“Không đúng, Thịnh Tâm Lan là cô chủ nhà họ Thịnh, sao cô ta có thể mang thai cho người khác được.”
Cao Mỹ Lệ nhíu mày, giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Hơn nữa nếu Thịnh Tâm Lan là cô gái mang thai năm đó, vậy rốt cuộc năm đó cô ta đã sinh mấy đứa con, sao bên cạnh vẫn còn một đứa nữa chứ?”
Cố Hải đẩy đẩy kính, không nhanh không chậm mở tài liệu ra.
“Theo như ông Lỗ nói, sáu năm trước bọn họ bắt nhầm người ở câu lạc bộ, gạo nấu thành cơm xong thì mới biết, sau đó ông Lỗ quản gia vẫn luôn ngầm quan sát Thịnh Tâm Lan, cho đến khi cô ta đi viện làm phẫu thuật, mới sai người cản cô ta lại, nghĩ là đã sai thì cho sai luôn, còn ép cô ta kí một bản hợp đồng, khi đó đứa trẻ ra đời trước là một bé trai, ông Lỗ đã bế đi rồi, sau đó ông ta mới từ chỗ bệnh viện biết được vẫn còn một bé gái nữa, nhưng đã bị Thịnh Tâm Lan đưa đi rồi, một mặt là áy náy, mặt khác thì cũng không dám nói ra, ông Lỗ không đi tìm Thịnh Tâm Lan nữa, hơn nữa sau đó không lâu đã từ chức về quê.”
“Vậy thì…” Cao Mỹ Lệ ôm một góc bàn trang điểm, sắc mặt hòa hoãn đi:
“Anh Minh hoàn toàn không biết đến cô gái mang thai năm đó bị nhầm.”
“Trước mắt thì đúng là như vậy, người biết chuyện này năm đó cũng chỉ có một mình ông Lỗ, những tên cấp dưới năm đó không biết đã đi đến thành phố nào, còn sống hay chết nữa.”
“Tuyệt đối không thể để Anh Minh biết chuyện này.”
Cao Mỹ Lệ lờ mờ cảm thấy, nếu để Nguyễn Anh Minh biết Thịnh Tâm Lan chính là mẹ ruột của Lập Huy, cô ta chắc chắn không thể gả cho anh được nữa.
Cô ta không thể để chuyện như vậy xảy ra được.
“Đó là chuyện của cô rồi.” Cố Hải thu dọn tài liệu rồi đứng dậy: “Công việc của tôi đến đây là xong, số tiền còn lại nhanh chóng chuyển cho tôi.”
“Thám tử hàng đầu Đông Lăng lại xem trọng tiền đến như vậy, chẳng lẽ tôi còn lừa được anh chắc?” Cao Mỹ Lệ nhìn anh ta, sắc mặt có chút khinh thường.
Cố Hải vẫn rất thản nhiên, không chút né tránh nói: “Đương nhiên là xem trọng rồi, tôi cũng cảm thấy thứ gọi là tiền này đáng được người ta xem trọng, bởi vì thứ duy nhất trên thế giới này không lừa dối ta đó chính là tiền.”
Lần đầu tiên Cao Mỹ Lệ nghe thấy có người nói việc yêu tiền đến mức trong sạch, thoát tục đến vậy, cô ta cười khẩy, dáng vẻ như không đồng tình, dặn dò người quản lý bên cạnh:
“Jason, chuyển tiền cho anh ta.”
Trong lúc Jason chuyển tiền, Cao Mỹ Lệ nhìn đống tài liệu trong tay, bực bội xé nát ra rồi ném vào thùng rác: “Chỗ này đều được in lại, bản gốc đâu? Hợp đồng năm đó đâu?”
“Ông Lỗ cũng không phải kẻ ngốc, về sau tôi không thể nào chứng minh tôi là người của Nguyễn Anh Minh được, ông ta đã lấy về không cho tôi xem nữa, chỗ này đều do tôi lén chụp lại, hơn nữa tôi chỉ phụ trách điều tra sự thật, không phụ trách giúp cô thu thập bản bản gốc, không thể vì chuyện này mà trừ tiền của tôi được, trong hợp đồng đã viết rõ rồi.”
Tiền tiền tiền, tên Cố Hải này cứ mở miệng ra là tiền, Cao Mỹ Lệ nghe đến mức đau cả đầu, đột nhiên cô ta nghĩ đến điều gì nó, quay sang nhìn anh ta nói: “Anh đã yêu tiền đến như vậy, nếu tôi bảo anh đi làm giúp tôi một chuyện, xong chuyện, tôi sẽ chuyển cho anh mười lăm tỉ, thế nào?”
“Mười lăm tỉ?” Cố Hải quan sát cô ta: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn không có ai biết về chân tướng này.”
Ánh mắt Cố Mỹ Lệ hiện lên vẻ u ám, ác độc.
“Chuyện giết người phóng hỏa, cho nhiều tiền đi chăng nữa tôi cũng không làm.” Cố Hải từ chối: “Việc tôi làm là việc kĩ thuật, loại chuyện màu cô nên tìm chuyên gia đi.”
Cao Mỹ Lệ lại nói:
“Ai bảo anh giết người chứ, tôi chỉ cần anh nghĩ cách tiêu hủy hết chứng cứ gốc trong tay ông Lỗ mà thôi, chuyện này cũng không thể làm được sao?”
