Mục lục
Lãi được bé yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170: Đây là chơi thật sao?




Dáng vẻ lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh in vào trong mắt của Thịnh Tâm Lan, giống như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim của cô, khoảnh khắc đó, đau đớn gần như không nói thành lời.



“Anh nói cái gì?” Cô không tin vào tai của mình.



Cho dù không phải là mẹ ruột của Lập Huy, nhìn một đứa trẻ trong đám cháy cô cũng không thể thấy chết không cứu, huống chi Lập Huy còn là cô sinh ra, máu mủ ruột già.



Nguyễn Anh Minh lạnh mặt: “Em đi đi, qua vài ngày nữa tôi cho em câu trả lời, tôi sẽ suy nghĩ lại quan hệ giữa chúng ta, nên bồi thường cho em bao nhiêu.”



“Bốp!”



Tiếng tai chói tai vang lên trên hàng lang, đằng xa mấy y tá đều ngước nhìn.



Trên má phải của Nguyễn Anh Minh xuất hiện dấu tay nhàn nhạt, anh hơi nghiêng đầu, duy trì góc độ này mấy giây, dường như sững ra, một lúc lâu anh mới hoàn hồn, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt khó coi, không dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt, vậy mà nói không thành lời.



Lần đầu tiên bị đánh trong đời.



“Không cần anh suy nghĩ, chúng ta kết thúc rồi, Nguyễn Anh Minh.”



Thịnh Tâm Lan siết chặt tay, móng tay gần như đâm vào da thịt, dường như đau đớn như này mới có thể khiến cô duy trì sự tỉnh táo lý trí, giữ lại được lòng tự tôn còn sót lại của mình, cô liếc nhìn người phụ nữ trong phòng bệnh, sau đó nói từng chữ với Nguyễn Anh Minh: “Anh mắt mù thì được, nhưng nếu như hại Lập Huy, tôi sẽ liều mạng với anh.”



Lâm Mạn Hàm rốt cuộc tại sao xuất hiện ở khách sạn, còn vừa hay cứu Lập Huy, rõ ràng có thể tìm ra vô số điểm nghi ngờ, lại có người cứ che mắt bịt tai mất đi lý trí, chỉ nhìn thấy thứ trước mắt.



Thật sự mù rồi.



Sau khi vứt lại lời này, Thịnh Tâm Lan đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà rời khỏi.



Đau lòng và tức giận đan xen lẫn nhau, nói không ra mùi vị gì, sau đó trở về khách sạn cuộc họp tiếp tục diễn ra khi xong đã là nửa đêm, tất cả nhân viên của phòng quan hệ công chúng tham gia khẩn cấp đều ngáp ngắn ngáp dài.



“Sự việc cuối cùng cũng kết thúc rồi, trước tuần sau chắc có thể kiểm soát được.”



“Đúng rồi, nhà bếp phía sau của khách sạn cần phải sửa chữa lại, dịch vụ ăn uống hiện nay phải làm sao?”



“Quản lý Thịnh, chuyện nhà bếp phía sau phải làm sao?”



Có người hỏi đến chuyện này, sau khi hỏi mấy lần, Thịnh Tâm Lan cúi đầu thu dọn đồ mãi cuối cùng cũng không còn nhẫn nại nữa, đập tư liệu trong tay lên trên bàn, lạnh giọng nói: “Đi hỏi quản lý Bùi, khách sạn không phải là khách sạn của tôi, tôi cũng không phải là người quản lý điều hành, sao chuyện gì cũng hỏi tôi, tuần sau tôi từ chức, thủ tục bàn giao ngày mai sẽ làm.”



Mọi người nhìn nhau, sửng sốt không nói lên lời.



Tiểu Trương cũng sốc, sau khi vội vàng tuyên bố cuộc họp kết thúc, cắp đít đi theo sau Thịnh Tâm Lan hỏi không ngừng: “Sếp, chị sao thế? Chị sao đột nhiên muốn từ chức, chị nói đùa phải không?”



“Cậu thấy chị giống như đang nói đùa lắm sao?”



Trở về văn phòng của mình, Thịnh Tâm Lan đặt mông ngồi trên chiếc ghế làm việc, gõ cạch cạch trên bàn phím, trên màn hình máy tính xuất hiện bốn chữ tiêu đề rõ ràng, dường như mang theo lửa giận ngập trời--- đơn xin từ chức.



Đây là chơi thật sao?



Tiểu Trương mở to mắt, sợ đến mức không dám hỏi nữa.



Chuyện từ chức này Thịnh Tâm Lan không phải là lần đầu tiên suy nghĩ, khi vừa biết quan hệ giữa mình và Lập Huy, cô đã có ý nghĩ từ chức, lúc đó nếu không phải là vì đã xác định quan hệ với Nguyễn Anh Minh, cô cũng sẽ không cho mình ở khách sạn Thịnh Đường làm việc tiếp như thế.



Bây giờ nếu Nguyễn Anh Minh đã nói ra loại lời này, vậy cô còn có lý do để ở lại đây nữa?



Đêm khuya, trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.



Lập Huy đã ngủ rồi, Lâm Mạn Hàm cũng sắp xếp ở phòng nghỉ bên cạnh.



Nguyễn Anh Minh đứng ở trên ban công, gió đêm thổi vào mặt anh, không có chút lạnh lẽo, ngược lại càng khiến người ta bức bối.



