CHƯƠNG 12: DÌ NÀY THẬT LÀ DỊU DÀNG
Thịnh Tâm Lan phản ứng rất nhanh, lúc vật kia bay đến trước mặt mình thì lập tức tránh qua một bên.
“Loảng xoảng” một tiếng, ly thủy tinh đập vào tủ quần áo sau lưng cô vỡ nát.
Cô đã gặp người nóng nảy, nhưng chưa từng thấy người nào không nói gì đã ra tay giống như cậu nhóc này, Thịnh Tâm Lan nhíu mày, vốn vẻ mặt mang theo tức giận, khi cô nhìn thấy rõ cậu nhóc trước mặt này thì lập tức biến mất.
Trong đống chăn gối hỗn loạn, cậu nhóc mặc đồ ngủ sọc caro màu nâu đang nhìn cô, khuôn mặt non nớt giống như được điêu khắc tỉ mỉ, hiện tại cũng có thể tưởng tượng ra được sau khi trưởng thành sẽ được người ta yêu thích thế nào.
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, đầy tủi thân.
“Con sao vậy?” Thịnh Tâm Lan đến gần hai bước, ngồi xổm xuống: “Ai bắt nạt con?”
Cậu nhóc nhìn cô, trong đôi mắt trong veo có sự nghi ngờ lóe lên rồi biến mất, sau đó đẩy tay cô ra, dáng vẻ đề phòng người khác đừng đến gần.
Thịnh Tâm Lan thấy vậy thì không đụng vào cậu bé, chỉ ngồi bên cạnh dưới đất, một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến giọng nói của nhân viên phục vụ khách sạn: “Quản lí Thịnh, bánh flan và canh thịt viên đã làm xong, có phải đưa vào bên trong hay không?”
“Không cần.” Thịnh Tâm Lan lập tức quay đầu lại nói: “Cô đặt ở bên ngoài trước, tìm lồng giữ nhiệt đậy kín vào.”
Hương thơm từ từ bay tới từ ngoài cửa phòng, cậu nhóc vẫn luôn không nói chuyện thỉnh thoảng len lén nhìn cô, dường như đã nuốt nước miếng mấy lần.
Náo loạn lâu như vậy, chắc chắn sẽ đói bụng.
Thịnh Tâm Lan lại đợi một lát, lúc này mới giống như bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Dì có chút đói bụng, muốn ăn gì đó ở chỗ của con có được không?”
Cậu nhóc cau mày, vẻ mặt khó chịu, quay đầu không nói lời nào.
Thịnh Tâm Lan coi là ngầm đồng ý, cô đi ra ngoài cầm mâm đồ ăn vào, bánh flan mọng nước, mùi canh thịt viên bay khắp nơi, cô cầm chén không múc một nửa bánh flan, lại bỏ thêm một nửa miếng thịt viên nghiền nát trong bánh flan, sau đó thổi một hơi: “Thơm quá, canh thịt viên hôm nay vô cùng thơm.”
'Ừng ực' một tiếng, sau lưng truyền đến tiếng nuốt nước miếng.
Thịnh Tâm Lan cầm chén, giả vờ kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chờ mong của cậu nhóc thì trong lòng cô lập tức cười trộm, trên mặt còn ra vẻ do dự: “Con có thể nể mặt nếm thử một chút được không? Món này ăn rất ngon, dì thích món này nhất.”
Cậu nhóc ngồi trong chăn do dự gật đầu một cái.
“Được rồi.” Lúc này Thịnh Tâm Lan cầm chén đến gần cậu nhóc, múc một muỗng bánh flan thịt viên đưa vào trong miệng cậu bé: “Ăn ngon không?”
Cậu nhóc nhai hai miếng, ánh mắt sáng lên, sau đó gật đầu.
Thịnh Tâm Lan vẫn không dừng lại, múc từng một muỗng đút cho cậu bé.
Cậu nhóc vừa ăn vừa quan sát dì trước mắt này, hoàn toàn không giống như mấy người dì ngoài kia làm cho cậu bé sợ hãi lại còn chán ghét kia, dì này thật là dịu dàng.
Không bao lâu chén bánh flan thịt viên đã thấy đáy.
Thịnh Tâm Lan cầm khăn giấy lau miệng cho cậu bé, nửa thật nửa giả nói: “Được rồi, con ăn no rồi mới có sức nổi giận đúng không?”
Cậu nhóc chu miệng có chút không vui, xoay đầu quay chỗ khác, dường như không thích người khác trêu chọc mình như thế.
Thịnh Tâm Lan cười cười, quay đầu thu dọn mâm đồ ăn chuẩn bị đưa ra ngoài, nhưng cô vừa đứng dậy thì bị kéo lại, cô cúi đầu nhìn thấy cậu nhóc đầy tủi thân kéo góc váy của cô, giống như cho rằng cô muốn rời đi.
Thịnh Tâm Lan nhìn cậu bé không có cảm giác an toàn như vậy thì nghĩ tới con gái mình, trước kia cô bận rộn làm việc nên không có thời gian bên cạnh cô bé, cô không khỏi cảm thấy đau lòng, dịu dàng nói: “Dì không đi, dì chỉ muốn mang mâm đồ ăn ra ngoài để tránh làm đổ mà thôi.”
Cậu nhóc vẫn cố chấp nhất nắm góc váy của cô, không chịu buông tay.