Nghe vậy, Cố Hải chần chừ một lúc.
Quả thực là có chút khó, nhưng cũng không phải là không thể làm được.
“Mười tám tỉ.”
Tính toán một lúc, anh ta ngẩng đầu nhìn Cao Mỹ Lệ: “Chuyện này có chút rủi ro, nếu làm không tốt sẽ là xông vào nhà dân bất hợp pháp.”
“Được.” Cao Mỹ Lệ vô cùng thoải mái đồng ý: “Chốt.”
Sau khi Cố Hải rời đi, Jason khóa cửa phòng lại, hỏi: “Chuyện này cô để anh ta đi làm không quá ổn, nhìn anh ta có vẻ không được việc lắm, sợ lại gây ra chuyện gì đó.”
“Đó chính là điều tôi cần.”
Sắc mặt Cao Mỹ Lệ u ám: “Jason, anh tìm thêm một người khác, đi cùng anh ta, đợi anh ta tiêu hủy được hết tài liệu, thì xử lí ông Lỗ đi.”
“Cô nói là…”
“Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”
“…”
***
Sáng hôm sau, Nguyễn Anh Minh tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm nức, từ tầng hai đã nhìn thấy hai đứa trẻ đều đã thức dậy, đang ngồi ở bàn ăn ăn sáng, một ngăn bánh bao tỏa ra hơi nóng thơm phức.
“Tỉnh rồi à, xuống ăn sáng đi.”
Thịnh Tâm Lan bước ra từ phòng bếp, trong tay là một nồi cháo: “Cháo táo đỏ, bánh bao nhân thịt, bánh bao chay.”
Nguyễn Anh Minh khẽ gật đầu, lúc quay người lại, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn.
“Cô Thịnh, để tôi làm là được rồi, cô ngồi đi.”
Trà Vy thấy Thịnh Tâm Lan muốn lấy cháo, vội tiến đến giúp đỡ, múc cho hai đứa nhỏ và Thịnh Tâm Lan mỗi người một bát, bát thứ tư cẩn thận bưng đến trước mặt Nguyễn Anh Minh.
“Cậu chủ, cậu ăn cháo đi.”
Nguyễn Anh Minh nhìn qua, tùy tiện hỏi một câu: “Đũa đâu?”
Thịnh Tâm Lan và hai đứa trẻ ăn cháo đều dùng thìa, ăn bánh bao cũng chỉ cầm bằng tay, nào có cầu kì như vậy, nên là trên bàn không có đũa.
Nhưng một câu hỏi này của Nguyễn Anh Minh đã khiến Trà Vy thấy sợ hãi, tay lập tức run rẩy, bát cháo nóng trong tay đã bị đổ ra.
Sắc mặt Nguyễn Anh Minh thay đổi, phía dưới ghế bị ma sát vang lên một tiếng chói tai, anh nhíu mày nhìn đống cháo trên quần, lạnh lùng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Trà Vy sợ hãi đến mềm nhũn chân, cô quỳ thẳng xuống thảm, vành mắc đỏ ửng: “Cậu chủ, tôi không cố ý đâu ạ.”
Thấy vậy, Thịnh Tâm Lan cũng thấy sợ hãi, vội qua kiểm tra.
“Không sao chứ? Có bị bỏng không?”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, sắc mặt rất không vui, ở trước Thịnh Tâm Lan với dáng vẻ lôi thôi này khiến anh cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Chắc là không sao đâu.” Thịnh Tâm Lan cúi đầu nhìn Trà Vy đang sợ hãi run lẩy bẩy, nhíu mày nói: “Có phải là anh hung dữ với người giúp việc quá rồi không, người ta chỉ là một cô gái mà thôi, anh dọa cô ấy rồi.”
Nghe vậy, mắt Nguyễn Anh Minh tối đi, hỏi ngược lại:
“Tôi hung dữ?”
Anh chỉ mới hỏi một câu “Cô làm sao vậy? Thế mà đã là hung dữ rồi?”
“Không phải sao? Trà Vy đã sợ hãi đến mức độ nào rồi.”
Thịnh Tâm Lan dìu Trà Vy dậy, rồi chợt tỉnh táo lại, biết mình đã lỡ lời, vội nói lại: “Không, tôi không nói anh hung dữ, tôi chỉ là đang nói, chuyện đó, dù sao Trà Vy cũng mới mười chín tuổi, nghe nói mới chỉ đến đây hơn một tháng, anh nên dịu dàng hơn một chút.”
Được lắm, càng nói càng sai, vẫn là hung dữ.
“Thôi.” Nguyễn Anh Minh có chút mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay cho Trà Vy lui xuống, rồi anh đi lên tầng.
Hai đứa trẻ ngồi trên bàn nhìn nhau, Ái Linh hiểu ý, sắc mặt lo lắng nói: “Hình như chú Nguyễn bị bỏng rồi, ài, con đi xem xem sao.”
Thịnh Tâm Lan lập tức quay lại nhìn cô bé: “Con đi xem làm gì? Con cũng không biết xử lí vết bỏng, ngồi yên đó ăn đi, mẹ đi xem xem sao.”
Nói xong, cô bèn xoa xoa tay, đi lên phòng thay đồ ở tầng hai.