Sáng nay anh bay từ Kinh Đô trở về, vốn là định về tạo ra cho Thịnh Tâm Lan một bất ngờ, anh biết ông cụ đã hẹn cô và tụi nhỏ tối cùng ăn cơm ở nhà tổ, kết quả vừa xuống máy bay thì nhìn thấy tin tức, nói khách sạn Thịnh Đường bị cháy, bên phía Chu Phương cũng nhanh chóng nhận được tin của bệnh viện.



Lòng nóng như lửa đốt đến bệnh viện, lại không nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, người ở cùng Lập Huy vậy mà là Lâm Mạn Hàm, Lâm Mạn Hàm vì cứu Lập Huy, cả cánh tay trái đều bị bỏng, người lớn cũng không chịu được đau đớn, Nguyễn Anh Minh gần như không dám tưởng tượng, nếu như vết thương này là rơi vào người của Lập Huy sẽ có hậu quả gì.



Thịnh Tâm Lan lại không thấy bóng dáng, mãi đến tối mới chạy đến bệnh viện.



Anh không khống chế được lửa giận của mình, nhất là khi biết cùng là bị nhốt trong nhà bếp, nhưng Thịnh Tâm Lan lại chỉ mải đi cứu con gái của mình.



Đằng sau Chu Phương đẩy cửa ra, đưa cho Nguyễn Anh Minh một bao thuốc và bật lửa vừa mới mua.



Nguyễn Anh Minh cai thuốc rất lâu rồi, hôm nay không biết bị làm sao rồi, đột nhiên bảo anh ta đi mau một bao thuốc.



“Tách” một tiếng, bật lửa vụt lên ngọn lửa màu lam trong không khí, ngón tay thon dài kẹp đuối thuốc, sau khi hút một hơi từ từ nhả khói, ngũ quan lạnh lùng dần trở nên mơ hồ.



Chu Phương đứng một lúc, do dự nói: “Sếp Nguyễn, quản lý của bộ phận nhân sự của khách sạn vừa gọi điện tới, nói quản lý Thịnh muốn từ chức.”



Ngón tay kẹp đuối thuốc của Nguyễn Anh Minh đột nhiên cứng đờ vài phần, lông mày nhíu lại, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo đến đáng sợ: “Làm thủ tục cho cô ấy.”



Lời này nghe thấy lạnh lùng, nhưng nghe cẩn thận, lại ẩn chứa rất nhiều lửa giận.



Chu Phương cẩn thận đánh giá sắc mặt của Nguyễn Anh Minh: “Nguyễn tổng, tôi cảm thấy chuyện hỏa hoạn có không ít điểm nghi ngờ, quản lý Thịnh nói cô ấy không biết cậu chủ nhỏ ở trong nhà bếp, có lẽ không phải là nói dối, tất cả mọi người đều nhìn thấy quản lý Thịnh bế con gái của cô ấy từ trong đám cháy chạy ra, cô ấy vào rồi cũng không nhìn thấy bên trong còn có người, cô Lâm sao lại biết được?”



Bởi vì do Lâm Mạn Hàm bị thương, chuyện đám cháy không có ai hỏi cô ta, còn cô ta làm sao cứu Nguyễn Lập Huy ra ngoài, càng không nhấc đến một chữ, bên phía khách sạn cũng nói Thịnh Tâm Lan chân trước vừa đi, Lâm Mạn Hàm chân sau liền xông vào nhà bếp, không lâu sau thì đem Lập Huy ra ngoài.



“Hơn nữa cậu chủ nhỏ được tìm thấy trốn ở trong kho lạnh.”



Chu Phương lần nữa nhắc nhở Nguyễn Anh Minh chỗ sơ hở trong chuyện này.



Nếu Nguyễn Lập Huy là trốn trong kho lạnh, nếu như không biết cậu bé ở bên trong, cho dù vào nhà bếp cũng quả thật không thể phát hiện cậu bé, từ một điểm này thì thấy lời mà Thịnh Tâm Lan nói không có vấn đề gì.



Điểm nghi ngờ rõ ràng lập tức đều rơi trên người của Lâm Mạn Hàm.



Lông mày của Nguyễn Anh Minh nhíu lại, một lúc sau, lạnh lùng nhả ra một câu: “Đi điều tra rõ ràng.”



“Vậy chuyện quản lý Thịnh từ chức thì sao?”



Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh hơi thay đổi, dường như bất mãn Chu Phương nhiều lời, trừng mắt với anh ta, không vui nói: “Bảo bộ phận nhân sự nghĩ cách kéo dài.”



Sáng hôm sau---



Thịnh Tâm Lan ở bệnh viện khi tỉnh dậy thì nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự.



“Quản lý Thịnh, đơn xin từ chức của cô chúng tôi bây giờ không thể thông qua.”



“Sao thế? Tôi từ chức cũng không được.” Thịnh Tâm Lan vừa tỉnh ngủ, có hơi không kiên nhẫn: “Dựa theo quy trình của công ty, không phải là thời hạn bàn giao là 15 ngày sao?”



“Vốn dĩ là như thế, nhưng lần này đã xảy ra sự cố hỏa hoạn, đang điều tra nguyên nhân nội bộ, tất cả nhân viên từ chức sẽ không được chấp thuận, phải đợi tra rõ kết quả mới được.”



“...”



“Đúng rồi, còn có chuyện này phải nói với cô một tiếng, cô bị đình chức rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK