CHƯƠNG 2: CHO CÔ TA CHÚT MẶT MŨI
“Cục cưng, xin lỗi con......” Đặt tay lên bụng, trên mặt Thịnh Tâm Lan lộ ra một tia không nỡ.
Ngay lúc phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu, cửa phòng phẫu thuật ‘rầm’ môt tiếng, bị người đạp mạnh ra, mấy người đàn ông mặc Âu phục đen từ ngoài tràn vào, chớp mắt đã khiến cho phòng phẫu thuật trở nên chật kín.
“Các, các người là ai?”
Chuyện xảy ra quá đột ngột, bác sĩ cùng các y tá đều bị dọa nhảy dựng, dao mổ lạch cạch rơi xuống bàn phẫu thuật, cũng đánh thức Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan còn chưa kịp phản ứng, một người đàn ông đã bước lên giữ chặt lấy cô, tiêm vào người cô một mũi tiêm gây mê.
Trước một loạt hành động này, bác sĩ y tá đều bị dọa cho ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông còn chưa đi ngay, mà lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày, ném cho bác sĩ, lạnh giọng nói: “Người phụ nữ này chưa từng đến chỗ này, đã biết chưa !”
“Tôi...... tôi biết rồi.” Bác sĩ cùng mấy y tá nơm nớp lo sợ đáp.
Đợi thuốc gây mê hết hiệu lực, Thịnh Tâm Lan mơ màng tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang ở trong một gian phòng ngủ cực kỳ xa hoa.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào.
“Cô Thịnh, cô tỉnh rồi à?” Bước vào là một người đàn ông trung niên, trên tay bưng đồ ăn tinh mỹ, thấy Thịnh Tâm Lan dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, thì hơi hơi mỉm cười.
“Ông, sao ông lại biết tôi họ Thịnh?”
Thịnh Tâm Lan càng thêm cảnh giác, người này biết tên cô, nhưng cô lại không biết ông ta là ai: “Mấy người mang tôi tới đây là muốn làm gì?”
“Cô Thịnh, chuyện tối hôm đó...... là ngoài ý muốn.”
Bọn họ vậy mà lại sắp xếp nhầm người !
Quản gia đầy vẻ hối lỗi nói: “Cậu chủ vốn không muốn truy cứu, nhưng không ngờ cô Thịnh lại có thai, nếu đã có thai rồi, thì đứa trẻ này, cậu chủ sẽ chịu trách nhiệm.”
Thịnh Tâm Lan lập tức hiểu ra, ‘cậu chủ’ trong miệng ông ta chính là cái tên đàn ông đáng ghét kia.
“Dựa vào cái gì ! Anh ta dựa vào cái gì chứ ! Nói với cậu chủ của mấy người, con của tôi, tôi muốn làm thế nào sẽ làm như thế !”
Quản gia không biết làm thế nào, đành đưa tờ báo cầm theo người cho Thịnh Tâm Lan.
“Không bằng cô xem cái này trước đi đã?”
Thịnh Tâm Lan không muốn nhận, nhưng lại vô tình liếc mắt trông thấy một tiêu đề hết sức bắt mắt trên báo.
“Thịnh Thị bị tiết lộ sử dụng nguyên liệu giả, sáng nay giá cổ phiếu đột ngột lao dốc, tình hình này Thịnh Thị phải xử lý thế nào đây?
Thịnh Tâm Lan kéo tờ báo về phía mình, sau khi xem xong, sắc mặt tái nhợt, căm phẫn trừng quản gia: “Là cậu chủ của mấy người làm phải không ! Cậu, cậu chủ mấy người sao có thể vô liểm sỉ như thế chứ......”
Quản gia mặt không đổi sắc nói: “Cô Thịnh, chỉ cần cô sinh đứa trẻ này ra, thì không chỉ nhà họ Thịnh không gặp phải chuyện gì, mà cô còn nhận được sáu mươi tỷ nữa. Tôi nghĩ, chắc cô Thịnh đây cũng không muốn thấy nhà họ Thịnh phá sản đâu nhỉ?”
Thịnh Tâm Lan tức tối siết chặt tờ báo trong tay.
Quản gia trầm mặc đưa một tập tài liệu cho cô.
Mà Thịnh Tâm Lan, sau khi xem xong tập tài liệu kia thì đấu tranh hồi lâu, cuối cùng nghiến chặt khớp hàm hạ quyết tâm, nói: “Tôi ký !”
Nhận lại tài liệu đã ký tên, quản gia rõ ràng rất hài lòng, nói: “Cô Thịnh, cô cứ yên tâm, đợi sau khi đứa trẻ được an toàn sinh ra, cậu chủ của chúng tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình!”
Tám tháng sau ----
Ầm ầm!
Tiếng sấm đột nhiên nổ vang bên ngoài, đánh thức Thịnh Tâm Lan từ trong giấc mộng.
Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy dưới bụng một trận đau thấu tim, cô vươn tay, dùng hết sức bình sinh ấn lên cái chuông nhỏ đặt ở tủ đầu giường, sau đó trước mắt nhoáng lên, rơi vào cơn hôn mê.
“Ra rồi! Em bé ra rồi!”
Thịnh Tâm Lan há to miệng không ngừng thở dốc, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Cô cố gắng mở to mắt, còn chưa kịp thấy rõ bộ dạng đứa nhỏ, đứa nhỏ đã bị y tá ôm ra ngoài rồi.
Vài phút sau, Thịnh Tâm Lan được chuyển sang phòng bệnh, quản gia bước vào.
Thịnh Tâm Lan vẫn còn đau đến túm chặt lấy ga giường: “Con tôi đâu?”
“Đứa nhỏ đã được đưa đến chỗ cậu chủ rồi, là một bé trai rất khỏe mạnh.”
Quản gia nói, sau đó đặt một tấm phong bì lên trên tủ: “Đây là chi phiếu trị giá sáu mươi tỷ, cô Thịnh vất vả rồi.”
Nói xong, quản gia lập tức rời đi.
“Không, ông để tôi gặp con trai một chút......” Thịnh Tâm Lan cuống lên, hất chăn ra, muốn trèo xuống giường.
Nói như thế nào thì đó cũng là con của cô mà!
Nhưng cô vẫn còn quá yếu, trực tiếp ngã ra đất, đau đớn từ bụng truyền tới khiến cô thống khổ kêu lên một tiếng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn quản gia đi mất: “Xin ông đấy, cho tôi gặp con trai một chút thôi......”
Mấy phút sau, có y tá tới đưa thuốc cho Thịnh Tâm Lan, trông thấy cô ngã trên đất thì vội vàng đỡ cô dậy, sau đó phát hiện trên tay dính đầy máu.
Mặt y tá lập tức tái nhợt, hốt hốt hoảng hoảng chạy ra ngoài, trước lúc rơi vào hôn mê, Thịnh Tâm Lan mơ hồ nghe được tiếng y tá hoảng loạn nói:
“Bác sĩ Lý, không hay rồi, trong bụng thai phụ này vẫn còn một đứa nữa !”