhà của chúng tôi không cần bảo hiểm đâu.”
Thịnh Tâm Lan phun ra một câu, sau đó liền muốn đóng cửa lại.
Cô gái vội vàng nói: “Cô là cô Thịnh đúng không? Chúng tôi là trợ quản của trường mẫu giáo Lam Bảo.”
Thịnh Tâm Lan trừng to mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Người phụ nữ mỉm cười đưa tay ra: “Tôi tên là Tôn Hồng, anh ta là Trần Ngôn, lần này tôi đến đây là để tiến hành cuộc thăm hỏi gia đình như thông lệ trước khi bạn nhỏ Thịnh Ái Linh nhập học, chủ yếu là để hiểu rõ thói quen sinh hoạt hàng ngày của bạn nhỏ, bệnh án và nhiều thứ khác.”
Năm phút sau.
Thịnh Tâm Lan rửa mặt đi ra từ trong nhà vệ sinh, ngượng ngùng nhìn một nam một nữ đang ngồi ở bên cạnh bàn trà: “Xin lỗi nha, tôi còn không biết là mọi người còn có quá trình đi thăm hỏi gia đình trước khi nhập học nữa.”
Tôn Hồng vẫn mang bộ dạng ấm áp dịu dàng như cũ: “Ở trên giấy báo nhập học của chúng tôi đều đã ghi rất rõ ràng, cô Thịnh còn chưa kịp xem nữa ư?”
Thịnh Tâm Lan xấu hổ nhìn thoáng qua các loại tài liệu tán loạn ở trên bàn: “Không nói dối gì hai người, tôi cũng chỉ xem tài liệu được một nửa thôi, thật ra thì tôi cũng không có ý định đưa con gái của tôi đến trường đó.”
“Không có ý định hả?” Tôn Hồng lộ ra biểu cảm không thể tin được: “Là do trường học của chúng tôi có chỗ nào đó làm cho cô Thịnh không hài lòng ư?”
“Không phải, không phải...
Thịnh Tâm Lan căn bản cũng chưa từng tới tham quan Lam Bảo: “Chẳng qua là tôi cảm thấy có lẽ Ái Linh nhà tôi không thích hợp với không khí giống như là Lam Bảo, nguyên nhân cụ thể thì chắc là mọi người cũng đã nhìn ra được rồi.”
Cô thoải mái chỉ vào căn nhà của mình.
Căn nhà của Lưu Ngọc Hạnh có hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích một trăm hai mươi mét vuông, rộng thì cũng rộng đó, nhưng mà so với gia đình của những đứa trẻ có thể học ở Lam Bảo chỉ sợ còn không lớn bằng cái phòng ngủ của bọn họ.
“Nếu như là nguyên nhân này thì cô Thịnh không cần phải lo lắng đâu.”
Tôn Hồng đẩy mắt kính ở trên sống mũi, hình như là nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cô cũng đã biết chuyện học phí và phí phụ thu hoàn toàn miễn phí, sau khi bạn nhỏ Thịnh Ái Linh vào trường học của chúng tôi rồi thì sẽ không có một chi phí phát sinh nào, Tổng giám đốc Nguyễn đều đã thông báo rồi.”
“Thật sự không cần...”
Cũng chính là bởi vì Nguyễn Anh Minh tặng cho cô món quà đáp lễ lớn như vậy, cô mới kiên quyết không chịu nhận.
“Cô Thịnh, tôi nghĩ là bất cứ một trường học nào cũng không có lực hấp dẫn bằng trường học của chúng tôi đối với cô.” Người đàn ông ở bên cạnh của Tôn Hồng bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói rất nặng.
Anh ta bình tĩnh mở tập tài liệu màu đen ở trên tay: “Bệnh viện nhi trong trường mẫu giáo Lam Bảo của chúng tôi được hợp tác với dược sư đường Kinh Đô, các bác sĩ khoa nhi giỏi nhất của bọn họ đều đang làm việc cho trường của chúng tôi. Có bác sĩ Phạm Xuân Anh, cô có thể tra ở trên mạng thử.”
Lúc nghe thấy dược sư đường Kinh Đô, mí mắt của Thịnh Tâm Lan liền nhảy lên một cái, lại nghe thấy Phạm Xuân Anh, ánh mắt của cô cũng thay đổi: “Hai người nói cái gì chứ?”
“Chúng tôi cũng đã xem qua hồ sơ bệnh án của bạn nhỏ Thịnh Ái Linh rồi, là bị bệnh hen suyễn bẩm sinh, tôi nghĩ là đến nay vẫn không có cách nào hoàn toàn điều trị tận gốc, cũng là có nguyên nhân, chúng tôi không thể đảm bảo có thể điều trị tận gốc được, nhưng mà bác sĩ Phạm chính là chuyên gia về phương diện này, nếu như bạn nhỏ nhập học rồi thì có thể sẽ được bảo vệ.”
Giọng nói của người đàn ông quẩn quanh trong phòng khách, Thịnh Tâm Lan giống như là bắt được một cọng cỏ cứu mạng, ánh mắt cũng sáng lên.
Lúc trước quyết định dẫn Thịnh Ái Linh về nước để trị liệu bệnh hen suyễn, chính là tây y ở nước ngoài không có cách nào điều trị tận gốc bệnh tình của cô bé, hơn nữa càng ngày càng không thể kiềm chế được. Lúc này mới nghĩ đến trung y, bác sĩ Phạm Xuân Anh của dược sư đường Kinh Đô là bác sĩ khoa nhi nổi tiếng nhất về điều trị bệnh hen suyễn trong nghề, khó khăn lắm mới có thể mời được bà ấy đến Đông Lăng, sau khi bà ấy về hưu, lúc này bà ấy mới trở về Đông Lăng.
Lại không nghĩ rằng cô tìm lâu như vậy hóa ra là đã bị trường mẫu giáo Lam Bảo mời rồi.
Trong lòng của cô bắt đầu dao động.
“Như vậy đi cô Thịnh, nếu như cô không yên lòng thì có để bạn nhỏ nhập học trước một thời gian để trải nghiệm, nếu như có chuyện gì không hài lòng thì cứ nghỉ học, chúng tôi cũng sẽ đề cử trường học nào mà cô muốn dưới tên của mình, vậy thì thế nào?”
Tôn Hồng một mặt chân thành làm cho người ta khó mà từ chối.
Thịnh Tâm Lan cảm thấy mặc dù hai người trước mắt không phải là người bán bảo hiểm, nhưng mà tài ăn nói là so với mấy người bán bảo hiểm cũng không có kém.
“Được, được rồi, vậy thì thử một chút.”
Cái này cũng đâu có lỗ đâu, có như thế nào Thịnh Tâm Lan cũng cảm thấy không lỗ, nếu như Phạm Xuân Anh trị cho Ái Linh không hết, vậy thì cô sẽ nghỉ học, bọn họ cũng có thể đề cử thêm nhà trẻ khác, đến lúc đó chẳng phải là đã được nhập học vào nhà trẻ tư nhân mà cô đã vừa ý trước đó rồi à?
Sau khi nói chuyện xong, hỏi thăm những thông tin đơn giản, Tôn Hồng với Trần Ngôn nói lời tạm biệt. Sau khi đi ra khỏi khu chung cư thì leo lên xe, chiếc xe rời khỏi cửa khu chung cư, trong xe vang lên âm thanh trò chuyện.
“Tổng giám đốc Nguyễn, chuyện mà anh bàn giao đã làm xong rồi.”
“...”
“Vâng, trước tiên phải xử lý thủ tục mời bác sĩ Phạm.”
“...”
“Chúng tôi sẽ chăm sóc cho bạn nhỏ thật tốt, Tổng giám đốc Nguyễn, anh cứ yên tâm đi.”
Cúp điện thoại, phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nguyễn Anh Minh nhìn vào danh sách bệnh án ở trước mặt, nhớ đến khuôn mặt đáng yêu và hoạt bát của Thịnh Ái Linh, có làm sao cũng không có cách nào liên hệ cô bé với lại chứng bệnh hen suyễn cùng một chỗ.
Nếu như không phải là tối ngày hôm qua nghe ra được trong lời nói của Thịnh Tâm Lan có ý không tình nguyện để Thịnh Ái Linh đến Lam Bảo, anh cũng nghĩ không ra nguyên nhân cô sứt đầu mẻ trán đi tìm nhà trẻ.
Ban đầu còn tưởng là cô yêu cầu cao, không nghĩ tới là vì cân nhắc bệnh tình của Thịnh Ái Linh.
Đang suy nghĩ, một trận tiếng gõ cửa vang lên
“Vào đi.”
Cao Mỹ Lệ mở cửa ra bước vào trong, tay mang theo hai ly cà phê: “Anh Minh, em mua cà phê kiểu mỹ mà anh thích đây.”
“Sao giờ này lại đến đây?” Nguyễn Anh Minh hờ hững nhìn cô ta một cái.
“Không phải là tối nay muốn nói chuyện kết hôn với ông nội hả, em có chút khẩn trương.”
Cao Mỹ Lệ mỉm cười, vẻ mặt có chút thẹn thùng.
“Không phải là trước khi nói chuyện kết hôn thì em cũng thường xuyên đến đó à?”
Nguyễn Anh Minh không thèm nể nang chút nào, phá hủy sạch sẽ.
Biểu cảm của Cao Mỹ Lệ ngượng ngùng, kiên trì cất giọng nói: “Đáng ghét, lúc trước cũng chỉ là vì diễn kịch với anh mà thôi, bây giờ đùa thành thật, đương nhiên là em phải lo lắng rồi. Anh Minh, anh xem xem hôm nay em mặc quần áo này có phù hợp không, ông nội có thể sẽ không thích em không.”
Nguyễn Anh Minh nhìn cũng không thèm nhìn: “Cứ tùy tiện đi.”
“Anh Minh.”
Cao Mỹ Lệ đi đến gần một chút, có hơi bất mãn, đang muốn bộc phát thì liếc mắt nhìn thấy một phần sao chép bệnh án ở trên bàn, nhìn thấy rõ ràng ba chữ “Thịnh Ái Linh”.